Tiếng rao cháo đêm của bà Năm luôn vang vọng trên con phố nhỏ này mỗi khi màn đêm buông xuống. Cái gánh hàng của bà đơn sơ, chỉ một nồi cháo nóng hổi, mấy mẹt bánh quẩy, dăm ba cái ghế nhựa con con. Bà Năm già rồi, lưng còng, tóc bạc, nhưng đôi mắt bà vẫn ánh lên sự hiền từ.
Đêm ấy, trời mưa tầm tã. Gió rít từng cơn, táp vào mái hiên, làm cái gánh hàng của bà Năm lung lay. Con phố vắng hoe, thi thoảng lắm mới có chiếc xe máy vụt qua, bắn tung tóe nước. Bà Năm ngồi co ro dưới tấm bạt che tạm bợ, tay bưng chén trà nóng hụm từng ngụm cho ấm người.
"Bà Năm ơi, còn cháo không bà?" Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Bà Năm ngẩng đầu lên. Một chàng thanh niên trẻ măng, áo quần ướt sũng, mái tóc bết bát, đang đứng trước gánh hàng. Mấy cuốn sách ôm chặt trong ngực cũng ướt đẫm. Bà nhận ra ngay, đó là thằng cu Nam, sinh viên năm nhất mới chuyển đến dãy trọ cuối phố. Thằng bé hiền lành, sáng nào cũng đi học sớm, tối về muộn, thi thoảng ghé bà mua bát cháo ăn vội.
"Còn con ơi, còn chứ. Mà sao con ướt sũng thế này? Học về muộn à?" Bà Năm lo lắng hỏi, giọng bà đầy sự quan tâm.
Nam gật đầu, môi tái nhợt vì lạnh. "Dạ, con vừa đi làm thêm về, mưa to quá ạ."
Bà Năm nhìn Nam, ánh mắt bà thoáng chút xót xa. Bà biết, những đứa trẻ xa nhà, lên thành phố học hành, ai cũng vất vả. Cha mẹ chúng ở quê chắc cũng mong ngóng từng ngày.
"Thôi, con ngồi xuống đây ăn bát cháo nóng cho ấm bụng đã." Bà Năm nói, rồi nhanh nhẹn múc cho Nam một bát cháo đầy ắp, khói bốc lên nghi ngút, thơm lừng mùi gạo mới. Bà còn cẩn thận cắt thêm mấy lát quẩy giòn rụm đặt lên trên.
Nam cầm bát cháo, hơi ấm từ bát cháo lan tỏa vào lòng bàn tay, xua đi cái lạnh giá đang thấm vào cơ thể. "Dạ con cảm ơn bà. Bà tính tiền cho con ạ."
Bà Năm mỉm cười hiền hậu. "Thôi, đêm mưa gió thế này, bát cháo này bà cho con đó. Cứ ăn đi cho ấm bụng. Coi như bà lì xì cho thằng cu sinh viên chăm học."
Nam ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ta mở to, nhìn bà Năm đầy vẻ ngạc nhiên. "Dạ... con không thể nhận ạ. Con... con không có tiền lẻ."
"Ôi dào, tiền nong gì tầm này. Cứ ăn đi con. Mai mốt làm ăn được, nhớ quay lại ủng hộ bà là được rồi." Bà Năm xua tay, giọng bà nhẹ nhàng, ấm áp.
Nam nhìn bà Năm, rồi nhìn bát cháo nóng hổi. Cậu ấy cảm động đến mức nước mắt rưng rưng. Trong cái đêm mưa gió lạnh lẽo này, giữa chốn thành thị xa lạ, bát cháo miễn phí của bà Năm không chỉ làm ấm bụng Nam, mà còn sưởi ấm cả trái tim cậu. Nó là một sự tử tế, một sự quan tâm mà Nam chưa từng nhận được kể từ khi xa nhà.
"Dạ, con cảm ơn bà nhiều lắm. Con sẽ không bao giờ quên ơn bà đâu ạ." Nam nói, giọng cậu ta nghẹn lại. Cậu ấy cúi đầu, ăn ngấu nghiến bát cháo. Từng muỗng cháo nóng hổi trôi xuống, làm ấm lòng cậu.
Bà Năm nhìn Nam ăn, ánh mắt bà đầy sự trìu mến. Bà không biết rằng, bát cháo đêm mưa hôm ấy đã gieo mầm một hạt giống biết ơn trong lòng chàng sinh viên nghèo, một hạt giống sẽ đơm hoa kết trái sau này.
Hai Mươi Năm Sau: Sự Phai Tàn Của Một Kiếp Người
Thời gian trôi như một cái chớp mắt. Hai mươi năm sau, con phố nhỏ ngày xưa đã thay đổi rất nhiều. Những ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, những cửa hàng sang trọng mọc lên thay thế những gánh hàng rong cũ kỹ. Gánh cháo đêm của bà Năm cũng không còn nữa. Bà đã già yếu lắm rồi.
Bà Năm sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, xiêu vẹo ở cuối phố. Con cái bà đều đi làm ăn xa, đứa nào đứa nấy cũng bận rộn với cuộc sống riêng. Thi thoảng lắm mới có đứa về thăm bà. Bà sống lủi thủi một mình, ngày ngày nhìn ra cửa sổ, nhớ về những ngày tháng đã qua.
Rồi một ngày, bà lâm bệnh nặng. Cái tuổi già, sức yếu, cộng thêm những năm tháng vất vả, khiến cơ thể bà suy kiệt. Bà bị viêm phổi nặng, phải nhập viện cấp cứu. Trong bệnh viện, bà nằm co ro trên giường bệnh, không có ai chăm sóc. Y tá, bác sĩ thi thoảng mới ghé qua kiểm tra. Bà cảm thấy cô đơn, tủi thân vô cùng.
"Bà ơi, bà có thấy đỡ hơn không ạ?" Một cô y tá trẻ hỏi, giọng cô ấy nhẹ nhàng.
Bà Năm khẽ gật đầu, giọng bà yếu ớt. "Ừ, đỡ hơn chút rồi con. Mà... có ai đến thăm bà không con?"
Cô y tá nhìn bà Năm, ánh mắt cô ấy thoáng chút thương cảm. "Dạ... chưa thấy ai đến thăm bà ạ."
Bà Năm thở dài. Bà biết, con cái bà đều bận rộn. Chúng nó cũng có cuộc sống riêng của chúng. Bà không trách chúng. Nhưng trong lòng bà vẫn có chút tủi thân.
Phép Màu Từ Quá Khứ
Một buổi sáng, khi bà Năm đang thiêm thiếp ngủ, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần giường bệnh của bà. Bà khẽ mở mắt, và rồi bà sững sờ. Một người đàn ông cao lớn, mặc áo blouse trắng, đang đứng cạnh giường bà. Anh ấy có khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt cương nghị, và một nụ cười ấm áp.
"Chào bà. Bà thấy trong người thế nào rồi ạ?" Người đàn ông hỏi, giọng anh ấy trầm ấm, đầy vẻ quan tâm.
Bà Năm nhìn người đàn ông, bà thấy anh ấy có vẻ quen quen, nhưng bà không thể nhớ ra là ai. "Tôi... tôi thấy đỡ hơn rồi bác sĩ ạ. Mà... bác sĩ là..."
Người đàn ông mỉm cười. "Bà không nhớ con sao? Con là Nam đây, là thằng cu sinh viên ngày xưa bà cho bát cháo đêm mưa đó ạ."
Bà Năm chết lặng. Nam? Thằng cu sinh viên ngày xưa? Bà nhìn kỹ lại. Đúng rồi! Cái khuôn mặt này, cái ánh mắt này, bà không thể nhầm lẫn được. Nam đã thay đổi nhiều lắm, đã trở thành một người đàn ông thành đạt. Nhưng nụ cười của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy, vẫn y nguyên như ngày xưa.
"Nam... là con thật sao?" Bà Năm nói, giọng bà run rẩy vì xúc động. "Con... con thành đạt quá. Bà không ngờ..."
"Dạ thưa bà, chính là con ạ. Con là trưởng khoa ở bệnh viện này. Con vừa nhận được thông tin về bà, con đã vội vàng đến đây ngay." Nam nói, ánh mắt anh ấy đầy sự xúc động. "Bà ơi, bà cứ yên tâm. Con sẽ lo liệu tất cả cho bà. Bà cứ nghỉ ngơi, dưỡng bệnh thật tốt. Con sẽ không để bà phải chịu khổ đâu."
Bà Năm nghe Nam nói, nước mắt bà lăn dài. Bà không thể tin được rằng, một bát cháo miễn phí của hai mươi năm trước lại có thể đổi lấy sự quan tâm, sự chăm sóc tận tình của một người bác sĩ thành đạt như vậy.
Nam đích thân lo liệu mọi thứ cho bà Năm. Anh ấy cho bà nằm ở phòng bệnh VIP, thuê y tá riêng chăm sóc, và đích thân thăm khám cho bà mỗi ngày. Anh ấy còn mua cho bà những món ăn ngon, những bộ quần áo mới. Anh ấy ngồi bên giường bệnh, trò chuyện với bà Năm, kể cho bà nghe về cuộc sống của mình, về những khó khăn mà anh ấy đã trải qua để có được ngày hôm nay.
"Ngày xưa, nếu không có bát cháo của bà, con không biết có trụ nổi ở thành phố này không nữa. Bát cháo của bà không chỉ làm ấm bụng con, mà còn sưởi ấm cả trái tim con. Nó là động lực để con cố gắng, để con không từ bỏ ước mơ của mình." Nam nói, giọng anh ấy đầy sự chân thành.
Bà Năm nhìn Nam, ánh mắt bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Bà cảm thấy mình đã làm một điều đúng đắn.
Các y tá, bác sĩ trong bệnh viện đều ngạc nhiên khi thấy bác sĩ trưởng khoa đích thân chăm sóc cho một bệnh nhân nghèo. Họ thắc mắc, tò mò. Nam chỉ mỉm cười. Anh ấy không cần phải giải thích. Anh ấy chỉ muốn đền đáp ân tình của bà Năm.
Mấy đứa con của bà Năm sau khi biết chuyện, cũng vội vàng về thăm bà. Chúng nó ngạc nhiên khi thấy bà được chăm sóc tận tình như vậy. Chúng nó cũng cảm thấy xấu hổ khi thấy một người ngoài lại quan tâm đến mẹ chúng hơn cả chúng.
"Mẹ ơi, chúng con xin lỗi mẹ. Chúng con đã quá vô tâm." Một đứa con trai của bà Năm nói, giọng cậu ta đầy sự hối lỗi.
Bà Năm nhìn các con, ánh mắt bà không còn sự trách móc nữa. Bà chỉ mỉm cười. "Không sao đâu các con. Quan trọng là các con biết quay về."
Hạt Giống Thiện Lương Nảy Nở
Sau một thời gian điều trị, sức khỏe của bà Năm dần hồi phục. Bà đã có thể đi lại, trò chuyện. Nam vẫn thường xuyên đến thăm bà, hỏi han sức khỏe của bà. Anh ấy không chỉ là bác sĩ, mà còn là một người con hiếu thảo của bà Năm.
Một ngày, khi bà Năm đã xuất viện, Nam đưa bà về nhà. Anh ấy còn cho người đến sửa sang lại căn nhà cũ kỹ của bà, quét vôi, sơn sửa, sắm sửa thêm đồ đạc. Căn nhà cũ kỹ bỗng chốc trở nên khang trang, ấm cúng hơn rất nhiều.
"Nam ơi, con làm vậy là bà cảm ơn con nhiều lắm. Con không cần phải làm nhiều như thế đâu." Bà Năm nói, giọng bà nghẹn lại.
"Bà ơi, đây là những gì con nên làm mà. Bà đã giúp con ngày xưa, bây giờ con có điều kiện thì con phải đền đáp lại chứ." Nam mỉm cười. "Bà cứ coi như con là con trai của bà đi. Con sẽ thường xuyên đến thăm bà, chăm sóc bà."
Bà Năm nhìn Nam, nước mắt bà chảy dài. Bà ôm chầm lấy anh ấy. "Cảm ơn con, Nam. Cảm ơn con nhiều lắm."
Từ ngày đó, Nam thường xuyên đến thăm bà Năm. Anh ấy đưa bà đi khám bệnh định kỳ, mua thuốc cho bà. Anh ấy còn dẫn theo vợ con đến thăm bà, coi bà như bà nội. Gia đình Nam cũng rất yêu quý bà Năm.
Bà Năm cảm thấy mình thật may mắn. Bà không ngờ rằng, một bát cháo miễn phí của hai mươi năm trước lại có thể mang lại cho bà một cuộc sống an yên, hạnh phúc như bây giờ. Bà biết, lòng tốt sẽ luôn được đền đáp. Hạt giống thiện lương mà bà gieo trồng đã nảy nở, đơm hoa kết trái.
Giờ đây, mỗi khi nhìn bà Năm ngồi tựa cửa, ngắm nhìn con phố, ánh mắt bà không còn sự buồn bã, cô đơn nữa. Thay vào đó là sự bình yên, sự mãn nguyện. Bà biết, cuộc đời bà đã đi qua nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng, bà đã tìm thấy hạnh phúc.
Bà Năm vẫn thường kể cho những người hàng xóm nghe về câu chuyện bát cháo đêm mưa và chàng sinh viên năm xưa. Bà muốn mọi người biết, rằng lòng tốt luôn tồn tại, và nó sẽ luôn được đền đáp xứng đáng.
Tiếng rao cháo đêm của bà Năm không còn vang vọng trên con phố này nữa. Nhưng câu chuyện về bà, về bát cháo đêm mưa định mệnh, và về chàng sinh viên biết ơn, thì vẫn cứ thế truyền tai nhau, như một lời nhắc nhở về giá trị của lòng tử tế, về sự kết nối vô hình giữa con người trong cuộc sống. Và tôi biết, dù cuộc đời có vô vàn những biến đổi, những giá trị cốt lõi của tình người sẽ vẫn vẹn nguyên, bất chấp thời gian.
Comments
Post a Comment