Min menu

Pages

Vội vàng vào viện thăm chồng, tôi ch-ết đ-ứng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng k-inh h-oàng giữa chồng và cô đồng nghiệp...

Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt ngang bầu không khí yên bình của buổi sáng ở Hội An, nơi tôi đang tận hưởng chuyến du lịch hiếm hoi sau những tháng ngày dài mệt mỏi. Là số của anh Tiến, đồng nghiệp thân thiết của chồng tôi. Tim tôi đập thình thịch. Anh Tuấn, chồng tôi, hiếm khi để người khác gọi cho tôi trừ khi có chuyện khẩn cấp.


“Alo, anh Tiến ạ?” Giọng tôi lạc đi vì lo lắng.

“Chị Hằng ơi, anh Tuấn bị tai nạn, đang ở bệnh viện rồi. Chị về ngay đi nhé!” Giọng anh Tiến gấp gáp, đầy vẻ hốt hoảng.

Cả người tôi như đổ sụp. Tai nạn? Bệnh viện? Tôi không nghe rõ anh Tiến nói gì thêm. Tôi chỉ biết, mình phải lập tức quay về Đà Nẵng, về bên chồng. Chuyến du lịch, những dự định thư giãn đều tan biến. Mọi thứ trong tôi chỉ còn là nỗi lo lắng tột độ.

Tôi vội vàng đặt xe về lại thành phố, lòng nóng như lửa đốt. Trên suốt quãng đường, tôi không ngừng cầu nguyện. Cầu mong anh Tuấn bình an, cầu mong mọi chuyện không quá nghiêm trọng. Anh Tuấn là trụ cột của gia đình, là người đàn ông tôi đã gắn bó suốt 16 năm qua.

16 năm hôn nhân. Một quãng thời gian không hề ngắn. Chúng tôi có một đứa con trai kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Gia đình tôi từng là hình mẫu hạnh phúc trong mắt nhiều người. Tôi, Hằng, từng là một người vợ tận tụy, một người mẹ hết lòng vì gia đình. Tôi đã dành trọn cả thanh xuân, cả tình yêu và sự chăm sóc cho chồng con.

Nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi, sau biến chứng khó sinh của tôi, dần trở nên nguội lạnh. Sau khi sinh con, cơ thể tôi không còn được như xưa. Tôi trở nên tự ti hơn. Anh Tuấn cũng dần thay đổi. Anh ấy ít quan tâm đến tôi hơn, ít dành thời gian cho gia đình hơn. Những cử chỉ ân cần, những lời nói yêu thương dần trở nên thưa thớt. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình yêu thương, chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi. Tôi tin vào tình yêu mà tôi đã vun đắp suốt bao nhiêu năm. Tôi tin rằng, sự tận tụy của tôi có thể giữ chân anh ấy.

“Anh Tuấn, anh ăn đi. Em nấu món anh thích đấy,” tôi vẫn thường nói, cố gắng hâm nóng lại tình cảm.

Anh Tuấn chỉ gật đầu, ăn uống qua loa. “Ừ, em ăn đi. Anh bận chút.”

Tôi hiểu, anh ấy bận rộn với công việc. Nhưng nỗi buồn vẫn cứ len lỏi trong lòng tôi. Tôi nhớ những ngày đầu yêu nhau, anh ấy từng nói: “Hằng, em là người phụ nữ duy nhất anh yêu. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

Tôi đã cố gắng rất nhiều. Tôi chăm sóc con, lo toan việc nhà, nấu những bữa ăn ngon, chuẩn bị mọi thứ cho chồng. Tôi hy vọng, một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhận ra sự hy sinh của tôi, sẽ quay trở lại với tôi như ngày xưa.

Xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, tôi đã lao xuống. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, khiến lòng tôi thêm nặng trĩu. Tôi vội vàng hỏi thông tin về anh Tuấn ở quầy lễ tân, rồi chạy như bay đến phòng cấp cứu.

Khi tôi đến nơi, cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng kín. Tôi đứng đó, tim tôi đập loạn xạ. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, hít thở sâu, nhưng không thể.


Bỗng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Một vài y tá đẩy băng ca ra ngoài. Và sau đó, tôi nhìn thấy anh Tuấn. Anh ấy nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Bên cạnh anh ấy, một người phụ nữ đang ân cần lau mặt cho anh. Mái tóc cô ấy dài, óng ả. Khuôn mặt cô ấy thanh tú. Cô ấy cúi xuống, và rồi… một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán anh Tuấn.

Cử chỉ đó, cái nụ hôn đó, từng là của riêng tôi. Từng là biểu hiện của tình yêu, của sự quan tâm mà anh Tuấn dành cho tôi. Nhưng giờ đây, nó lại thuộc về một người phụ nữ khác.

Cả người tôi chết lặng. Tim tôi như ngừng đập. Cảnh tượng đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, xuyên qua lớp vỏ chai sạn mà tôi đã cố gắng xây dựng suốt bao năm qua. Nước mắt tôi trào ra, nhưng không phải vì thương xót cho anh Tuấn, mà vì đau đớn, vì tủi nhục.

Tôi nhận ra người phụ nữ đó. Đó là cô Lan, đồng nghiệp của anh Tuấn. Cô ấy là người mà anh Tuấn vẫn thường nhắc đến, người mà anh ấy thường xuyên đi công tác cùng. Tôi đã từng nghi ngờ, nhưng tôi đã cố gắng gạt bỏ. Tôi tin vào anh Tuấn. Tôi tin vào tình yêu của chúng tôi.

Nhưng khoảnh khắc ấy, mọi niềm tin trong tôi đều vỡ vụn. Tôi nhận ra, có những điều đang vượt khỏi tầm tay. Tôi đã cố gắng níu giữ, cố gắng vun đắp, nhưng mọi thứ dường như đã trở thành vô nghĩa.

Tôi không làm ầm lên. Tôi không gào thét, không đánh ghen. Tôi chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

Một lát sau, anh Tiến nhìn thấy tôi. Anh ấy vội vàng chạy đến. “Chị Hằng! Chị về rồi! Anh Tuấn… anh ấy không sao đâu. Chỉ bị chấn động nhẹ thôi.”

Tôi không nói gì. Tôi chỉ nhìn anh Tiến, rồi nhìn Lan đang đứng bên cạnh anh Tuấn. Lan cũng nhìn tôi, ánh mắt cô ấy thoáng chút bối rối, rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ bình thản.

“Chào chị Hằng,” Lan nói, giọng cô ấy đều đều. “Em đang chăm sóc anh Tuấn. Anh ấy vẫn chưa tỉnh.”

Tôi gật đầu. “Cảm ơn cô.”

Tôi đứng đó, im lặng. Tôi muốn làm rõ mọi chuyện. Tôi muốn hỏi anh Tuấn, hỏi Lan. Nhưng tôi biết, đây không phải là lúc. Tôi phải giữ bình tĩnh.


Tôi chờ đợi. Chờ đợi anh Tuấn tỉnh lại. Tôi ngồi đó, nhìn anh ấy, nhìn những vết thương trên người anh ấy. Lòng tôi giằng xé. Một mặt, tôi muốn tha thứ cho anh ấy, vì con, vì 16 năm hôn nhân. Một mặt, tôi muốn đối mặt, muốn biết sự thật. Bởi vì tôi hiểu, khi niềm tin đã bị rạn vỡ, giữ lại hay buông tay đều là những lựa chọn đau lòng.

Tôi nhớ lại những lời anh Tuấn đã nói, những lời hứa hẹn. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi. Liệu tất cả có phải là giả dối?

Khi anh Tuấn tỉnh lại, anh ấy nhìn tôi. Ánh mắt anh ấy thoáng chút ngạc nhiên. “Hằng… em về rồi à?”

Tôi gật đầu. Tôi nhìn anh ấy, rồi nhìn sang Lan đang đứng bên cạnh. Lan vẫn ở đó, không rời đi.

“Lan, cô có thể ra ngoài một lát được không?” Tôi nói, giọng tôi khẽ khàng.

Lan nhìn tôi, rồi nhìn anh Tuấn. Cô ấy gật đầu, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh Tuấn. “Anh Tuấn, em muốn anh nói thật với em. Cô Lan là ai? Giữa hai người có chuyện gì?”

Anh Tuấn cúi đầu, không nói gì. Khuôn mặt anh ấy trắng bệch.

“Anh Tuấn! Anh nói đi! Em muốn biết sự thật!” Tôi nói, giọng tôi run run.

Anh Tuấn hít một hơi thật sâu. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi.

“Hằng à… Anh xin lỗi. Anh đã sai rồi. Lan… Lan là người mà anh đã… đã có tình cảm.” Giọng anh ấy nghẹn lại.

Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi biết mà. Tôi đã linh cảm được điều đó. Nhưng nghe chính miệng anh ấy nói ra, nó vẫn đau đớn đến tột cùng.

“Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?” Nước mắt tôi trào ra. “Em đã làm gì sai? Em đã không đủ tốt sao? Em đã hy sinh tất cả cho anh, cho gia đình này mà!”

Anh Tuấn lắc đầu. “Không phải lỗi của em đâu Hằng. Là lỗi của anh. Anh… anh đã yếu lòng. Sau khi em sinh con, anh thấy em thay đổi. Anh thấy mình cô đơn. Và Lan… cô ấy đã ở bên anh, động viên anh.”

Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy chua xót. “Vậy ra, sự thay đổi của em, sự hy sinh của em lại là lý do để anh phản bội em sao?”

Anh Tuấn không nói gì. Anh ấy chỉ cúi đầu, khóc nức nở.

“Anh có biết không?” Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. “Em đã cố gắng rất nhiều. Em đã tin vào tình yêu của chúng ta. Em đã tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”

Anh Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy đỏ hoe. “Anh biết. Anh biết anh đã làm em đau khổ. Anh biết anh là một thằng tồi. Anh xin lỗi em, Hằng. Anh xin lỗi con.”

Tôi nhìn anh Tuấn. Lòng tôi giằng xé giữa tha thứ và buông bỏ. Tôi yêu anh ấy. Tôi vẫn còn yêu anh ấy. Nhưng niềm tin trong tôi đã vỡ vụn. Tôi có thể tha thứ cho anh ấy không? Tôi có thể tiếp tục sống bên một người đàn ông đã phản bội tôi không?

Tôi rời khỏi bệnh viện, để lại anh Tuấn một mình. Tôi đi bộ lang thang trên những con phố quen thuộc. Mưa vẫn rơi, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Lòng tôi trống rỗng, chơi vơi.

Tôi nhớ lại những lời mẹ tôi từng nói: “Con gái à, trong hôn nhân, niềm tin là quan trọng nhất. Khi niềm tin đã mất, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.”

Tôi không biết mình phải làm gì. Tôi phải nghĩ cho con. Con trai tôi vẫn còn nhỏ. Nó cần có cả bố và mẹ. Nhưng tôi cũng phải nghĩ cho bản thân mình. Tôi có thể sống một cuộc đời không có niềm tin, sống trong sự nghi ngờ không?

Tôi gọi điện cho chị gái. Tôi kể cho chị ấy nghe mọi chuyện. Chị tôi lắng nghe, rồi thở dài.

“Hằng à, chị biết em đang rất đau khổ. Nhưng em phải bình tĩnh. Em phải nghĩ cho con. Và em cũng phải nghĩ cho bản thân mình nữa,” chị tôi nói. “Quyết định cuối cùng là của em. Dù em có tha thứ hay buông tay, chị vẫn luôn ủng hộ em.”

Tôi trở về nhà, căn nhà mà tôi đã xây dựng cùng anh Tuấn. Căn nhà giờ đây lại trở nên lạnh lẽo, vắng lặng. Tôi ngồi xuống ghế sofa, ôm mặt khóc nức nở.

Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi, những tiếng cười, những cái ôm. Tôi nhớ lại những lúc anh Tuấn ân cần chăm sóc tôi khi tôi ốm. Tôi nhớ lại những lời anh ấy đã nói, những lời yêu thương.

Tôi có thể tha thứ cho anh ấy không? Liệu anh ấy có thay đổi không? Hay mọi thứ sẽ lặp lại?

Nỗi đau đớn, nỗi giằng xé cứ thế gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi không ngủ được. Tôi cứ thế thức trắng đêm, suy nghĩ, đấu tranh với chính mình.

Sáng hôm sau, tôi nhìn mình trong gương. Đôi mắt tôi sưng húp, khuôn mặt tôi phờ phạc. Tôi cảm thấy kiệt sức.

Tôi biết, mình không thể cứ mãi chìm đắm trong nỗi đau này. Tôi phải đưa ra quyết định. Một quyết định khó khăn, nhưng cần thiết.

Tôi đến bệnh viện thăm anh Tuấn. Anh ấy vẫn còn nằm trên giường bệnh. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự lo lắng.

“Hằng…” Anh ấy khẽ gọi.

Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường anh ấy. Tôi hít một hơi thật sâu.

“Anh Tuấn, em muốn nói chuyện với anh,” tôi nói, giọng tôi bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại đang dậy sóng.

Anh Tuấn gật đầu.

“Em đã suy nghĩ rất nhiều,” tôi nói. “Em đã nghĩ về 16 năm chúng ta sống bên nhau. Em đã nghĩ về con của chúng ta. Em đã nghĩ về những gì anh đã làm.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy. “Em vẫn còn yêu anh. Nhưng niềm tin của em đã vỡ vụn. Em không biết mình có thể tiếp tục sống bên anh, khi mà em không còn tin tưởng anh nữa hay không?”

Anh Tuấn cúi đầu, nước mắt anh ấy lại trào ra. “Anh biết. Anh biết anh đã làm em đau khổ. Anh sẽ làm tất cả để bù đắp cho em. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ thay đổi.”

Tôi im lặng. Tôi không biết mình có nên tin vào những lời hứa đó không.

“Em cần thời gian,” tôi nói. “Em cần thời gian để suy nghĩ. Em cần thời gian để chữa lành vết thương lòng.”

Anh Tuấn gật đầu. “Anh hiểu. Anh sẽ đợi em. Anh sẽ làm tất cả để em có thể tin tưởng anh trở lại.”

Tôi không quay về nhà. Tôi chuyển đến ở tạm nhà chị gái. Tôi cần một không gian riêng để tĩnh tâm, để suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi dành thời gian cho con trai, đưa con đi chơi, trò chuyện với con. Tôi muốn con cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, dù cuộc hôn nhân của tôi đang gặp sóng gió.

Tôi cũng tìm đến một nhà tâm lý học. Tôi muốn được chia sẻ những gì đang diễn ra trong lòng mình, muốn được tìm kiếm lời khuyên. Nhà tâm lý học lắng nghe tôi, và cho tôi những lời khuyên chân thành.

“Chị Hằng, chị đang đứng trước một lựa chọn rất khó khăn. Nhưng chị phải nhớ, hạnh phúc của chị là quan trọng nhất,” nhà tâm lý học nói. “Dù chị quyết định thế nào, chị cũng phải nghĩ cho bản thân mình. Chị có thể tha thứ, nhưng chị có thể quên đi sự phản bội không? Chị có thể sống trong một cuộc hôn nhân mà niềm tin đã mất không?”

Những lời đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không thể ép buộc bản thân tha thứ khi lòng tôi vẫn còn đau. Tôi không thể sống một cuộc đời mà tôi không hạnh phúc.

Sau vài tháng, tôi đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi gặp anh Tuấn. Anh ấy đã xuất viện, và anh ấy đã cố gắng thay đổi rất nhiều. Anh ấy quan tâm tôi hơn, dành thời gian cho con hơn. Anh ấy đã cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ của chúng tôi.

Nhưng tôi biết, tôi không thể.

“Anh Tuấn,” tôi nói, giọng tôi bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi lại đang đau đớn. “Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Em… em nghĩ chúng ta nên ly hôn.”

Anh Tuấn sững sờ. “Hằng… em nói gì vậy? Anh đã cố gắng rất nhiều mà.”

“Em biết,” tôi nói. “Em biết anh đã cố gắng. Nhưng vết thương lòng của em quá lớn. Em không thể quên đi những gì đã xảy ra. Em không thể sống mà không có niềm tin vào anh.”

Nước mắt anh Tuấn trào ra. Anh ấy cúi đầu, khóc nức nở. “Anh xin lỗi em, Hằng. Anh đã làm em đau khổ. Anh đã đánh mất em.”

Tôi nhìn anh Tuấn. Lòng tôi đau như cắt. Nhưng tôi biết, đây là lựa chọn đúng đắn cho cả hai chúng tôi. Tôi không thể sống trong một cuộc hôn nhân không có niềm tin. Anh ấy cũng không thể sống trong một cuộc hôn nhân mà vợ anh ấy không hạnh phúc.

“Anh Tuấn, chúng ta vẫn sẽ là bố mẹ của con. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy con,” tôi nói. “Em mong anh sẽ sống thật hạnh phúc.”

Chúng tôi ly hôn. Cuộc chia tay diễn ra trong sự bình yên, không tranh chấp. Tôi không còn hận thù anh Tuấn nữa. Tôi chỉ cảm thấy một nỗi buồn man mác, pha lẫn sự giải thoát.

Tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi dành thời gian cho con trai, cho bản thân. Tôi học cách yêu thương mình nhiều hơn. Tôi học cách chấp nhận những gì đã xảy ra, và hướng về tương lai.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, tôi đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Tôi đã can đảm đối mặt với sự thật, thay vì cố gắng níu giữ một thứ đã rạn vỡ.

Tôi tin rằng, hạnh phúc không phải là việc cố gắng giữ chặt một thứ không thuộc về mình, mà là việc buông bỏ những gì đã không còn phù hợp, để tìm kiếm một con đường mới. Và tôi, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, bằng chính đôi chân của mình.

Và tôi sẽ luôn nhớ về Hân, người phụ nữ đã dạy tôi bài học về sự hy sinh, về tình yêu thương. Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho con trai tôi, cho những người thân yêu của tôi.

Comments