Min menu

Pages

Sau lời m-ắng chồng, cô vợ b-àng h-oàng khi phát hiện điều b-ất th-ường ngoài ban công...


Bếp nhà tôi, thường ngày là nơi ấm cúng nhất, giờ đây lại là chiến trường của những lời nói cay nghiệt và những tiếng thở dài. Tôi là Mai, chủ một shop online nhỏ. Những tháng cuối năm, kinh doanh ế ẩm, thu nhập giảm sút không phanh. Thay vì chia sẻ với Nam, chồng tôi, tôi lại chọn cách đổ lỗi. Anh ấy làm kỹ sư xây dựng, công việc vốn đã bận rộn, nhưng những lúc tôi nổi nóng, tôi lại càng nghĩ anh vô tâm, không chịu giúp đỡ gì tôi.

Mỗi tối, khi Nam về nhà, tôi lại bắt đầu cằn nhằn. “Anh đi đâu mà về muộn thế? Anh có biết em ở nhà một mình vất vả thế nào không?” Tôi nói, giọng điệu đầy vẻ oán trách. Nam chỉ im lặng, rồi lặng lẽ đi vào bếp, tự mình hâm nóng thức ăn. Anh ấy là người đàn ông ít nói, thường chọn cách im lặng để tránh tranh cãi. Nhưng chính sự im lặng ấy lại càng khiến tôi thêm bực bội. Tôi cảm thấy anh ấy không quan tâm đến tôi, không hiểu những gì tôi đang phải trải qua.

Những ngày tháng đó, áp lực tài chính đè nặng lên vai tôi. Tôi mất ngủ, ăn uống không ngon miệng. Mỗi lần có đơn hàng bị hủy, hay khách trả hàng, tôi lại như phát điên. Và mỗi lần như thế, Nam lại trở thành “bia đỡ đạn” cho những cơn giận của tôi.

Một buổi tối, tôi nhận được tin nhắn từ khách hàng: “Shop ơi, em xin lỗi, em muốn trả lại hàng ạ.” Tim tôi thắt lại. Đây là đơn hàng lớn, và việc bị trả lại hàng đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất một khoản kha khá. Cơn giận bùng lên trong tôi. Tôi ném mạnh điện thoại xuống bàn, rồi quay sang nhìn Nam, người đang ngồi ăn cơm một cách lặng lẽ.

“Anh xem này! Hàng bị trả lại rồi! Anh có biết là em lỗ bao nhiêu không?” Tôi gào lên, giọng tôi đầy sự tức giận và uất ức.

Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy thoáng chút ngạc nhiên. “Có chuyện gì thế em? Sao lại tức giận vậy?”

“Tức giận à? Anh còn hỏi tại sao em tức giận? Anh có bao giờ giúp đỡ em một tay không? Anh có bao giờ quan tâm đến công việc của em không? Anh chỉ biết đi làm, rồi về muộn, rồi ăn uống, rồi ngủ! Anh chẳng khác gì cái máy rút tiền hỏng!” Tôi tuôn ra những lời cay nghiệt nhất, không hề nghĩ đến cảm xúc của anh ấy.

Nam chết lặng. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự thất vọng và đau đớn. Anh ấy không nói một lời nào. Anh ấy đặt bát cơm xuống, đứng dậy, rồi lặng lẽ ra ban công hút thuốc.


Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, lòng tôi vẫn còn đầy tức giận. Tôi nghĩ, anh ấy bỏ đi là đúng rồi. Anh ấy có bao giờ hiểu cho tôi đâu. Tôi không hề biết, câu nói “cái máy rút tiền hỏng” đó đã chạm đến một nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh.

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Lòng tôi vẫn còn đầy bực dọc. Tôi nghĩ về Nam, về những lời tôi đã nói. Tôi tự nhủ, anh ấy sẽ phải hối hận, anh ấy sẽ phải đến xin lỗi tôi.

Đến nửa đêm, tôi bỗng nghe thấy một tiếng động mạnh từ phía phòng khách. Tim tôi đập thình thịch. Có chuyện gì vậy? Tôi vội vàng bật đèn, chạy ra ngoài.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng. Nam đang nằm gục dưới sàn nhà, đầu anh ấy đập vào tường, máu chảy ra một vệt dài. Khuôn mặt anh ấy trắng bệch, môi tím tái.

“Nam! Nam ơi!” Tôi lao đến, quỳ xuống bên cạnh anh ấy, tay run rẩy chạm vào người anh ấy. Người anh ấy lạnh toát.

Tôi hoảng loạn, không biết phải làm gì. Nước mắt tôi trào ra. Tôi run rẩy lấy điện thoại, gọi cấp cứu.

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng trong đêm khuya tĩnh mịch. Nam được đưa lên xe, tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tay nắm chặt lấy tay anh ấy. Lòng tôi như lửa đốt. Tôi không ngừng tự hỏi, tại sao anh ấy lại đột ngột bị như thế? Có phải do tôi không?

Trong phòng cấp cứu, tôi ngồi ngoài hành lang, lòng tôi như lửa đốt. Mỗi phút trôi qua đều dài như một thế kỷ. Tôi nhớ lại những lời tôi đã nói với Nam, những lời mỉa mai, những lời cay nghiệt. Tôi nhớ lại ánh mắt thất vọng của anh ấy. Tôi nhớ lại những gì anh ấy đã làm cho tôi, những lần anh ấy chịu đựng tôi.

Một lúc sau, bác sĩ bước ra, khuôn mặt ông ấy đầy vẻ nghiêm trọng.

“Bệnh nhân bị tăng huyết áp kịch phát dẫn đến đột quỵ. May mà đưa đi cấp cứu kịp thời, không thì… rất nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ nói, giọng ông ấy trầm hẳn xuống.

Tăng huyết áp? Tôi sững sờ. Nam chưa bao giờ nói với tôi anh ấy bị tăng huyết áp.

“Tại sao… tại sao lại bị như vậy ạ?” Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy.


“Bệnh nhân bị loét dạ dày mãn tính, cộng thêm áp lực công việc quá lớn và chế độ ăn uống không điều độ. Anh ấy đã làm thêm rất nhiều, có lẽ là để kiếm tiền lo cho gia đình. Nhưng anh ấy lại không dám nói với ai. Cộng thêm những căng thẳng gần đây, đã khiến huyết áp tăng vọt, gây ra tình trạng này.” Bác sĩ giải thích.

Nghe những lời của bác sĩ, tôi cảm thấy như một cú tát trời giáng. Tất cả là tại tôi! Nam đã cố gắng làm thêm, làm việc quần quật để lo cho tôi, cho gia đình. Anh ấy đã chịu đựng áp lực một mình, không dám chia sẻ với tôi. Và tôi, tôi lại mắng anh ấy là “cái máy rút tiền hỏng”.

Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi hối hận vô cùng. Nếu tôi không vô tâm, nếu tôi biết quan tâm đến anh ấy hơn, nếu tôi không đổ lỗi cho anh ấy, có lẽ chuyện đã không đi xa đến vậy. Nam, người chồng yêu thương tôi, đã phải chịu đựng nỗi đau đớn này vì tôi.

Tôi nhớ lại những lần anh ấy về nhà muộn, khuôn mặt anh ấy phờ phạc. Tôi nhớ lại những lần anh ấy ngồi lặng lẽ ăn cơm một mình. Tôi nhớ lại những lần anh ấy cố gắng an ủi tôi, dù tôi có nói những lời cay nghiệt đến đâu. Anh ấy đã cố gắng làm thêm để kiếm tiền, để bù đắp cho những khoản thu nhập giảm sút của tôi. Anh ấy đã chịu đựng những lời than vãn, trách móc của tôi mà không hề hé răng nửa lời.

Tôi đã sống quá bồng bột, quá trẻ con. Tôi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, đến những khó khăn của mình, mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác, đặc biệt là của Nam. Tôi đã biến anh ấy thành một cái thùng rác để trút bỏ mọi sự bực tức, mọi nỗi lo lắng của mình.

Cả đêm đó, tôi ngồi bên giường bệnh của Nam. Nhìn khuôn mặt anh ấy xanh xao, tôi cảm thấy lòng mình đau như cắt. Tôi tự trách bản thân mình. Không chỉ vẫn còn món nợ 200 triệu đồng từ việc vay app, giờ tôi còn phải lo thêm chi phí chữa trị cho chồng, đẩy cả gia đình vào cảnh khó khăn chồng chất.

Sáng hôm sau, Nam tỉnh dậy. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng không còn sự tức giận như đêm qua.

“Anh… anh có sao không?” Tôi hỏi, giọng tôi run run.

Nam khẽ lắc đầu. “Anh ổn rồi. Em đừng lo.”

Tôi bật khóc nức nở. “Em xin lỗi anh. Em xin lỗi vì tất cả. Em đã quá tệ. Em đã quá vô tâm, quá bồng bột. Em đã không nghĩ đến cảm xúc của anh, không nghĩ đến sức khỏe của anh. Em xin lỗi vì đã nói những lời cay nghiệt với anh. Em xin lỗi vì đã làm anh phải chịu đựng nhiều như vậy…”

Nam nắm lấy tay tôi, tay anh ấy vẫn còn yếu ớt. “Thôi, em đừng khóc nữa. Anh không sao rồi. Chuyện đã qua rồi.”

“Em không xứng đáng với anh. Em đã gây ra bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu gánh nặng cho anh. Em sẽ thay đổi. Em hứa sẽ thay đổi. Em sẽ sống có trách nhiệm hơn. Em sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn. Em sẽ trả hết nợ, và em sẽ chăm sóc anh thật tốt,” tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào, nhưng đầy sự quyết tâm.

Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ấy ấm áp hơn. Anh ấy khẽ siết chặt tay tôi.

Những ngày sau đó, tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Nam. Tôi không còn quan tâm đến những món đồ hiệu, những cuộc vui phù phiếm nữa. Tôi chỉ muốn Nam khỏe lại. Tôi đọc sách về bệnh tăng huyết áp, tìm hiểu cách chăm sóc anh ấy. Tôi nấu những món ăn bổ dưỡng, cẩn thận từng chút một.

Khi Nam xuất viện, tôi trở về căn hộ. Tôi bắt đầu tìm kiếm việc làm mới một cách nghiêm túc. Tôi không còn kén chọn nữa. Bất kỳ công việc nào, miễn là có thể kiếm tiền để trả nợ và lo cho chồng, tôi đều sẵn lòng làm. Tôi làm thêm giờ, nhận thêm việc ngoài giờ hành chính. Tôi cắt giảm mọi chi tiêu không cần thiết.

Nam cũng thay đổi. Anh ấy bắt đầu chia sẻ nhiều hơn với tôi về công việc, về những áp lực mà anh ấy đang phải đối mặt. Chúng tôi cùng nhau lập kế hoạch trả nợ, cùng nhau tiết kiệm.

Mỗi tối, sau khi tan làm, tôi về nhà, chuẩn bị bữa ăn cho Nam. Chúng tôi ngồi ăn cùng nhau, nói chuyện về một ngày đã qua. Không còn những cuộc cãi vã, không còn những lời mỉa mai. Chỉ có sự bình yên và thấu hiểu.

Khoản nợ 200 triệu đồng vẫn còn đó, và chi phí chữa trị cho Nam cũng không phải là nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi vẫn còn rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Tôi có Nam ở bên cạnh, và tôi có một mục tiêu rõ ràng: thay đổi bản thân, sống có trách nhiệm hơn, và cùng anh ấy xây dựng lại cuộc sống.

Tôi đã nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là những thứ vật chất xa hoa, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương và sự gắn kết của gia đình. Tôi đã từng chạy theo những giá trị phù phiếm, để rồi lạc lối. Nhưng giờ đây, tôi đã tìm thấy con đường trở về, trở về với chính mình, trở về với những giá trị cốt lõi của cuộc sống.

Tôi nhìn Nam đang ngồi làm việc trên máy tính, ánh mắt anh ấy tập trung. Tôi biết, anh ấy đã chịu đựng rất nhiều vì tôi. Nhưng anh ấy đã tha thứ cho tôi, đã cho tôi một cơ hội để thay đổi. Và tôi sẽ không bao giờ phụ lòng anh ấy.

Cú sốc này đã thay đổi tôi hoàn toàn. Nó là một bài học đắt giá, nhưng cũng là một bài học cần thiết để tôi trưởng thành. Tôi hứa với chính mình, và với Nam, rằng tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, không còn bồng bột, trẻ con nữa. Tôi sẽ là một người vợ tốt, một người bạn đời đáng tin cậy. Và tôi tin rằng, dù khó khăn vẫn còn đó, nhưng với sự ăn năn sâu sắc và quyết tâm thay đổi, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả, và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho gia đình nhỏ của mình.

Comments