Cái ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt tôi, phơi bày rõ sự mệt mỏi và nỗi lo âu đang gặm nhấm từng ngày. Tôi là Mai, một người vợ, một người mẹ, và cũng là một người đang cố gắng bươn chải với công việc kinh doanh online. Từng nghĩ rằng mình đã tìm thấy con đường cho riêng mình, thế mà giờ đây, mỗi đơn hàng chốt được lại trở thành một nỗi ám ảnh. Thị trường cạnh tranh khốc liệt, khách hàng ngày càng khó tính, và những đơn hàng hoàn trả cứ nối tiếp nhau. Thu nhập của tôi giảm sút thê thảm, kéo theo đó là sự cáu kỉnh, bực bội không thể che giấu.
Tôi bắt đầu đổ lỗi cho tất cả mọi thứ xung quanh. Đổ lỗi cho thị trường, đổ lỗi cho khách hàng, và đặc biệt, đổ lỗi cho chồng tôi, Hưng. Anh là một kỹ sư xây dựng, công việc vốn đã bận rộn, nhưng dạo gần đây, anh gần như về nhà lúc nào cũng sau 9, 10 giờ tối. Anh về, ăn vội bữa cơm tôi để phần, rồi lại lao vào công việc riêng hoặc lăn ra ngủ. Tôi thấy anh như một người xa lạ, một cái bóng lặng lẽ trong căn nhà này.
"Anh đi đâu mà về muộn thế?" Tôi thường càu nhàu mỗi khi anh vừa đặt chân vào cửa. "Có biết ở nhà tôi vất vả thế nào không? Một mình tôi lo toan đủ thứ, còn anh thì cứ đi biền biệt."
Hưng chỉ khẽ thở dài. "Anh xin lỗi. Công việc dạo này nhiều quá." Anh nói, giọng mệt mỏi. Anh không bao giờ cãi lại tôi, luôn giữ thái độ nhẫn nhịn. Sự im lặng của anh, trong mắt tôi lúc ấy, lại càng khiến tôi thêm bực tức. Tôi nghĩ, anh đang thờ ơ với tôi, với gia đình này.
Giới Hạn Của Sự Nhẫn Nhịn
Tôi cứ thế chìm đắm trong vòng xoáy của những suy nghĩ tiêu cực. Đầu óc tôi lúc nào cũng quay cuồng với doanh số, với những món hàng tồn kho, với những khoản tiền bị thu hồi. Mỗi tin nhắn báo "đơn hàng bị hoàn trả" lại như một cú đấm giáng vào tôi, khiến tôi càng thêm bất lực và giận dữ.
Và rồi, cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Một buổi chiều tối, khi Hưng vừa bước vào nhà, khuôn mặt anh vẫn vẹn nguyên vẻ mệt mỏi thường thấy. Tôi đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, ánh mắt chằm chằm vào màn hình. Tin nhắn vừa nhảy lên: "Đơn hàng XXX đã bị hoàn trả. Lý do: khách hàng không nhận."
Cơn giận bùng lên trong tôi như một ngọn lửa dữ dội. Tất cả những ấm ức, những áp lực mà tôi đã kìm nén bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Tôi quay phắt sang Hưng, ánh mắt đầy vẻ căm phẫn.
"Anh về rồi à?" Tôi gằn giọng. "Anh về muộn thế này làm cái gì? Anh có biết tôi vừa nhận được cái tin quái quỷ gì không? Đơn hàng bị trả lại! Tiền mất tật mang! Mà anh thì có giúp gì được tôi không?"
Hưng đặt cặp xuống, vẻ mặt anh thoáng chút ngạc nhiên trước thái độ của tôi. "Có chuyện gì vậy em? Sao em lại nói năng như vậy?"
"Sao á?" Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. "Anh còn hỏi sao à? Anh có biết một ngày của tôi diễn ra như thế nào không? Tôi vật lộn với từng đơn hàng, từng tin nhắn khách, từng lời phàn nàn. Còn anh thì sao? Anh đi làm về muộn, về đến nhà thì lăn ra ngủ, hoặc cứ dán mắt vào điện thoại. Anh có biết chia sẻ với tôi không? Anh có biết giúp đỡ tôi không?"
Hưng im lặng. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh chất chứa sự mệt mỏi, nhưng tôi không để tâm. Tôi chỉ muốn trút hết mọi bực dọc trong lòng.
"Anh xem lại mình đi!" Tôi tiếp lời, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ. "Anh chẳng khác gì cái máy rút tiền hỏng! Tôi cần anh giúp đỡ, cần anh chia sẻ, thì anh lại như cái bóng! Anh có biết tôi đang áp lực đến mức nào không?"
Lời nói của tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hưng. Khuôn mặt anh biến sắc. Anh không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi, ánh mắt anh thoáng chút đau đớn, rồi anh quay lưng, lặng lẽ bước ra ban công. Tiếng bật lửa "tách" một cái, rồi mùi thuốc lá thoảng qua. Tôi biết anh đang hút thuốc, nhưng tôi không quan tâm. Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong cơn giận dữ của chính mình. "Cứ hút đi! Hút cho chết luôn đi!" Tôi thầm nghĩ.
Tôi vẫn ngồi đó, ôm lấy nỗi tức giận của mình. Tôi không cảm thấy hối hận vì những lời nói cay nghiệt vừa thốt ra. Tôi nghĩ, anh ta đáng bị như vậy. Anh ta vô tâm, anh ta thờ ơ. Anh ta không hiểu được nỗi khổ của tôi.
Tiếng Động Kinh Hoàng Trong Đêm
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ được. Nỗi bực dọc vẫn còn nguyên vẹn, nhưng xen lẫn vào đó là một chút trống rỗng, một chút day dứt mơ hồ. Tôi nghe tiếng Hưng ho khan vài tiếng từ ban công, rồi tiếng anh vào nhà, đi tắm. Mọi thứ trở lại vẻ yên lặng.
Tôi cứ thế thiếp đi trong mệt mỏi và những suy nghĩ hỗn độn.
Đến nửa đêm, khi cả căn nhà chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng, một tiếng động mạnh bỗng vang lên, đánh thức tôi dậy. "RẦM!" Âm thanh khô khốc, nặng nề, như có vật gì đó vừa đổ sập xuống. Tôi giật mình bật dậy, tim đập thình thịch.
"Hưng! Anh có đó không?" Tôi gọi, giọng nói run rẩy. Không có tiếng trả lời.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng tôi. Tôi vội vàng bật đèn, lao ra khỏi phòng ngủ. Ánh sáng điện đột ngột chiếu rọi khắp căn nhà.
Và rồi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết sững.
Hưng đang nằm gục ngã dưới sàn nhà, gần khu vực phòng khách, nơi có một góc tường nhô ra. Đầu anh đập vào bức tường vôi trắng, một vệt máu nhỏ đang rỉ ra từ thái dương. Khuôn mặt anh tái xanh, nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền. Tay anh vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại, ánh sáng mờ ảo từ màn hình hắt lên khuôn mặt bất động của anh.
"Hưng! Hưng ơi!" Tôi gào lên, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. Tôi lao đến bên anh, quỳ sụp xuống, lay mạnh người anh. "Anh làm sao vậy? Tỉnh dậy đi anh!"
Anh không trả lời. Cơ thể anh lạnh ngắt. Tôi hoảng loạn tột độ. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi run rẩy đưa tay sờ lên trán anh, nóng ran.
"Gọi cấp cứu! Gọi cấp cứu mau!" Tôi la hét trong vô vọng. Chân tay tôi bủn rủn, không thể đứng vững. Điện thoại của tôi đâu rồi? Tôi không nhớ.
May mắn thay, tiếng động mạnh đã làm một vài người hàng xóm giật mình. Họ chạy sang, thấy cảnh tượng đó cũng hoảng hốt không kém.
"Thằng Hưng nó bị làm sao vậy?"
"Mau gọi xe cứu thương đi!"
Trong lúc hỗn loạn, một vài người hàng xóm vội vàng gọi điện thoại. Tôi chỉ biết ôm lấy Hưng, nước mắt giàn giụa, liên tục lay gọi anh. "Hưng ơi... anh tỉnh dậy đi... em xin lỗi... em xin lỗi anh..."
Sự Thật Đau Lòng Và Nỗi Ân Hận Tột Cùng
Xe cấp cứu đến rất nhanh. Hưng được đưa lên xe, và tôi cũng vội vàng đi theo. Trên xe, tôi không ngừng tự trách mình. Nếu tôi không nói những lời cay nghiệt đó, nếu tôi không khiến anh ấy tức giận, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra. Tôi cảm thấy nỗi hối hận như một con dao sắc nhọn, cứa vào từng thớ thịt trong lòng tôi.
Trong phòng cấp cứu, tôi ngồi ở hành lang, lòng nóng như lửa đốt. Từng giây phút trôi qua đều là sự giày vò. Tôi nhớ lại tất cả những lời mình đã nói với Hưng, những lần tôi trách móc anh vô cớ, những lần tôi coi thường công sức của anh. "Anh chẳng khác gì cái máy rút tiền hỏng!" Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu tôi, như một bản án dành cho chính mình.
Bác sĩ bước ra, vẻ mặt mệt mỏi nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Anh ấy bị tăng huyết áp cấp tính dẫn đến đột quỵ nhẹ và gục ngã. Có một vết rách nhỏ ở đầu do va đập, may mà không quá sâu. Nhưng quan trọng hơn, chúng tôi phát hiện anh ấy bị tăng huyết áp nghiêm trọng do làm việc quá sức và stress kéo dài."
Tăng huyết áp do làm thêm quá sức? Hưng bị tăng huyết áp sao? Tôi chết sững. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi điều đó. Anh ấy đã giấu tôi tất cả.
Bác sĩ nhìn tôi, giọng điệu trầm ngâm. "Có vẻ như bệnh nhân đã cố gắng chịu đựng một mình. Anh ấy làm thêm rất nhiều, có thể là do áp lực tài chính. Anh ấy không nói cho ai biết về tình trạng sức khỏe của mình."
Lời nói của bác sĩ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Tôi bàng hoàng nhận ra sự thật. Hóa ra, những đêm Hưng về muộn không phải vì anh thờ ơ, không phải vì anh ham chơi. Anh làm thêm, làm thêm rất nhiều, đến kiệt sức, đến mức bị tăng huyết áp nghiêm trọng, nhưng anh không dám nói với tôi. Anh sợ tôi lo lắng? Hay anh sợ tôi sẽ lại cằn nhằn, lại trách móc anh không kiếm đủ tiền?
Tôi gục xuống, nước mắt tuôn như mưa. "Hưng ơi... em xin lỗi..." Tiếng nấc nghẹn ngào xé toạc không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Anh ấy đã âm thầm gánh vác tất cả, còn tôi thì lại buông những lời cay nghiệt, mắng mỏ anh không thương tiếc. Tôi là một người vợ tồi. Tôi là một người vợ vô tâm.
Nỗi hối hận gặm nhấm tôi từng chút một. Tôi nhớ lại hình ảnh Hưng lặng lẽ ra ban công hút thuốc, cái vẻ mệt mỏi, cam chịu của anh. Anh đã cố gắng nhẫn nhịn tôi, cố gắng gánh vác mọi thứ một mình. Anh không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi áp lực thêm. Vậy mà tôi lại cho rằng anh thờ ơ, vô dụng. Tôi đã nói anh là "cái máy rút tiền hỏng". Những lời nói ấy giờ đây như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.
Khởi Đầu Cho Sự Trưởng Thành
Sau vài ngày hồi sức, Hưng được chuyển về phòng bệnh thường. Tôi luôn túc trực bên anh, chăm sóc anh từng li từng tí. Tôi không còn than vãn, không còn cằn nhằn. Tôi chỉ muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình.
Nhìn Hưng nằm đó, khuôn mặt còn xanh xao, tôi tự hứa với lòng mình: tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ không còn là Mai của ngày xưa nữa, cái Mai ích kỷ, bồng bột, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Tôi sẽ trưởng thành, sẽ sống có trách nhiệm hơn.
Một buổi chiều, khi Hưng đã tỉnh táo hơn, tôi ngồi cạnh giường, nắm chặt tay anh. Nước mắt tôi lại trào ra.
"Anh ơi... em xin lỗi anh nhiều lắm..." Tôi nói, giọng nghẹn ngào. "Em đã quá tệ... em đã nói những lời cay nghiệt với anh... em đã không hiểu cho anh... em không biết anh đã phải chịu đựng nhiều như vậy..."
Hưng khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng đầy bao dung. Anh đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc tôi. "Không sao đâu em. Anh biết em cũng đang áp lực mà. Thôi, mọi chuyện qua rồi."
"Không phải vậy đâu anh," tôi lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi. "Em đã quá ích kỷ, quá trẻ con. Em chỉ biết nghĩ cho bản thân, không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh, đến những gánh nặng anh đang mang. Em là một người vợ tồi."
Hưng khẽ siết chặt tay tôi. "Em đừng tự trách mình nữa. Anh biết em sẽ thay đổi mà."
Lời nói của Hưng càng khiến tôi thêm ân hận và quyết tâm. Tôi phải thay đổi, không chỉ vì Hưng, mà còn vì chính mình. Tôi không muốn sống một cuộc đời vô nghĩa, chỉ biết đổ lỗi và than vãn.
Quãng thời gian Hưng nằm viện là một bài học đắt giá cho tôi. Tôi nhận ra rằng, cuộc sống không chỉ có những hào nhoáng bên ngoài, không chỉ có những mục tiêu vật chất. Hạnh phúc thực sự nằm ở sự thấu hiểu, ở tình yêu thương, và ở sự sẻ chia.
Chi phí viện phí, cùng với món nợ hơn 200 triệu đồng từ các app vay tiền, là một gánh nặng khổng lồ. Nhưng tôi không còn hoảng loạn nữa. Tôi đã có kế hoạch. Tôi bắt đầu thanh lý hàng tồn kho với giá rẻ, nhận thêm các công việc làm thêm khác. Tôi thậm chí còn tìm kiếm một công việc làm công ăn lương ổn định hơn để có nguồn thu nhập đều đặn. Tôi không còn ngại vất vả, không còn ngại khó khăn. Bởi vì, giờ đây, tôi biết mình đang chiến đấu vì ai, vì điều gì.
Mỗi ngày, tôi đều cố gắng học cách lắng nghe Hưng nhiều hơn, học cách chia sẻ với anh những khó khăn trong công việc, và cả những áp lực trong cuộc sống. Tôi không còn im lặng khi anh về muộn, thay vào đó, tôi hỏi anh hôm nay có mệt không, có chuyện gì không vui không. Tôi bắt đầu nấu những bữa ăn ngon hơn, chăm sóc anh từng li từng tí.
Hưng cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi. Anh cũng mở lòng hơn, chia sẻ với tôi những lo toan, những áp lực mà anh đã giấu kín bấy lâu. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, hiểu nhau hơn. Căn nhà của chúng tôi, từ một nơi lạnh lẽo, giờ đây đã tràn ngập hơi ấm của tình yêu và sự thấu hiểu.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, tôi biết, nó không chỉ là biểu tượng của tình yêu, mà còn là lời nhắc nhở về một bài học lớn. Tôi đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng sự thật là tôi đã quá yếu đuối, quá trẻ con. Cú sốc này đã đánh thức tôi, đã giúp tôi nhìn nhận lại bản thân, nhìn nhận lại cuộc đời.
Tôi vẫn còn những khoản nợ phải trả, Hưng vẫn cần thời gian để hồi phục hoàn toàn. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi đã học được cách đối diện với khó khăn, học được cách chịu trách nhiệm. Và tôi biết, dù có bất kỳ điều gì xảy ra, tôi và Hưng sẽ cùng nhau vượt qua. Bởi vì, chúng tôi đã có nhau, và chúng tôi đã tìm thấy lại được ý nghĩa thực sự của tình yêu và gia đình. Tôi hứa với lòng mình, sẽ sống trọn vẹn từng ngày, sống có trách nhiệm, và không bao giờ để mình phải hối hận vì những lời nói hay hành động bồng bột nữa.
Comments
Post a Comment