Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rộn ràng của buổi tiệc như bị bóp méo, xa dần, rồi tan biến hoàn toàn trong tâm trí tôi, Hoàng. Thứ duy nhất tôi nghe được, vang vọng như tiếng sét đánh ngang tai, là những lời thì thầm của Hạnh, vợ tôi, và thằng Trung, bạn thân tôi: “Đứa con không phải của Hoàng…”
Cả người tôi như đóng băng. Tim tôi thắt lại, rồi đập điên cuồng như muốn vỡ tung lồng ngực. Hạnh, vợ tôi, người phụ nữ tôi yêu thương và tin tưởng hơn bất cứ ai, lại nói về một đứa con không phải của tôi? Và cô ấy lại nói chuyện đó với Trung, người bạn thân nhất của tôi?
Máu nóng bốc lên não. Cơn ghen tuông cuồng nộ trỗi dậy, nhấn chìm mọi lý trí trong tôi. Tôi không còn nghe thấy gì, không còn nhìn thấy gì ngoài hình ảnh Hạnh và Trung đang thì thầm, nụ cười bí ẩn trên môi họ như những mũi dao sắc lẹm đâm vào tim tôi.
Tôi rời khỏi buổi tiệc như một cái bóng, không lời từ biệt. Đầu óc tôi quay cuồng, mỗi bước chân dường như đều nặng trĩu hàng tấn chì. Tôi lái xe về nhà trong vô thức, tốc độ càng lúc càng nhanh, như muốn thoát khỏi cái địa ngục đang bao trùm lấy tôi.
Vừa về đến nhà, tôi lao thẳng vào phòng khách. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt xuống căn phòng, phơi bày sự yên tĩnh đến đáng sợ. Sự yên tĩnh ấy càng khiến cơn tức giận trong tôi bùng lên dữ dội hơn.
Tôi bắt đầu đập phá. Từng món đồ, từng kỷ vật của hai đứa, bị tôi ném vỡ tan tành. Chiếc bình hoa pha lê, khung ảnh cưới, tất cả đều vỡ vụn dưới bàn tay tôi. Tiếng đổ vỡ choang choang vang vọng khắp căn nhà, như tiếng thét gào trong lòng tôi.
Hạnh nghe thấy tiếng động, cô ấy chạy xuống từ lầu, khuôn mặt cô ấy đầy vẻ hoảng sợ. "Hoàng! Anh làm gì vậy? Có chuyện gì thế?"
Tôi quay phắt lại, nhìn Hạnh. Ánh mắt tôi đầy sự hận thù, sự khinh bỉ. "Cô còn dám hỏi tôi làm gì sao? Cô dám lừa dối tôi? Đứa con đó là của ai? Nói! Nó là con của ai?" Tôi gằn giọng, khuôn mặt tôi méo mó vì tức giận.
Hạnh sững sờ. Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt cô ấy mở to, đầy vẻ kinh ngạc. "Hoàng! Anh nói gì vậy? Đứa con nào?"
"Đừng giả vờ nữa! Tôi đã nghe thấy hết rồi! Cô và thằng Trung thì thầm với nhau về đứa con không phải của tôi! Cô còn định giấu tôi đến bao giờ nữa hả?" Tôi hét lên, giọng tôi lạc đi vì giận dữ.
Hạnh bật khóc nức nở. "Hoàng... Anh hiểu lầm rồi! Em không có... Anh nghe em giải thích đi! Đó không phải là..."
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời dối trá nào nữa! Cút! Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!" Tôi chỉ tay ra cửa, giọng tôi lạnh lùng, tàn nhẫn.
Hạnh nhìn tôi, đôi mắt cô ấy ngập nước. Cô ấy không nói thêm một lời nào. Cô ấy chỉ lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, rồi quay lưng bước đi. Bóng cô ấy khuất dần trong màn đêm, mang theo cả trái tim tôi, cả niềm tin của tôi.
Tôi gục xuống sàn nhà, ôm lấy đầu. Căn nhà giờ đây trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Nỗi đau, sự tức giận, sự hối hận... tất cả cứ thế xoáy sâu vào tôi, nhấn chìm tôi trong biển khổ.
Sự Cô Đơn Và Nỗi Đau Hằn Sâu
Sau đêm đó, cuộc sống của tôi chìm vào bóng tối. Tôi ly hôn Hạnh. Một cách nhanh chóng, lạnh lùng, như cái cách tôi đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Tôi không liên lạc với Hạnh nữa. Tôi cũng cắt đứt mọi liên lạc với Trung. Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai liên quan đến sự phản bội ấy.
Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân, chỉ để quên đi nỗi đau, quên đi sự hận thù. Tôi tự nhủ, mình phải thành công, phải trở nên giàu có, để chứng minh cho Hạnh thấy rằng, cô ấy đã sai lầm khi rời bỏ tôi.
Tôi trở nên cộc cằn, khó tính. Tôi không tin ai nữa. Mọi người xung quanh đều trở thành đối tượng để tôi nghi ngờ, để tôi đề phòng. Tôi sống một cuộc đời cô độc, bị bao vây bởi sự thù hận và nỗi đau.
Nhiều năm trôi qua, tôi thành đạt, giàu có. Tôi có tất cả mọi thứ: tiền bạc, địa vị, quyền lực. Nhưng tôi không có Hạnh. Tôi không có một gia đình. Tôi sống trong một căn nhà rộng lớn, trống rỗng, và cô đơn.
Nỗi đau về sự phản bội của Hạnh vẫn cứ ám ảnh tôi. Mỗi khi nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, tôi lại nhớ đến Hạnh, nhớ đến những kỷ niệm của chúng tôi. Và nỗi đau ấy, lại càng dâng lên gấp bội.
Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm Hạnh. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy. Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì về cô ấy. Tôi tự nhủ, cô ấy đã phản bội tôi, cô ấy không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Và Sự Thật Chết Lặng
Một buổi chiều, khi tôi đang ở bệnh viện thăm một đối tác làm ăn, tôi tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Trung.
Trung đã già đi rất nhiều. Khuôn mặt anh ấy hốc hác, tiều tụy. Anh ấy đang ngồi lặng lẽ trên băng ghế ở hành lang, đôi mắt anh ấy nhìn xa xăm.
Tôi sững sờ. Tôi đã không gặp Trung suốt nhiều năm rồi. Nỗi thù hận trong tôi bỗng chốc trỗi dậy. Tôi định quay lưng bước đi, nhưng rồi, một cái gì đó đã níu chân tôi lại.
Tôi bước đến gần Trung. "Trung... Là cậu sao?" Giọng tôi lạnh lùng.
Trung giật mình. Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ấy mở to, đầy vẻ kinh ngạc. "Hoàng... Là cậu sao?"
Chúng tôi ngồi xuống bên nhau. Không gian im lặng đến ngột ngạt. Tôi không biết phải nói gì.
"Cậu làm gì ở đây vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi vẫn lạnh nhạt.
Trung thở dài. "Tớ... Tớ đến thăm một người bạn."
"Bạn nào?" Tôi hỏi.
Trung im lặng. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy phức tạp. Có chút buồn bã, có chút day dứt.
"Hoàng... Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Trung nói, giọng anh ấy trầm buồn. "Chuyện của cậu và Hạnh..."
Tim tôi thắt lại. "Cậu đừng nhắc đến cô ta nữa!" Tôi gằn giọng. "Cô ta đã lừa dối tôi! Cô ta đã phản bội tôi!"
Trung lắc đầu. "Không, Hoàng. Cậu đã hiểu lầm rồi. Hạnh chưa bao giờ lừa dối cậu cả."
Tôi sững sờ. "Cậu nói gì vậy? Tôi đã nghe thấy hết rồi! Cô ta và cậu thì thầm về đứa con không phải của tôi!"
Trung nhìn tôi, đôi mắt anh ấy đỏ hoe. "Hoàng... Hạnh chưa từng có thai. Đứa bé mà chúng tớ nói đến, là một đứa bé mồ côi. Hạnh muốn xin nhận nuôi nó. Nhưng con bé sợ cậu không đồng ý."
Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Đứa bé mồ côi? Hạnh muốn nhận nuôi? Không phải là con của cô ấy với người khác sao?
"Cậu nói thật sao?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy.
Trung gật đầu. "Thật. Hạnh biết cậu rất thích trẻ con. Con bé sợ cậu buồn vì mãi không có con. Nó muốn cho cậu một gia đình đủ đầy hơn."
Tôi chết lặng. Hàng ngàn mảnh ghép trong đầu tôi bỗng chốc khớp lại. Nỗi ân hận tột cùng dâng trào. Tôi đã sai. Tôi đã hiểu lầm Hạnh. Tôi đã vu oan cho cô ấy. Tôi đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi, khi cô ấy đang làm một điều tốt đẹp.
"Hạnh... Hạnh đâu rồi?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.
Trung cúi gằm mặt xuống. "Hạnh... Hạnh mất rồi, Hoàng ạ."
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Hạnh mất rồi? Người phụ nữ từng muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn... lại bị chính tôi làm tổn thương sâu sắc nhất.
"Không... Không thể nào... Cậu nói dối tôi!" Tôi hét lên, giọng tôi đầy sự hoảng loạn.
Trung ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ấy ngập nước. "Tớ không nói dối. Hạnh mất vì bệnh tim. Con bé luôn mang trong mình căn bệnh đó từ nhỏ, nhưng không muốn cậu lo lắng nên đã giấu kín."
Tôi sụp xuống ghế. Nước mắt tôi chảy dài. Hạnh mất rồi? Cô ấy đã ra đi mãi mãi, mang theo sự hiểu lầm của tôi, mang theo nỗi đau của tôi.
Nỗi Ân Hận Xé Lòng Và Lời Thú Tội Muộn Màng
Tôi rời khỏi bệnh viện, lòng tôi nặng trĩu. Tôi lái xe đến căn nhà cũ của chúng tôi. Căn nhà giờ đã hoang tàn, cỏ dại mọc um tùm. Nó giống như trái tim tôi, tan nát và trống rỗng.
Tôi bước vào trong. Bụi bặm phủ đầy khắp nơi. Tôi đi qua từng căn phòng, từng góc nhỏ, nơi lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm của tôi và Hạnh. Tôi nhớ lại những ngày chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức đau buồn.
Tôi ngồi xuống nền nhà lạnh lẽo. Tôi nhìn lên trần nhà, nhìn ra khoảng sân vắng. Tôi nhớ Hạnh, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ ánh mắt của cô ấy. Tôi nhớ những lần cô ấy ôm tôi vào lòng, an ủi tôi khi tôi gặp khó khăn.
Tôi đã sống trong thù hận suốt nhiều năm qua, thù hận một người phụ nữ chưa từng phản bội tôi. Tôi đã vu oan cho cô ấy. Tôi đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc đời tôi, khi cô ấy đang làm một điều tốt đẹp, một điều mà tôi hằng mong muốn.
Tôi gục đầu xuống, khóc nức nở. Tiếng khóc của tôi vang vọng trong căn nhà hoang, nghe thật thảm thiết. Nỗi ân hận cắn xé tâm can tôi. Tôi muốn quay ngược thời gian, muốn sửa chữa lỗi lầm của mình. Nhưng đã quá muộn rồi. Hạnh đã không còn nữa.
Tôi muốn hét lên, muốn nói với cô ấy rằng tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã không tin cô ấy. Xin lỗi vì đã không cho cô ấy một cơ hội giải thích. Xin lỗi vì đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc nhất.
"Hạnh ơi... Anh xin lỗi em." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. "Anh đã sai rồi. Anh đã hiểu lầm em. Anh đã không tin em. Anh đã đẩy em ra khỏi cuộc đời anh, khi em đang làm một điều tốt đẹp."
Tôi nhìn lên trần nhà, như thể Hạnh đang ở đó, đang lắng nghe tôi. Tôi muốn cô ấy biết, tôi đã hối hận như thế nào.
Tôi nhớ lại nụ cười của Hạnh, ánh mắt trong veo của cô ấy. Cô ấy luôn muốn tôi được hạnh phúc, luôn muốn tôi có một gia đình đủ đầy. Vậy mà, tôi đã làm tổn thương cô ấy, đã đẩy cô ấy vào một con đường không lối thoát.
Cuộc Sống Không Hạnh Và Bài Học Vĩnh Cửu
Tôi rời khỏi căn nhà hoang, lòng tôi trống rỗng. Thành phố vẫn vậy, vẫn ồn ào và náo nhiệt. Nhưng đối với tôi, nó đã trở thành một nơi đầy ám ảnh.
Tôi không quay trở lại công việc. Tôi không còn mặn mà với tiền bạc, địa vị. Tôi nhận ra rằng, tất cả những thứ đó đều vô nghĩa, khi không có người mà tôi yêu thương nhất ở bên.
Tôi sống một cuộc đời cô độc. Tôi dành thời gian để suy ngẫm về cuộc đời, về những lỗi lầm của mình. Tôi đọc sách, nghe nhạc. Tôi cố gắng tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi tìm đến những mái ấm, những trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Tôi muốn làm điều gì đó cho những đứa trẻ kém may mắn, như cách mà Hạnh đã từng muốn làm. Tôi muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình.
Tôi vẫn thường xuyên đến thăm mộ Hạnh. Tôi đặt bó hoa trắng lên mộ cô ấy, và kể cho cô ấy nghe về cuộc sống của tôi. Tôi xin lỗi cô ấy, xin lỗi cô ấy vì tất cả những gì tôi đã làm.
"Hạnh ơi, anh biết, em sẽ không bao giờ quay về được nữa. Nhưng anh sẽ sống tốt, sống một cuộc đời ý nghĩa, để không phụ lòng em. Anh sẽ luôn nhớ em, luôn yêu em."
Cuộc đời này, đôi khi, ta phải trải qua những mất mát, những đau khổ, để nhận ra giá trị của những điều mình đã từng có. Tôi đã mất đi Hạnh, nhưng tôi đã học được một bài học quý giá. Bài học về sự tin tưởng, về lòng bao dung, và về giá trị đích thực của tình yêu.
Tôi không còn là người đàn ông mù quáng, ích kỷ như ngày xưa nữa. Tôi đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Tôi đã học được cách yêu thương, cách trân trọng những gì mình đang có.
Dù Hạnh đã không còn, nhưng tình yêu của cô ấy, sự hy sinh của cô ấy, sẽ mãi mãi là một phần trong trái tim tôi. Nó sẽ là kim chỉ nam, dẫn lối cho tôi trong cuộc đời còn lại. Và tôi biết, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu, thì tôi vẫn sẽ sống tốt, sống một cuộc đời ý nghĩa, để không phụ lòng người phụ nữ mà tôi đã từng yêu thương nhất.
Tôi đã từng ghen cuồng nộ, đã từng đập phá, kết tội, đuổi vợ ra khỏi nhà mà không để cô giải thích. Nhưng giờ đây, tôi đã nhận ra, tất cả những nghi ngờ của tôi đều xuất phát từ sự lo lắng, từ suy diễn của chính mình. Và tôi, đã phải trả giá đắt cho sự mù quáng ấy.
Câu chuyện của tôi là một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của niềm tin trong hôn nhân. Những hiểu lầm không đáng có có thể phá hủy tất cả, nếu chúng ta không biết cách đối mặt, không biết cách chia sẻ.
Tôi đã chết lặng khi biết sự thật. Người vợ từng muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn… lại bị chính tôi làm tổn thương sâu sắc nhất. Đứng trước căn nhà hoang, tôi chỉ biết đặt bó hoa trắng và bật khóc – ân hận vì đã tin vào những gì mắt thấy, tai nghe, mà không tin vào tình yêu chân thành của người vợ năm xưa.
"Lần sau đừng giấu anh nữa, tim anh yếu lắm..." Câu nói ấy của tôi, giờ đây, lại như một lời nhắc nhở đau đớn về sự mất mát không thể bù đắp.
Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua khung cửa sổ. Tôi nhìn ra ngoài, nơi có những vì sao đang lấp lánh. Tôi tự nhủ, Hạnh, em đang ở đâu đó, đang mỉm cười nhìn anh. Và anh, sẽ sống tốt, để em có thể yên lòng.
Comments
Post a Comment