Tiếng chuông điện thoại réo rắt xé toạc màn đêm yên tĩnh của căn phòng khách sạn sang trọng ở nơi xa xôi. Tôi là Mai, đang giữa chuyến du lịch mà tôi đã mong đợi bấy lâu, một chuyến đi để tìm lại chút bình yên cho tâm hồn mình sau 16 năm hôn nhân với bao bộn bề lo toan. Chồng tôi, Hải, ở nhà chăm sóc con gái nhỏ, An. Giờ này, lẽ ra anh phải đang say giấc. Nhìn số hiện lên, tôi thấy tim mình đập thình thịch: đó là số của bệnh viện.
Cú Sốc Từ Cuộc Gọi Nửa Đêm
"Alo... Vâng, tôi là Mai, vợ của anh Hải..." Giọng tôi run rẩy.
Đầu dây bên kia, giọng một y tá vang lên gấp gáp: "Chị ơi, chồng chị, anh Hải, vừa được đưa vào cấp cứu. Anh ấy bị tai nạn giao thông, đang trong tình trạng nguy kịch. Chị về ngay đi ạ!"
Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Tai nạn? Nguy kịch? Hải? Anh ấy là tất cả của tôi, là trụ cột của gia đình, là cha của con gái tôi. Nước mắt tôi giàn giụa. Tôi vội vàng thu dọn hành lý, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì khác ngoài việc phải về bên anh ngay lập tức.
Chuyến bay dài đằng đẵng như kéo dài cả thế kỷ. Mỗi giây trôi qua là một phút giây tôi chìm trong lo lắng và sợ hãi. Hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi: Anh ấy có sao không? Anh ấy có tỉnh lại được không? An, con gái tôi, sẽ thế nào nếu không có cha? Tôi tự trách mình đã đi du lịch vào lúc này, đã không ở bên anh khi anh cần.
Cuối cùng, chiếc máy bay cũng hạ cánh. Tôi vội vã bắt taxi đến bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng bước chân hối hả của các y bác sĩ, tiếng máy móc kêu rè rè... tất cả như bóp nghẹt tim tôi. Tôi chạy đến quầy tiếp tân, hỏi về tình trạng của Hải.
"Anh ấy đang ở phòng cấp cứu. Tình trạng vẫn chưa ổn định. Chị vào được rồi." Cô y tá nói, giọng điệu có chút vẻ thông cảm.
Tôi lao vào phòng cấp cứu, đôi chân tôi run rẩy. Hải nằm đó, trên chiếc giường trắng toát, khuôn mặt anh tái mét, băng bó kín mít. Tiếng máy thở đều đều, yếu ớt. Tim tôi thắt lại. Hải của tôi, người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, giờ đây lại nằm bất động trên giường bệnh.
Cử Chỉ Thân Mật Xé Nát Trái Tim
Tôi đứng đó, chết lặng. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Tôi muốn chạy đến bên anh, muốn ôm anh vào lòng, muốn nói với anh rằng tôi yêu anh biết nhường nào. Nhưng tôi không thể cử động. Chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn nhà.
Và rồi, một hình ảnh đập vào mắt tôi, khiến tôi như bị sét đánh ngang tai. Một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Hải. Cô ấy mặc bộ đồng phục công sở, tóc búi gọn gàng. Cô ấy đang ân cần cầm khăn lau mặt cho Hải, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Đôi mắt cô ấy ánh lên vẻ lo lắng, xót xa.
Tôi chết lặng. Tim tôi như ngừng đập. Cô ấy là ai? Tại sao cô ấy lại ở đây? Và tại sao cô ấy lại có những cử chỉ thân mật đến vậy với chồng tôi?
Người phụ nữ đó cúi xuống, mái tóc dài của cô ấy che khuất khuôn mặt Hải. Cô ấy đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. Một nụ hôn rất khẽ, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Cử chỉ đó... nụ hôn đó... từng là của riêng tôi. Chỉ có tôi mới được ân cần lau mặt cho anh khi anh mệt mỏi, chỉ có tôi mới được đặt những nụ hôn lên trán anh để thể hiện tình yêu và sự quan tâm. Nụ hôn đó, cử chỉ đó, là biểu tượng của sự thân mật, của tình yêu vợ chồng. Giờ đây, một người phụ nữ khác lại đang làm điều đó với chồng tôi, ngay trước mắt tôi.
Mười sáu năm hôn nhân, một đứa con, một đời sống vợ chồng dần nguội lạnh vì biến chứng sau sinh. Tôi từng nghĩ, tình yêu, sự chăm sóc tận tụy của tôi có thể giữ chân anh. Tôi đã hy sinh tất cả vì gia đình, vì anh. Tôi đã cố gắng làm mọi thứ để duy trì cuộc hôn nhân này. Tôi đã chấp nhận những thay đổi của cơ thể sau sinh, chấp nhận sự lạnh nhạt dần của anh. Tôi đã tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ vẫn luôn yêu tôi, sẽ vẫn luôn ở bên tôi.
Nhưng khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tôi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi nhận ra, có những điều đang vượt khỏi tầm tay. Có những thứ mà tôi không thể kiểm soát được. Có một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa tôi và Hải.
Toàn thân tôi run rẩy. Nước mắt tôi khô cạn. Tôi không thể khóc thành tiếng, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Tôi muốn gào thét, muốn làm ầm lên, muốn xông vào hỏi rõ mọi chuyện. Nhưng tôi không thể. Có một cái gì đó đã đóng băng tôi lại.
Tôi chỉ đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mình, lòng tôi giằng xé. Cô ấy là ai? Mối quan hệ của họ là gì? Tại sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao anh lại phản bội tôi? Những câu hỏi cứ thế xoáy sâu vào tâm trí tôi.
Sự Im Lặng Và Nỗi Đau Giằng Xé
Người đồng nghiệp nữ đó, sau khi lau mặt và hôn trán Hải, cô ấy đứng dậy, nhìn anh một lần nữa, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến. Rồi cô ấy rời khỏi phòng cấp cứu. Cô ấy đi ngang qua tôi, nhưng không hề nhận ra sự hiện diện của tôi. Có lẽ, cô ấy quá tập trung vào Hải, quá chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Tôi vẫn đứng đó, như một pho tượng. Tôi không dám bước vào, không dám đối mặt với Hải khi anh ấy đang bất tỉnh. Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy sự yếu đuối của tôi, sự đau khổ của tôi. Tôi muốn anh ấy tỉnh lại, muốn anh ấy tự mình nói ra sự thật.
Tôi lẳng lặng đi ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện. Bệnh viện về đêm thật tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của các y tá, tiếng xe đẩy, và tiếng thở dài của những người thân đang chờ đợi.
Tôi ngồi đó, lòng tôi giằng xé giữa bao nhiêu cảm xúc. Hận thù, đau đớn, thất vọng, và cả một chút... hoang mang. Tôi không biết phải làm gì. Sau 16 năm hôn nhân, tôi đã quá quen với cuộc sống có anh. Anh là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. An, con gái tôi, nó sẽ thế nào nếu chúng tôi ly hôn? Nó sẽ phải chịu đựng sự tổn thương như thế nào?
Tôi nghĩ về An. Con bé là tất cả của tôi. Tôi không muốn con bé phải sống trong một gia đình tan vỡ. Tôi muốn con bé có một mái ấm trọn vẹn, có đầy đủ cả cha và mẹ. Liệu tôi có nên tha thứ cho Hải vì con không? Liệu tôi có nên nhắm mắt làm ngơ, coi như không có chuyện gì xảy ra, để giữ gìn hạnh phúc gia đình?
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ về niềm tin. Niềm tin là thứ quan trọng nhất trong hôn nhân. Khi niềm tin bị rạn vỡ, liệu có thể hàn gắn lại được không? Liệu tôi có thể sống tiếp với Hải, khi trong lòng tôi luôn có một vết sẹo, một nỗi nghi ngờ? Liệu tôi có thể tha thứ cho anh, khi hình ảnh anh và người phụ nữ khác cứ ám ảnh tôi?
Sự im lặng của Hân khi chúng tôi ly hôn, liệu có phải là sự chấp nhận không? Hay là một sự giấu diếm? Và giờ đây, sự im lặng của Hải khi anh ấy đang bất tỉnh, liệu có phải là sự thú nhận không? Hay là một sự trốn tránh?
Tôi muốn biết sự thật. Tôi cần sự thật để có thể đưa ra quyết định. Dù sự thật đó có đau lòng đến mấy, tôi cũng phải đối mặt.
Tôi ngồi đó, cho đến khi trời tờ mờ sáng. Một y tá đi ngang qua, nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. "Chị ơi, chồng chị đã qua cơn nguy kịch rồi. Anh ấy đã được chuyển sang phòng hồi sức."
Tôi vội vàng đứng dậy, lòng tôi vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng. Anh ấy đã tỉnh lại. Giờ là lúc tôi phải đối mặt với sự thật.
Cuộc Đối Thoại Giữa Bốn Bức Tường
Tôi bước vào phòng hồi sức. Hải nằm đó, đôi mắt anh đã mở, nhưng vẫn còn rất yếu ớt. Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ hối lỗi.
"Mai... Em về rồi sao...?" Giọng anh thều thào.
Tôi đứng đó, nhìn anh. Tôi không nói gì. Tôi muốn anh tự mình nói ra.
Hải nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ áy náy. "Anh... anh xin lỗi em... Anh đã sai rồi..."
Tôi hít một hơi thật sâu. "Anh có muốn giải thích gì không?"
Hải nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ dằn vặt. "Anh... anh biết em đã nhìn thấy... Cô ấy là Thúy, đồng nghiệp của anh. Anh... anh và cô ấy..."
Anh ngừng lại, như không thể nói tiếp. Tôi nhìn anh, lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, tôi đang đứng trước vực thẳm của sự thật.
"Anh và cô ấy đã vượt quá giới hạn, đúng không?" Tôi hỏi, giọng tôi lạnh như băng.
Hải gật đầu. Nước mắt anh lăn dài trên gò má. "Anh xin lỗi em... Anh đã phản bội em... Anh là một thằng chồng tồi..."
Tim tôi tan nát. Nỗi đau, sự tức giận và cảm giác bị phản bội lại dâng trào. Mười sáu năm hôn nhân, một đứa con, và giờ đây, tất cả đều sụp đổ.
"Tại sao?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại. "Tại sao anh lại làm vậy với em? Em đã làm gì sai? Em đã không đủ tốt sao?"
Hải lắc đầu. "Không phải lỗi của em, Mai à. Là lỗi của anh. Anh... anh cảm thấy cô đơn. Em... em bận rộn với con, với gia đình. Anh... anh đã yếu lòng. Anh xin lỗi em... Anh biết anh không xứng đáng với em..."
Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi mờ đi vì nước mắt. Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây, tôi không thể kìm nén được nữa. Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa.
"Anh có biết em đã hy sinh những gì vì anh không?" Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. "Em đã từ bỏ tất cả ước mơ của mình để chăm sóc gia đình. Em đã chấp nhận những thay đổi của cơ thể sau sinh. Em đã cố gắng làm mọi thứ để duy trì cuộc hôn nhân này. Vậy mà anh lại làm vậy với em sao?"
Hải nắm lấy tay tôi. "Anh biết... Anh biết anh đã sai. Anh biết anh đã làm em đau khổ. Anh cầu xin em, Mai à, hãy tha thứ cho anh. Anh không muốn mất em, không muốn mất gia đình này. Anh hứa, anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa."
Tôi nhìn anh, lòng tôi giằng xé. Tha thứ hay không tha thứ? Buông tay hay níu giữ?
Giằng Xé Giữa Buông Tay Và Níu Giữ
Tôi rời khỏi bệnh viện, để lại Hải một mình. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, để cân bằng lại cảm xúc của mình. Tôi đi bộ lang thang trên những con phố quen thuộc, lòng tôi nặng trĩu.
Tôi nghĩ về An, con gái tôi. Con bé sẽ thế nào nếu cha mẹ ly hôn? Nó sẽ phải chịu đựng sự tổn thương như thế nào? Tôi không muốn con bé phải lớn lên trong một gia đình tan vỡ.
Tôi nghĩ về 16 năm hôn nhân của chúng tôi. Những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc hạnh phúc. Tôi nghĩ về tình yêu mà tôi đã từng dành cho Hải, tình yêu mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ về sự phản bội. Vết thương do sự phản bội gây ra không dễ gì lành lặn. Niềm tin một khi đã rạn vỡ, liệu có thể hàn gắn lại được không? Liệu tôi có thể sống tiếp với Hải, khi trong lòng tôi luôn có một vết sẹo, một nỗi nghi ngờ?
Tôi nhớ lại lời mẹ tôi từng nói: "Hôn nhân là sự tin tưởng. Nếu không có tin tưởng, thì không thể có hạnh phúc."
Tôi ngồi trên chiếc ghế đá công viên, nhìn những chiếc lá vàng rơi. Gió cuối năm thổi qua, mang theo hơi lạnh se sắt. Tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Tôi không thể đưa ra quyết định ngay lúc này. Tôi cần thêm thời gian. Tôi cần sự bình tâm.
Vài ngày sau, Hải được xuất viện. Anh về nhà, khuôn mặt anh vẫn còn xanh xao, nhưng ánh mắt anh đã trở nên kiên quyết hơn. Anh vẫn cố gắng xin lỗi tôi, xin lỗi con gái. Anh làm mọi việc để bù đắp cho tôi, cho An. Anh nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, đưa đón con đi học. Anh cố gắng làm mọi thứ để tôi tin rằng anh đã thay đổi.
Tôi vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Tôi quan sát anh, lắng nghe anh. Tôi muốn xem anh sẽ làm được những gì.
Có những lúc, tôi nghĩ về việc tha thứ cho anh. Tôi nghĩ về An, về mái ấm gia đình. Tôi nghĩ về tình yêu mà tôi đã từng dành cho anh.
Nhưng rồi, hình ảnh anh và người phụ nữ khác lại hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi lại chìm vào nỗi đau và sự nghi ngờ.
Tôi hiểu rằng, đây là một lựa chọn khó khăn. Khi niềm tin bị rạn vỡ, giữ lại hay buông tay đều là những lựa chọn đau lòng.
Tôi không muốn vội vàng đưa ra quyết định. Tôi muốn mình phải suy nghĩ thật kỹ, để không phải hối hận về sau.
Con Đường Phía Trước
Một buổi tối, khi An đã ngủ say, tôi ngồi đối diện với Hải. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng.
"Mai à," anh nói, giọng anh trầm ấm. "Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em có muốn cho anh một cơ hội không?"
Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi chất chứa nhiều tâm sự. "Em không biết nữa, anh à. Em cần thời gian. Em cần anh chứng minh cho em thấy, anh thực sự thay đổi."
Hải gật đầu. "Anh hiểu. Anh sẽ làm tất cả để em tin anh. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh xứng đáng với tình yêu của em, xứng đáng với sự tha thứ của em."
Tôi không nói gì. Tôi chỉ nắm lấy tay anh. Bàn tay anh vẫn ấm áp, quen thuộc.
Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn ở bên Hải, vẫn chăm sóc anh, chăm sóc An. Nhưng trong lòng tôi, vẫn còn một vết sẹo. Một vết sẹo nhắc nhở tôi về sự phản bội, về nỗi đau.
Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Tôi không biết liệu chúng tôi có thể hàn gắn lại được không. Nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Một quyết định không chỉ vì tôi, mà còn vì An, vì hạnh phúc của gia đình.
Và tôi biết, dù cuộc đời có bao nhiêu thăng trầm, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách, tôi vẫn sẽ luôn giữ vững niềm tin vào bản thân, và vào tình yêu. Bởi vì, đó mới là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ ai, không bất kỳ điều gì có thể cướp đi được.
Hành trình hàn gắn lại niềm tin là một quá trình dài và đầy gian nan. Tôi không biết liệu chúng tôi có thể vượt qua được hay không. Nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi sẽ cho anh một cơ hội. Và tôi sẽ cho chính mình một cơ hội để tìm lại hạnh phúc.
Comments
Post a Comment