Bầu trời xám xịt như nỗi lòng của Lâm. Gió lùa qua kẽ lá, rít lên những âm thanh ai oán, như khóc than cho một phận đời đang lạc lõng. Mới chỉ vài tháng kể từ ngày cha mất, ngôi nhà tổ vốn ấm áp tình thân giờ đây đã trở thành một chốn xa lạ. Lâm, em út trong gia đình, vốn hiền lành, ít nói, sống giản dị và luôn nặng lòng với mảnh đất tổ tiên.
Hùng, anh trai cả của Lâm, là người sắc sảo, hoạt bát, nhưng ẩn sâu bên trong là một lòng tham vô đáy. Anh ta đã rời quê lên thành phố lập nghiệp từ lâu, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Cha của Lâm và Hùng, một người đàn ông chất phác, cả đời gắn bó với đồng ruộng, đã ra đi đột ngột sau một cơn bạo bệnh. Nỗi đau mất cha chưa kịp nguôi ngoai thì một bi kịch khác lại ập đến.
Ngay sau đám tang, khi hơi ấm của người cha yêu quý vẫn còn vương vấn trong không khí, Hùng đã lập tức bắt tay vào việc "giải quyết" vấn đề tài sản. Anh ta gọi Lâm lại, vẻ mặt anh ta có vẻ trang nghiêm.
"Lâm, anh có chuyện này muốn nói với em," Hùng nói, giọng anh ta trầm ấm một cách giả tạo. "Cha mất đột ngột, không kịp để lại di chúc. Theo luật, anh là con cả, anh sẽ đứng tên toàn bộ đất đai."
Lâm nhìn anh trai, lòng anh quặn thắt. Anh biết, cha anh không hề có ý định để Hùng chiếm trọn. Cha luôn quý trọng công bằng, luôn muốn anh em hòa thuận. Nhưng Hùng, với vẻ ngoài đáng tin và lời nói khéo léo, đã đưa ra một tờ giấy.
"Đây là giấy ủy quyền. Em chỉ cần ký vào đây, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn. Anh sẽ lo liệu tất cả," Hùng nói, giọng anh ta đầy vẻ trấn an. "Anh sẽ chia cho em một phần xứng đáng khi mọi thứ ổn định."
Lâm, một người chất phác, không am hiểu luật pháp, và trên hết, anh quá tin tưởng anh trai mình. Anh không đọc kỹ nội dung, chỉ nhìn vào khuôn mặt có vẻ chân thành của Hùng, rồi đặt bút ký. Anh nghĩ, dù sao cũng là anh em một nhà, Hùng sẽ không lừa dối mình.
Nhưng ngay sau khi có được chữ ký của Lâm, thái độ của Hùng thay đổi 180 độ. Anh ta lật mặt nhanh chóng, vẻ mặt biến thành lạnh lùng, dứt khoát.
"Giờ thì em dọn ra khỏi đây đi," Hùng nói, ánh mắt anh ta đầy vẻ khinh bỉ. "Toàn bộ đất đai này là của anh rồi. Anh sẽ chia lại cho các con anh. Em không có phần gì ở đây nữa."
Lâm chết lặng. Anh không tin vào tai mình. Anh nhìn Hùng, đôi mắt anh mở to, chứa đầy sự bàng hoàng và đau đớn.
"Anh... anh nói gì cơ? Đuổi em khỏi đất tổ sao?" Khang hỏi, giọng anh run rẩy.
"Đúng vậy. Em ở đây cũng chẳng làm được gì. Cứ loay hoay với mấy sào ruộng cằn cỗi," Hùng nói, nhếch mép cười khinh bỉ. "Ra thành phố mà làm ăn, đừng bám víu vào đất đai nữa."
Lâm cảm thấy như có ai đó đang siết chặt cổ họng anh. Anh cảm thấy một sự đau đớn tột cùng. Anh đã bị lừa dối, bị phản bội bởi chính người anh trai của mình. Anh nhìn ngôi nhà thân thuộc, nhìn mảnh đất mà anh đã gắn bó cả đời. Tất cả giờ đây đã không còn thuộc về anh.
Lâm, trong sự đau đớn và tuyệt vọng, đã chọn cách im lặng. Anh không tranh cãi, không phản kháng. Anh tin rằng, cha anh đã thấy tất cả. Anh tin rằng, một ngày nào đó, sự thật sẽ được phơi bày. Anh lặng lẽ thu dọn ít đồ đạc, và rời đi. Anh không dám nhìn lại, sợ rằng nỗi đau sẽ xé nát trái tim anh.
Anh ra đi tay trắng, tha hương 10 năm trời, không một lần quay về. Anh sống kham khổ nơi đất khách, làm đủ mọi nghề để mưu sinh. Anh không oán hận Hùng, anh chỉ giữ lại một niềm tin thầm kín: có lẽ, có một sự công bằng nào đó trong cuộc đời này. Trong sâu thẳm trái tim, anh vẫn âm thầm giữ lại một bí mật nhỏ, một bản di chúc cha để trong tượng thờ tổ tiên, mà chỉ anh biết.
Chương 2: Hồi Ức Về Nhà Thờ
Mười năm trôi qua, Khang đã quen với cuộc sống tha hương. Anh làm việc quần quật, sống đạm bạc, nhưng trong lòng anh vẫn luôn giữ một khoảng trống cho quê nhà, cho cha mẹ và cho ngôi nhà thờ tổ. Anh không hề liên lạc với Hùng, cũng không muốn biết cuộc sống của anh trai mình ra sao. Nỗi đau bị lừa dối vẫn còn đó, như một vết sẹo khó lành.
Trong những giấc mơ, Khang thường thấy hình ảnh cha mẹ, thấy ngôi nhà thờ cổ kính, và thấy chính mình đang thắp hương, chăm sóc nơi thờ cúng. Anh luôn tin rằng, có một sự gắn kết vô hình nào đó giữa anh và mảnh đất tổ tiên.
Trên thành phố, Hùng ngày càng trở nên giàu có. Anh ta xây nhà lầu, mua xe hơi, các con anh ta cũng được ăn học đàng hoàng. Anh ta luôn khoe khoang về sự thành đạt của mình, và không bao giờ nhắc đến người em trai đã bị anh ta lừa dối. Hùng nghĩ, Lâm đã biến mất, và mọi chuyện đã chìm vào quên lãng.
Thế nhưng, tham vọng của Hùng không dừng lại ở đó. Anh ta muốn có thêm nhiều tiền hơn nữa. Anh ta nhìn thấy tiềm năng kinh tế từ mảnh đất tổ tiên, nơi có gian nhà thờ cũ kỹ. Anh ta nghĩ, nếu đập bỏ nhà thờ, xây thành các kiốt cho thuê, sẽ thu được một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Một ngày nọ, Hùng quay về làng, mang theo một đội thợ xây và xe ủi. Anh ta tuyên bố sẽ đập bỏ gian nhà thờ tổ để xây kiốt kinh doanh. Dân làng nghe tin ai nấy đều bàng hoàng, xôn xao. Ngôi nhà thờ đó đã tồn tại hàng trăm năm, là nơi thờ cúng của cả dòng họ, là biểu tượng của làng.
"Thằng Hùng nó điên rồi! Sao nó dám đập phá nhà thờ tổ tiên?"
"Đúng là tham lam đến mức không còn nhân tính!"
"Nhưng mà đất là của nó đứng tên rồi, mình có làm gì được đâu?"
Những lời bàn tán xôn xao khắp làng. Ai cũng tiếc nuối, nhưng không ai dám làm gì. Hùng là người giàu có, có quyền lực.
Khang, lúc đó, đang trên đường về quê. Một linh cảm lạ kỳ thôi thúc anh. Anh đã nghe phong thanh tin đồn về việc Hùng định đập phá nhà thờ. Trái tim anh quặn thắt. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh phải quay về, dù không biết sẽ đối mặt với điều gì.
Khi Khang về đến làng, anh thấy cảnh tượng đó. Hùng đang đứng chỉ đạo đám thợ, chiếc xe ủi đã sẵn sàng. Gian nhà thờ cổ kính, mái ngói đã bạc màu, đang đứng trước nguy cơ bị phá hủy.
Khang cảm thấy một cơn giận dữ chưa từng có trào lên. Anh chạy đến, chặn chiếc xe ủi lại.
"Dừng lại! Không ai được phép đập phá nhà thờ này!" Khang gào lên, giọng anh khàn đặc.
Hùng quay lại, nhìn thấy Khang, đôi mắt anh ta mở to. Anh ta không ngờ Khang lại xuất hiện sau mười năm biệt tích.
"Mày... mày là ai? Sao mày dám cản tao?" Hùng nói, giọng anh ta lắp bắp. Anh ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi bất an.
"Tôi là Khang. Em trai của anh!" Khang đáp, ánh mắt anh đầy vẻ căm phẫn. "Đây là nhà thờ tổ tiên. Anh không có quyền đập phá nó!"
"Mày nói gì? Mày không có quyền gì ở đây hết! Toàn bộ đất đai này là của tao đứng tên!" Hùng nói, cố gắng lấy lại sự tự tin. "Mày đã ký giấy ủy quyền rồi!"
Khang nhìn thẳng vào mắt Hùng, đôi mắt anh lạnh lùng, dứt khoát. "Đúng vậy. Tôi đã ký giấy ủy quyền. Nhưng anh có nhớ, cha đã để lại gì không?"
Hùng sững sờ. Anh ta không hiểu Khang đang nói gì.
Khang không nói gì thêm. Anh bước thẳng vào trong nhà thờ, tiến đến bức tượng thờ tổ tiên. Anh nhẹ nhàng nhấc bức tượng lên, và từ phía dưới, anh lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ đã cũ kỹ. Trong hộp, có một phong bì đã ố vàng. Anh mở phong bì ra, và từ trong đó, anh lấy ra một tờ giấy được viết bằng nét chữ run run của cha anh. Đó là bản di chúc, với một dấu mộc đỏ chói của cơ quan công chứng.
Dân làng xúm lại, tò mò nhìn. Hùng cũng tiến đến, vẻ mặt anh ta căng thẳng.
Chương 3: Lời Di Chúc Sống Lại
Long giật lấy bản di chúc từ tay Khang. Anh ta mở ra, đôi mắt anh ta lướt nhanh qua từng dòng chữ. Khuôn mặt Long dần biến sắc. Từ sự nghi ngờ, anh ta chuyển sang bàng hoàng, rồi tức giận, cuối cùng là sự thất vọng và cả một sự hổ thẹn tột cùng. Dấu công chứng trên bản di chúc khiến anh ta không thể chối cãi.
Bản di chúc được viết rõ ràng, từng lời, từng chữ đều thấm đẫm tình yêu thương và sự thấu hiểu của người cha.
"Gửi hai con trai yêu quý của cha, Long và Khang.
Cha biết, cuộc sống đôi khi không công bằng. Cha biết, các con sẽ có những con đường riêng. Cha đã suy nghĩ rất nhiều, đã cân nhắc rất nhiều về việc chia tài sản. Cha không muốn tài sản làm rạn nứt tình anh em. Cha muốn các con luôn yêu thương nhau.
Long, con là con cả, thông minh, tháo vát. Con đã tự mình gây dựng sự nghiệp, đã có một cuộc sống sung túc ở thành phố. Cha biết con có khát vọng lớn. Nhưng cuộc sống này, không phải chỉ có tiền bạc. Cha biết con đã có thể tự lập, tự mình làm giàu.
Còn Khang, con trai út của cha. Con là người hiền lành, chân thật, luôn ở bên cha mẹ, chăm sóc cha mẹ những năm tháng cuối đời. Con là người sống có tình có nghĩa, là người đã chịu đựng bao vất vả để cha mẹ được yên lòng. Con là người chưa bao giờ rời bỏ cha mẹ dù nghèo khổ, con đã ở lại để giữ gìn hương hỏa. Cha biết ơn con rất nhiều.
Vì vậy, cha quyết định: toàn bộ đất đai này, bao gồm căn nhà tổ và đặc biệt là gian nhà thờ, là đất hương hỏa, sẽ được truyền lại cho người gìn giữ tổ tiên. Người đó chính là con, Khang. Cha muốn con tiếp tục gìn giữ nơi thờ cúng tổ tiên, để con có một mái ấm, để con có thể sống một cuộc sống bình yên. Đây là tài sản mà cha để lại cho con, là phần thưởng cho tình hiếu thảo của con, cho tấm lòng biết giữ gìn cội nguồn.
Cha đã đi công chứng bản di chúc này, để không ai có thể nghi ngờ tấm lòng của cha. Cha hy vọng các con sẽ hiểu tấm lòng của cha. Cha mong các con sẽ luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết. Đó là điều quý giá nhất mà cha mẹ để lại cho các con."
Long đọc xong bản di chúc, bàn tay anh ta run rẩy. Anh ta nhìn Khang, đôi mắt anh ta đỏ ngầu. Anh ta không nói được lời nào. Anh ta sững sờ khi biết cha đã âm thầm đi công chứng trước lúc qua đời. Điều đó chứng tỏ cha đã lường trước được mọi chuyện, đã nhìn thấu được lòng người.
"Tại sao... tại sao lại như vậy?" Long gào lên, giọng anh ta lạc đi. "Tại sao cha lại thiên vị nó? Tại sao cha lại cho nó tất cả? Còn con thì sao? Con là con cả mà!"
Khang nhìn anh trai, đôi mắt anh tràn đầy sự đau đớn, nhưng cũng đầy sự kiên định. "Anh ơi, cha không thiên vị. Cha chỉ muốn chúng ta hiểu được giá trị thực sự của cuộc sống. Cha muốn chúng ta biết, tình nghĩa, lòng hiếu thảo, sự gìn giữ cội nguồn quan trọng hơn tiền bạc, hơn địa vị xã hội."
"Anh không tin! Anh không tin!" Long ném bản di chúc xuống đất, khuôn mặt anh ta méo mó vì tức giận và thất vọng. "Cha lừa dối con! Cha đã lừa dối con!"
Khang cúi xuống, nhặt từng mảnh di chúc. "Anh có thể xé nó, nhưng anh không thể thay đổi sự thật. Cha đã thấy tất cả, cha đã biết tất cả. Cha biết ai là người có tình, có nghĩa, ai là người đã không rời bỏ cha mẹ dù nghèo khổ, ai là người đã gìn giữ tổ tiên."
Long sững lại. Anh ta nhớ lại những ngày tháng anh ta lên thành phố, bỏ mặc cha mẹ ở nhà. Anh ta nhớ lại những lần anh ta về thăm nhà, chỉ mang theo những món quà đắt tiền, nhưng không bao giờ dành thời gian cho cha mẹ, không bao giờ tự tay chăm sóc họ. Anh ta nhớ lại những lời khinh thường mà anh ta đã nói với Khang, những lời mà anh ta đã dùng để đuổi em mình khỏi chính mảnh đất của mình.
Anh ta nhìn mảnh đất mênh mông, nhìn căn nhà thân thuộc, những thứ mà anh ta tưởng chừng đã nằm gọn trong tay mình, giờ đây lại thuộc về Khang. Anh ta cảm thấy một sự hổ thẹn, một sự đau đớn tột cùng.
"Anh đã sai rồi... Anh đã sai rồi..." Long thì thầm, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh ta. "Anh đã quá tham lam... quá ích kỷ... Anh đã lừa dối em... Anh đã không xứng đáng..."
Anh ta òa khóc, nước mắt giàn giụa. Anh ta quỳ xuống trước mặt Khang. "Em ơi, anh xin lỗi em... Anh xin lỗi cha mẹ... Anh xin lỗi tất cả..."
Khang nhìn Long, đôi mắt anh cũng rưng rưng. Anh đỡ anh trai dậy, ôm lấy anh. Anh cảm nhận được sự run rẩy của Long, sự hối hận chân thành của Long. Anh biết, Long đã nhận ra lỗi lầm của mình.
"Em tha lỗi cho anh," Khang nói, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng. "Nhưng anh à, em không thể sống mãi trong sự vô ơn được."
Lời nói của Khang như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Long ngẩng đầu lên, nhìn em trai, đôi mắt anh ta mở to. Anh ta hiểu, Khang không hề trách móc, mà đang nói về một bài học lớn hơn, về sự trân trọng những giá trị thiêng liêng mà anh đã chà đạp.
Chương 4: Quyết Định Của Lòng Người
Câu chuyện về Khang và bản di chúc của cha đã lan khắp làng. Người dân kéo đến đông nghịt, ai nấy đều bàng hoàng, rồi từ sự bàng hoàng chuyển sang sự nể phục Khang và sự khinh bỉ dành cho Long.
Ông Trưởng làng, một người cao tuổi, có uy tín, đã đứng ra triệu tập một cuộc họp lớn. Toàn bộ dân làng, đại diện các chi tộc đều có mặt.
"Chúng ta đã nghe rõ bản di chúc của cụ," ông Trưởng làng nói, giọng ông trầm ấm. "Cụ đã có một quyết định sáng suốt. Đất hương hỏa phải thuộc về người gìn giữ hương hỏa. Lòng hiếu thảo không thể dùng tiền bạc để đo đếm."
Long đứng đó, khuôn mặt anh ta cúi gằm, không dám nhìn vào mắt ai. Anh ta nghe những lời bàn tán xì xào, những ánh mắt khinh bỉ của dân làng. Anh ta cảm thấy mình như bị lột trần, tất cả sự tham lam, ích kỷ của anh ta đều bị phơi bày.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, dân làng đã đưa ra quyết định cuối cùng: Tước bỏ quyền thừa kế của Long đối với toàn bộ đất đai và tài sản mà anh ta đã đứng tên một cách gian dối. Toàn bộ tài sản đó sẽ được trả lại cho Khang, theo đúng di chúc của cha.
Đây là một quyết định chưa từng có tiền lệ trong làng, nhưng nó nhận được sự đồng thuận tuyệt đối của tất cả mọi người. Họ nói về Khang như một tấm gương về lòng hiếu thảo, về sự kiên nhẫn. Họ nói rằng, Khang sống hiếu nghĩa, không tranh giành, chấp nhận thiệt thòi nhưng cuối cùng lại được trời thương, được cha mẹ che chở. Họ cũng thán phục trí tuệ của người cha, người đã nhìn xa trông rộng, lường trước mọi việc và để lại một bài học sâu sắc cho các con.
Long không phản kháng. Anh ta biết, anh ta đã thua cuộc. Anh ta đã mất tất cả, không phải chỉ là tiền bạc, mà là danh dự, là lòng tin của gia đình và cộng đồng.
Khang, trong khoảnh khắc đó, vẫn giữ vẻ trầm lặng. Anh không reo hò, không vui mừng. Anh chỉ nhìn gian nhà thờ, nơi anh đã gắn bó suốt bao năm qua. Đối với anh, điều quan trọng nhất không phải là mảnh đất, không phải là tiền bạc, mà là sự công bằng, là sự tôn trọng đối với lời răn của cha mẹ.
Sau cuộc họp, Long lặng lẽ rời đi. Anh ta không còn một chút gì để bám víu. Cuộc đời anh ta, từ đỉnh cao của sự thành đạt, bỗng chốc rơi xuống vực sâu của sự trắng tay và nỗi ô nhục.
Chương 5: Di Sản Của Tình Nghĩa Bất Diệt
Thời gian trôi qua, Khang vẫn sống bình yên trong căn nhà cũ, trên mảnh đất cha mẹ để lại. Anh vẫn tiếp tục cuộc sống giản dị, chăm sóc khu vườn và đặc biệt là giữ gìn gian nhà thờ tổ. Anh không còn mang trong lòng sự tủi hờn hay gánh nặng của quá khứ. Thay vào đó, lòng anh tràn đầy sự thanh thản, lòng biết ơn và một niềm tự hào thầm kín về những giá trị mà cha mẹ đã truyền lại. Mỗi ngày, anh đều đều thắp nén hương thơm, cầu mong cho cha mẹ và tổ tiên được an nghỉ. Ngôi nhà thờ, dưới bàn tay chăm sóc của anh, luôn sạch sẽ, trang nghiêm.
Long, sau những vấp ngã và sự thức tỉnh đau đớn, đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta không còn tìm cách quay về làng để đòi hỏi. Anh ta đã học được bài học về sự tham lam và hậu quả của nó. Anh ta bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi xa, làm những công việc chân chính, sống khiêm tốn. Anh ta không còn khoe khoang về tiền bạc hay địa vị. Thay vào đó, anh ta bắt đầu tìm kiếm những giá trị tinh thần. Thỉnh thoảng, anh ta gửi thư về cho Khang, chỉ là những lời hỏi thăm, những lời xin lỗi chân thành. Anh ta không mong được tha thứ hoàn toàn, chỉ mong được em trai chấp nhận sự thay đổi của mình.
Khang vẫn giữ liên lạc với Long. Anh không oán hận, không thù ghét. Anh hiểu rằng, anh trai mình đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự tham lam của mình. Khang thường xuyên kể cho Long nghe về những thay đổi của làng, về việc anh đã tu sửa nhà thờ như thế nào, về những câu chuyện cũ của cha mẹ. Anh không nhắc lại chuyện xưa, chỉ muốn xây dựng lại tình anh em trên nền tảng của sự thấu hiểu và tha thứ.
"Anh ơi, gian nhà thờ mình giờ đẹp lắm," Khang viết trong một lá thư gửi cho Long. "Em đã trồng thêm cây cảnh, sơn sửa lại mái ngói. Mùi hương trầm vẫn thơm ngát mỗi ngày. Cha mẹ chắc sẽ rất vui."
Long đọc thư của em trai, nước mắt anh ta chảy dài. Anh ta biết, Khang đã thực sự tha thứ cho anh ta. Anh ta cũng biết, dù không được thừa hưởng tài sản, nhưng anh ta đã nhận được một bài học quý giá hơn tất cả.
Câu chuyện về Khang và bản di chúc của cha đã trở thành huyền thoại trong làng. Nó không chỉ là một câu chuyện về việc chia tài sản, mà còn là một câu chuyện về lòng hiếu thảo, về sự công bằng, và về tình người. Dân làng vẫn thường xuyên đến thăm Khang, cùng anh thắp hương ở nhà thờ tổ. Họ nể phục Khang, người sống hiếu nghĩa, không tranh giành nhưng lại được trời thương, được cha mẹ che chở.
Trong những buổi họp mặt gia đình, hình ảnh hai anh em Long và Khang (dù Long chỉ về thăm thỉnh thoảng) ngồi cạnh nhau, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đã trở thành một biểu tượng. Nó là minh chứng cho việc tình thân có thể vượt qua mọi sóng gió, mọi cám dỗ của vật chất, và quan trọng hơn, nó là câu chuyện về sự thức tỉnh, về lòng biết ơn và sự thay đổi kỳ diệu.
Và Khang, người em trai đã từng âm thầm chịu đựng, giờ đây sống một cuộc đời trọn vẹn, không còn nỗi buồn vương vấn. Anh biết, cha mẹ anh đã yên lòng. Di sản lớn nhất mà họ để lại không phải là đất đai hay tiền bạc, mà là một gia đình biết yêu thương, biết tha thứ, và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống. Anh hiểu rằng, sự im lặng của mình năm xưa không phải là yếu đuối, mà là sự kiên nhẫn đợi chờ, để rồi cuối cùng, sự thật và tình nghĩa đã lên tiếng, và được cả trời đất chứng giám, và được bảo vệ bởi chính những lời răn của tổ tiên. Anh mãi mãi là người gìn giữ ngọn lửa hương hỏa, là người thừa kế xứng đáng nhất.
Comments
Post a Comment