Tiếng gầm rú của động cơ máy bay như một bản nhạc dồn dập, gõ vào từng nhịp đập trái tim tôi. Tôi, Linh, ngồi bó gối trên ghế, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Chuyến du lịch đáng lẽ là một kỳ nghỉ dưỡng tuyệt vời, giờ đã biến thành một cuộc chạy đua với thời gian, với nỗi sợ hãi và một dự cảm chẳng lành.
Chuyến Trở Về Giữa Nỗi Lo Lắng
Chồng tôi, Hải, vừa nhập viện. Tin sét đánh ngang tai ấy đến từ một cuộc điện thoại của mẹ chồng, giọng bà run rẩy: "Hải bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện." Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi không kịp suy nghĩ gì hơn ngoài việc phải về ngay lập tức. Tôi hủy bỏ mọi kế hoạch, mua vé máy bay chuyến sớm nhất, và lao về Việt Nam.
Suốt chuyến bay dài, tâm trí tôi quay cuồng. Tôi hình dung ra đủ mọi viễn cảnh tồi tệ. Hải có sao không? Anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không? Nỗi lo lắng cho chồng, cho gia đình cứ thế gặm nhấm tôi.
Tôi và Hải đã kết hôn được 16 năm. 16 năm ấy, chúng tôi đã cùng nhau đi qua biết bao thăng trầm. Sau khi sinh con, cuộc sống vợ chồng tôi dần nguội lạnh. Biến chứng sau sinh khiến sức khỏe tôi suy giảm, và tôi cũng không còn tự tin vào bản thân như trước. Hải, anh ấy vẫn là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực. Anh ấy luôn chăm sóc tôi và con gái, luôn cố gắng vun vén cho gia đình.
Tôi biết, tình cảm giữa chúng tôi không còn nồng nhiệt như thuở ban đầu. Những cử chỉ ân ái thưa dần, những cuộc trò chuyện sâu sắc cũng ít đi. Nhưng tôi vẫn tin rằng, tình yêu, sự chăm sóc tận tụy của tôi, và đứa con gái bé bỏng của chúng tôi, có thể giữ chân anh ấy. Tôi đã cố gắng vun đắp cho gia đình nhỏ này bằng tất cả những gì tôi có. Tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng, tin vào sự gắn kết đã xây dựng nên trong suốt 16 năm qua.
Tôi tự nhủ, Hải chỉ là một người đàn ông thành đạt, bận rộn với công việc. Anh ấy có nhiều mối quan hệ xã hội, có nhiều đồng nghiệp nữ. Điều đó là bình thường. Tôi không nên nghi ngờ anh ấy.
Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ, một sự bất an khó gọi tên. Có những đêm, tôi nằm trằn trọc, nghĩ về những khoảng cách vô hình giữa tôi và Hải. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình đã quá tự tin vào tình yêu và sự hy sinh của bản thân?
Khoảnh Khắc Chết Lặng Tại Bệnh Viện
Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi lập tức bắt taxi đến bệnh viện. Con đường từ sân bay về bệnh viện dường như dài hơn bao giờ hết. Lòng tôi như lửa đốt.
Bước vào khoa cấp cứu, tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Mẹ chồng và bố chồng tôi đang ngồi ở hành lang, khuôn mặt họ đầy vẻ lo lắng.
"Mẹ ơi! Bố ơi! Hải sao rồi ạ?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt bà đỏ hoe. "Hải vẫn chưa tỉnh con ạ. Bác sĩ nói... con bé Huyền, đồng nghiệp của nó, bị nhẹ hơn, nhưng nó vẫn kiên quyết ở lại chăm sóc Hải. Nó nói, nó là người gây ra tai nạn."
Huyền? Đồng nghiệp nữ? Một cái tên xa lạ, nhưng lại mang theo một cảm giác bất an khó tả.
Tôi đi đến phòng bệnh của Hải. Cánh cửa phòng khép hờ. Tôi khẽ đẩy cửa, bước vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.
Hải đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt anh ấy nhợt nhạt, đầu băng bó. Bên cạnh anh ấy, một người phụ nữ trẻ đang ngồi. Cô ấy có mái tóc dài, gương mặt thanh tú, và đôi mắt đen láy. Cô ấy đang ân cần lau mặt cho Hải, từng chút một, nhẹ nhàng và trìu mến. Động tác của cô ấy thật quen thuộc, thân mật đến đáng sợ. Đó là cách tôi vẫn thường làm cho Hải mỗi khi anh ấy mệt mỏi.
Tôi đứng lặng ở cửa, không dám bước vào. Cả người tôi như bị đóng băng. Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, không thể tin vào mắt mình.
Rồi, người phụ nữ ấy cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hải. Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Cử chỉ ấy... đó là cử chỉ thân mật từng là của riêng tôi. Là cái cách tôi vẫn thường hôn Hải mỗi khi anh ấy ngủ say, mỗi khi anh ấy mệt mỏi. Là cái cách tôi vẫn dùng để thể hiện tình yêu, sự quan tâm của mình.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ. Tiếng nói chuyện của các bác sĩ, tiếng còi xe cấp cứu, tiếng bước chân vội vã của y tá... tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại tôi, đứng đó, chứng kiến một sự thật đau lòng, một sự thật mà tôi đã cố gắng chối bỏ bấy lâu nay.
Tôi cảm thấy một nỗi đau đớn tột cùng, một sự tủi nhục không thể diễn tả. 16 năm hôn nhân, 16 năm tôi đã vun đắp, đã hy sinh. 16 năm tôi đã tin rằng tình yêu và sự chăm sóc tận tụy có thể giữ chân anh ấy. Nhưng khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra, có những điều đang vượt khỏi tầm tay. Có những rạn nứt đã âm thầm hình thành, mà tôi, trong sự ngây thơ của mình, đã không hề hay biết.
Tôi không làm ầm lên. Không một tiếng động, không một giọt nước mắt nào rơi. Tôi chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai con người đang ở bên nhau, trong sự thân mật đến đáng sợ. Tôi cảm thấy toàn thân mình rã rời, không còn chút sức lực nào.
Sự Giằng Xé Trong Lòng Và Quyết Định Lặng Lẽ
Tôi quay lưng, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Mẹ chồng tôi nhìn thấy tôi, bà vội vàng chạy đến. "Linh! Con về rồi! Hải... Hải nó vẫn chưa tỉnh con ạ."
Tôi không nói gì. Tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi đi thẳng ra ghế đá ngồi. Mẹ chồng tôi nhìn tôi, ánh mắt bà đầy sự lo lắng. Bà có lẽ không hiểu tại sao tôi lại có thái độ khác lạ như vậy.
Tôi ngồi đó, nhìn ra khoảng sân bệnh viện. Tâm trí tôi hỗn loạn. Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu trong đầu tôi. Anh ấy đã lừa dối tôi bao lâu rồi? Cô ta là ai? Mối quan hệ của họ đã đi đến đâu?
Tôi nhớ lại những lần Hải về nhà muộn, những lần anh ấy nói dối đi công tác. Tôi nhớ lại những lần anh ấy lảng tránh những cử chỉ thân mật của tôi. Tất cả, giờ đây, đều trở nên rõ ràng một cách đau đớn.
Tôi cảm thấy giằng xé. Tôi có nên làm ầm lên không? Có nên xông vào phòng, đối chất với Hải và cô ta không? Tôi có nên ly hôn không?
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến con gái tôi, bé My. My là tất cả của tôi. Con bé sẽ ra sao nếu bố mẹ ly hôn? Con bé sẽ phải chịu đựng như thế nào?
Tôi cũng nghĩ đến 16 năm hôn nhân của chúng tôi. 16 năm ấy, không phải là không có những kỷ niệm đẹp. Hải cũng đã từng là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực. Liệu tôi có nên cho anh ấy một cơ hội để giải thích, để sửa chữa lỗi lầm không?
Nhưng khi niềm tin đã bị rạn vỡ, liệu có thể hàn gắn lại được không? Khi tôi đã chứng kiến tận mắt những cử chỉ thân mật của anh ấy với người phụ nữ khác, liệu tôi còn có thể tin tưởng anh ấy như trước được nữa không?
Giữ lại hay buông tay, đều là những lựa chọn đau lòng.
Tôi ngồi đó, lặng lẽ, chờ đợi. Tôi quyết định sẽ không làm ầm lên. Tôi sẽ chờ Hải tỉnh lại. Tôi sẽ đối mặt với anh ấy, và hỏi sự thật. Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói ra tất cả.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp. Từng giây, từng phút như kéo dài vô tận. Tôi nhìn thấy cô đồng nghiệp nữ kia bước ra khỏi phòng bệnh của Hải. Cô ấy đi ngang qua tôi, nhìn tôi một thoáng, rồi vội vàng cúi mặt đi thẳng. Ánh mắt cô ấy không chút ngạc nhiên, không chút sợ hãi, chỉ là một cái nhìn lướt qua. Điều đó càng khiến tôi tin chắc rằng, cô ta biết tôi là ai, và cô ta không hề ngần ngại khi thể hiện sự thân mật với Hải ngay cả khi tôi ở đó.
Cuộc Đối Mặt Và Sự Thật Trần Trụi
Cuối cùng, sau nhiều giờ chờ đợi, Hải tỉnh lại. Anh ấy yếu ớt mở mắt, nhìn thấy tôi. Anh ấy khẽ mỉm cười.
"Linh... Em về rồi sao?" Giọng anh ấy yếu ớt.
Tôi nhìn anh ấy, đôi mắt tôi trống rỗng. "Em về rồi. Anh thấy trong người thế nào rồi?"
Hải cố gắng ngồi dậy. "Anh không sao. Chỉ hơi đau đầu thôi."
Tôi im lặng. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.
"Linh... Em có muốn hỏi anh chuyện gì không?" Hải nói, ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi. Có lẽ, anh ấy đã nhận ra sự khác lạ trong thái độ của tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu. "Anh Hải, anh có thể giải thích cho em nghe về người phụ nữ vừa nãy không?"
Hải sững người. Khuôn mặt anh ấy biến sắc. "Người phụ nữ nào? Em nói gì vậy?"
"Đừng giả vờ nữa, Hải. Em đã thấy hết rồi. Cô đồng nghiệp của anh, cô ấy đã lau mặt và hôn trán anh." Tôi nói, giọng tôi lạnh lùng, dứt khoát.
Hải im lặng. Anh ấy cúi gằm mặt xuống. Không gian trong phòng bệnh bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt.
"Anh Hải... Anh có gì để nói với em không?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.
Hải ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ấy đỏ hoe. "Linh... Anh xin lỗi em. Anh đã sai rồi."
Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt tôi đầy sự đau khổ. "Anh đã phản bội em sao?"
Hải gật đầu. "Anh xin lỗi. Anh biết, anh đã làm em đau khổ. Anh đã làm tổn thương em."
Tôi cảm thấy toàn thân mình rã rời. Mọi thứ tôi đã từng tin tưởng, giờ đây, đều vỡ vụn. 16 năm hôn nhân, 16 năm tình nghĩa, tất cả đều trở thành tro bụi.
"Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy.
Hải thở dài. "Anh không biết nữa. Anh... anh cảm thấy cô đơn. Anh cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Em thì bận rộn với con cái, lại thêm biến chứng sau sinh... Anh biết, đó không phải là lý do. Anh đã sai rồi."
Tôi nghe Hải nói, lòng tôi quặn thắt. Anh ấy đổ lỗi cho tôi. Anh ấy nói tôi bận rộn, tôi bị biến chứng sau sinh. Vậy là, tôi là nguyên nhân của sự phản bội này sao?
"Anh đổ lỗi cho em sao?" Tôi hỏi, giọng tôi đầy sự thất vọng.
Hải vội vàng lắc đầu. "Không! Không phải! Anh không đổ lỗi cho em. Anh là người có lỗi. Anh đã không kiềm chế được bản thân. Anh đã yếu lòng."
Tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì nữa. Niềm tin đã vỡ vụn, và tôi không biết liệu có thể hàn gắn lại được không.
Giằng Xé Giữa Buông Bỏ Và Tha Thứ
Những ngày sau đó, tôi vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Hải. Nhưng không khí giữa chúng tôi vô cùng nặng nề. Chúng tôi không nói chuyện nhiều. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của một người vợ, chăm sóc anh ấy về thể chất. Còn về tinh thần, tôi không thể làm được gì nữa.
Tôi giằng xé giữa tha thứ vì con hay can đảm đối mặt. Con gái tôi, bé My, nó vẫn cần một gia đình trọn vẹn. Nó cần cả bố và mẹ. Nếu tôi ly hôn, con bé sẽ phải chịu đựng như thế nào?
Nhưng nếu tôi tha thứ, tôi có thể sống tiếp với Hải như chưa có chuyện gì xảy ra không? Tôi có thể tin tưởng anh ấy như trước không? Tôi có thể quên đi hình ảnh người phụ nữ kia đã hôn lên trán anh ấy, bằng cử chỉ thân mật từng là của riêng tôi không?
Nỗi đau cứ thế gặm nhấm tôi. Tôi mất ngủ, mất ăn. Tôi cảm thấy kiệt sức.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi cạnh giường Hải, anh ấy bỗng nắm lấy tay tôi.
"Linh... Anh biết, anh đã làm em đau khổ rất nhiều. Anh không mong em tha thứ cho anh ngay lập tức. Nhưng anh mong em hãy cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em và con." Hải nói, giọng anh ấy đầy sự hối lỗi.
Tôi nhìn Hải. Ánh mắt anh ấy đầy sự van nài, sự ăn năn. Tôi thấy anh ấy cũng đang đau khổ.
Tôi hít một hơi thật sâu. "Anh Hải, em không biết nữa. Niềm tin của em đã vỡ vụn rồi. Em không biết liệu em có thể tin anh được nữa không."
Hải cúi gằm mặt xuống. "Anh biết. Anh sẽ cố gắng chứng minh cho em thấy. Anh sẽ làm tất cả để lấy lại niềm tin của em."
Tôi im lặng. Tôi không hứa hẹn điều gì. Tôi chỉ biết, mình cần thời gian để suy nghĩ, để chữa lành vết thương lòng.
Cuộc Sống Mới Và Nỗi Đau Âm Ỉ
Sau khi Hải ra viện, tôi trở về nhà. Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ. Nhưng không khí trong gia đình không còn như xưa. Một bức tường vô hình đã được dựng lên giữa tôi và Hải.
Hải cố gắng bù đắp cho tôi và con. Anh ấy về nhà sớm hơn, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Anh ấy cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi nhìn thấy sự cố gắng của anh ấy. Tôi cũng muốn tha thứ cho anh ấy. Tôi muốn giữ lại gia đình cho con gái tôi. Nhưng nỗi đau, sự tổn thương vẫn còn đó, âm ỉ trong lòng tôi.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc tôi chứng kiến cô đồng nghiệp kia hôn lên trán Hải. Nỗi đau ấy vẫn cứ ám ảnh tôi, không thể nào quên được.
Tôi nhận ra rằng, khi niềm tin bị rạn vỡ, giữ lại hay buông tay đều là những lựa chọn đau lòng. Nếu tôi buông tay, con gái tôi sẽ mất đi một gia đình trọn vẹn. Nếu tôi giữ lại, tôi sẽ phải sống với nỗi đau, với sự nghi ngờ, với một trái tim không còn nguyên vẹn.
Tôi chọn cách im lặng. Tôi không nói nhiều. Tôi chỉ quan sát, và cảm nhận. Tôi cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, một dấu hiệu nào đó cho thấy Hải thực sự hối lỗi, thực sự muốn thay đổi.
Hải vẫn kiên trì. Anh ấy vẫn cố gắng. Dần dần, tôi cảm thấy một chút gì đó của sự bình yên. Không phải là bình yên hoàn toàn, mà là một sự chấp nhận.
Tôi học cách đối mặt với nỗi đau. Tôi học cách sống chung với nó. Tôi biết, vết sẹo này sẽ không bao giờ lành hẳn. Nhưng tôi có thể học cách để nó không còn làm tôi đau đớn nữa.
Chân Lý Tình Yêu Và Bước Đường Hướng Tới Tương Lai
Nhiều năm trôi qua. Con gái tôi, bé My, đã lớn. Nó là một cô bé thông minh, hiếu thảo. Nó là nguồn động lực lớn nhất của tôi.
Mối quan hệ của tôi và Hải đã được hàn gắn, dù không còn nồng nhiệt như xưa. Chúng tôi học cách tôn trọng nhau, học cách tin tưởng nhau một lần nữa. Hải đã chứng minh được sự hối lỗi của mình. Anh ấy đã thay đổi.
Tôi không còn tìm kiếm sự hoàn hảo trong tình yêu nữa. Tôi hiểu rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng màu hồng. Hôn nhân cũng có những thăng trầm, những thử thách. Quan trọng là cách chúng ta đối mặt với chúng, cách chúng ta vượt qua chúng.
Tôi đã chọn tha thứ. Không phải vì tôi yếu đuối, mà vì tôi muốn giữ lại gia đình cho con gái tôi. Và cũng vì, tôi vẫn còn yêu Hải, dù vết thương lòng vẫn còn đó.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi đọc sách, Hải bỗng nắm lấy tay tôi.
"Linh... Cảm ơn em. Cảm ơn em đã tha thứ cho anh. Cảm ơn em đã cho anh một cơ hội." Hải nói, giọng anh ấy nghẹn lại.
Tôi nhìn Hải. Tôi mỉm cười. Nụ cười không còn cay đắng, mà là một nụ cười của sự bình yên, của sự chấp nhận.
"Anh Hải, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng. Vì con gái chúng ta." Tôi nói.
Hải gật đầu. Anh ấy ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay anh ấy.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những sự thật đau lòng. Có những lúc niềm tin bị rạn vỡ. Nhưng nếu ta biết cách đối mặt, biết cách tha thứ, ta vẫn có thể tìm thấy con đường đi tiếp.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, mình đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn. Tôi đã chọn giữ lại gia đình, chọn hàn gắn những vết rạn nứt. Và tôi tin rằng, với tình yêu thương, với sự cố gắng, chúng tôi sẽ vượt qua được tất cả.
Tôi đã từng nghĩ rằng, tình yêu, sự chăm sóc tận tụy có thể giữ chân chồng. Nhưng tôi đã nhận ra, có những điều đang vượt khỏi tầm tay. Và đôi khi, sự tha thứ, sự chấp nhận, mới là chìa khóa để giữ lại những gì quý giá nhất.
Màn đêm buông xuống, mang theo hơi lạnh. Nhưng trong căn phòng nhỏ của chúng tôi, ánh đèn vẫn sáng, và tình yêu, dù đã trải qua bao sóng gió, vẫn âm ỉ cháy, sưởi ấm cho gia đình nhỏ này.
Comments
Post a Comment