Min menu

Pages

Vợ chồng m-ua đất, em chồng mượn tên "dễ v-ay v-ốn" và cái kết đ-ắng ngh-ét...


Bóng hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một vùng trời, in hình những mái nhà ngói đỏ và hàng cây xanh rì lên nền trời Đà Nẵng. Linh và Hoàng đứng tựa vào nhau trên mảnh đất trống, hít thở làn gió biển mằn mặn, và mỉm cười. Đây là mảnh đất của họ, nơi ấp ủ giấc mơ về một tổ ấm nhỏ, dù nó nằm khá xa trung tâm thành phố nhộn nhịp.

Linh luôn mơ về một ngôi nhà của riêng mình. Lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả, cô hiểu giá trị của từng đồng tiền và tầm quan trọng của một mái ấm. Hoàng, chồng cô, cũng có cùng ước mơ đó. Anh là người đàn ông chân thật, hiền lành, luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Hai vợ chồng đã dành dụm từng chút một từ những đồng lương ít ỏi, từ những khoản thưởng nhỏ, để mua được mảnh đất này. Nó không lớn, cũng không quá đẹp, nhưng đối với họ, đó là cả một gia tài, là nền móng cho tương lai.

"Sau này, mình sẽ xây một ngôi nhà nhỏ xinh ở đây, có một khu vườn nhỏ để trồng hoa, trồng rau," Linh nói, mơ màng nhìn về phía xa xăm.

Hoàng ôm vai cô, khẽ hôn lên tóc. "Ừ, rồi mình sẽ có những đứa con, chúng sẽ chạy nhảy khắp vườn, tiếng cười vang cả căn nhà này."

Cả hai cùng phác thảo những bản vẽ đơn giản trong đầu, cùng tưởng tượng về từng góc nhà, từng ô cửa sổ. Mảnh đất ấy không chỉ là tài sản, nó còn là biểu tượng của tình yêu, của sự cố gắng và hy vọng.

Bước Ngoặt Đến Từ Lòng Tốt Vụng Dại

Thời gian trôi đi, công việc của cả Linh và Hoàng đều thuận lợi. Thu nhập của họ tăng lên đáng kể, và giá đất ở khu vực này cũng bắt đầu có dấu hiệu sốt. Mảnh đất của họ, từ một tài sản khiêm tốn, bỗng chốc trở nên có giá trị hơn rất nhiều. Những tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, cho đến một ngày, em trai của Hoàng, tên Nam, đến tìm.

Nam là một chàng trai trẻ tuổi, ham kinh doanh nhưng lại thiếu kinh nghiệm. Cậu ta đang muốn mở rộng quy mô làm ăn, nhưng lại gặp khó khăn trong việc vay vốn ngân hàng vì không có tài sản thế chấp đủ lớn.


"Anh chị ơi, em có chuyện này muốn nhờ anh chị giúp đỡ." Nam nói, vẻ mặt rụt rè nhưng ánh mắt đầy hy vọng.

Hoàng nhìn em trai, cảm thấy thương. "Có chuyện gì, em cứ nói đi."

"Em muốn vay vốn ngân hàng để mở rộng kinh doanh, nhưng em lại không có tài sản để thế chấp. Em có nghe nói mảnh đất của anh chị đang đứng tên, giá cũng đang lên. Liệu anh chị có thể giúp em đứng tên hộ mảnh đất đó một thời gian được không? Chỉ vài tháng thôi, khi nào em vay được vốn, em sẽ sang tên trả lại cho anh chị ngay." Nam nói, giọng cậu ta đầy vẻ năn nỉ.

Linh nghe vậy, lòng cô chợt chùng xuống. Mảnh đất đó là tâm huyết của vợ chồng cô, là tài sản duy nhất mà họ đang có. Việc đứng tên hộ một tài sản lớn như vậy tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.

Cô liếc nhìn Hoàng. Hoàng cũng đang đắn đo, nhưng rồi anh nhìn sang Nam, vẻ mặt anh ấy thoáng chút thương cảm. "Cái này... Để anh bàn với Linh đã."

Nam thấy vậy, vội vàng thêm lời: "Chị Linh ơi, em biết anh chị quý mảnh đất này. Nhưng thật sự em đang rất khó khăn. Anh chị giúp em một tay lần này thôi, em hứa sẽ không để anh chị phải thiệt thòi gì đâu."

Đúng lúc đó, bố mẹ chồng cũng xuất hiện. Ông bà nghe được câu chuyện, vội vàng vào cuộc.

"Ôi dào, con cái trong nhà, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Linh cứ giúp thằng Nam đi con. Nó đang khó khăn, mình là anh chị thì phải thương em chứ. Vài tháng thôi mà, sau này em nó làm ăn được, nó sẽ trả ơn cho hai đứa gấp bội." Mẹ chồng, bà An, nói, giọng bà đầy vẻ nài nỉ, ánh mắt bà nhìn tôi đầy hy vọng.

Bố chồng, ông Bình, cũng gật đầu: "Đúng đấy con. Gia đình mà, đừng có tính toán thiệt hơn. Giúp em nó một tay, sau này nó sẽ nhớ ơn. Chứ con cái trong nhà mà cứ so đo từng tí một thì còn ra thể thống gì nữa."


Tôi nhìn Hoàng, ánh mắt anh ấy cũng có vẻ đồng tình. Tôi biết, Hoàng là người trọng tình cảm gia đình. Anh ấy khó lòng từ chối lời đề nghị của em trai và bố mẹ. Dù trong lòng còn nhiều băn khoăn, lo lắng, nhưng trước sự nài nỉ của cả nhà, tôi đành phải chấp nhận.

"Dạ vâng, nếu vậy thì chúng con sẽ giúp Nam ạ." Tôi nói, giọng tôi có chút gượng gạo.

Nam mừng rỡ, ôm chầm lấy tôi và Hoàng. "Em cảm ơn anh chị nhiều lắm! Anh chị là ân nhân của em!"

Từ Vài Tháng Đến Vài Năm

Thế nhưng, "vài tháng" mà Nam hứa hẹn lại kéo dài thành vài năm. Mảnh đất của chúng tôi vẫn đứng tên Nam. Những lần đầu, tôi còn nhắc khéo Hoàng hỏi Nam về việc sang tên lại. Nhưng Nam cứ lần lữa, hết lý do này đến lý do khác: nào là dự án chưa ổn định, nào là tiền chưa về, nào là ngân hàng còn đang xem xét.

Mỗi lần nhắc đến, bố mẹ chồng lại xen vào: "Ôi dào, có gì mà vội. Để cho em nó làm ăn yên ổn đi. Tiền bạc thì lúc nào chẳng có. Đất đai thì vẫn ở đấy chứ có chạy đi đâu mà sợ."

Dần dần, tôi cũng nản lòng. Tôi và Hoàng cũng bận rộn với công việc, với cuộc sống, nên việc sang tên mảnh đất cũng bị gác lại. Chúng tôi vẫn tin tưởng Nam, tin tưởng vào lời hứa của cậu ta. Dù sao, đó cũng là em trai của Hoàng, là người trong gia đình.

Giá đất ở khu vực này tiếp tục tăng phi mã. Mảnh đất của chúng tôi, từ một tài sản vài trăm triệu, giờ đây đã có giá trị lên đến vài tỷ đồng. Tôi và Hoàng bắt đầu tính toán đến việc bán mảnh đất này để có tiền xây nhà ở trung tâm, gần nơi làm việc hơn. Đó là một quyết định khó khăn, nhưng cần thiết cho tương lai của chúng tôi.

Chúng tôi rao bán mảnh đất trên mạng và thông báo cho bạn bè, người thân. Khá nhiều người quan tâm và muốn đến xem đất. Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ.

Sóng Gió Nổi Lên

Cho đến một buổi tối, khi tôi và Hoàng đang ngồi bàn bạc về giá bán, bố mẹ chồng và Nam bất ngờ đến nhà. Khuôn mặt ông bà tỏ rõ vẻ không hài lòng.

"Bố mẹ nghe nói hai đứa đang rao bán mảnh đất đó à?" Bà An hỏi, giọng bà lạnh tanh.

Hoàng ngạc nhiên: "Dạ vâng ạ. Con và Linh cũng đang tính bán để lấy tiền xây nhà ở trên thành phố ạ."

"Bán thì bán, nhưng phải ưu tiên bán cho thằng Nam chứ!" Ông Bình nói, giọng ông trầm xuống, đầy vẻ ra lệnh.

Tôi và Hoàng nhìn nhau. Chúng tôi không thể tin vào tai mình. Mảnh đất đó là của chúng tôi, là công sức của chúng tôi. Tại sao lại phải ưu tiên bán cho Nam, và tại sao lại phải là "ưu tiên"?

"Bố ơi, mảnh đất đó là của con và Linh mà. Sao lại phải ưu tiên bán cho Nam ạ?" Hoàng hỏi, giọng anh có chút bất ngờ.

"Thì mày còn hỏi à? Mày quên thằng Nam đã vay tiền ngân hàng nhờ mảnh đất của mày đứng tên rồi sao? Giờ nó đang cần tiền để trả nợ. Mày không giúp nó thì ai giúp nó?" Bà An nói, giọng bà cao hơn.

"Với lại," ông Bình tiếp lời, "mảnh đất đó đã giúp thằng Nam vay được vốn, nó làm ăn phát đạt, cũng là nhờ cái mảnh đất đó mà ra. Giờ mày bán đi, thì ít nhất cũng phải bán rẻ cho em nó. Gia đình mà, đừng có tính toán thiệt hơn."

Nghe đến đây, tôi cảm thấy một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng. Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn. Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Tôi đã nhẫn nhịn bấy lâu nay, tin tưởng vào lời hứa của họ. Nhưng giờ đây, họ lại trắng trợn đòi tôi phải "ưu tiên", phải "bán giá rẻ" cho Nam, chỉ vì họ đã từng cho chúng tôi 100 triệu tiền nội thất, và vì mảnh đất đã giúp Nam vay được vốn.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Bố mẹ ơi, con xin phép được nói rõ chuyện này. Mảnh đất đó là đất hồi môn của mẹ con để lại, và giấy tờ đứng tên con. Tiền xây nhà là do vợ chồng con cùng góp. Việc Nam vay vốn ngân hàng nhờ mảnh đất này đứng tên, đó là sự giúp đỡ của vợ chồng con dành cho Nam. Con không hề tính toán hay đòi hỏi gì cả. Nhưng bây giờ, vợ chồng con cần tiền để xây nhà riêng, để ổn định cuộc sống. Con có quyền bán mảnh đất này cho bất kỳ ai con muốn, và bán với giá mà con thấy hợp lý. Không ai có quyền ép con phải bán giá rẻ cho Nam cả."

Cả phòng khách im lặng như tờ. Bố mẹ chồng và Nam nhìn tôi, đôi mắt họ mở to, vẻ mặt đầy sửng sốt. Họ không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời đó. Có lẽ, trong mắt họ, tôi luôn là một người con dâu hiền lành, nhu mì, biết vâng lời.

Bà An là người đầu tiên lên tiếng, giọng bà the thé, đầy vẻ giận dữ: "Mày nói cái gì? Mày dám nói lại tao à? Mày nghĩ mày là ai mà dám ăn nói như vậy? Mày là con dâu, mày phải biết nghe lời bố mẹ chồng! Cái đất đó tuy đứng tên mày, nhưng mày quên ai là người cho tiền nội thất để mày có nhà mà ở không?"

Ông Bình cũng vậy, ông giận dữ trừng mắt nhìn tôi: "Đúng đấy! Mày nghĩ mày có mảnh đất đó là ngon à? Mày đừng tưởng bở! Cái đất đó sở dĩ Nam nó vay được tiền là nhờ vào sự tin tưởng của người ta vào gia đình mình! Mày bán rẻ cho Nam, đó là trách nhiệm của mày!"

Tôi không lùi bước. "Bố mẹ ơi, tiền nội thất 100 triệu, chúng con đã vô cùng biết ơn. Nhưng đó là tiền bố mẹ nói là cho, không cần tính toán. Và nó không thể trở thành cái cớ để bố mẹ can thiệp vào quyền sở hữu tài sản của chúng con được. Còn việc Nam vay được vốn, đó là nhờ ngân hàng thẩm định tài sản, chứ không phải do sự tin tưởng vào gia đình mình. Mảnh đất này là của vợ chồng con, và chúng con có quyền quyết định mọi thứ liên quan đến nó."

Nam, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng, giọng cậu ta đầy vẻ hờn dỗi: "Chị Linh ơi, em biết anh chị thương em mà. Em đang khó khăn lắm. Chị giúp em một lần này thôi mà."

Tôi nhìn Nam, ánh mắt tôi đầy sự thất vọng. "Nam à, chị đã giúp em rồi. Chị đã để em đứng tên mảnh đất này suốt mấy năm trời, mặc dù nó là tài sản của vợ chồng chị. Bây giờ chị cần tiền để xây nhà, em cũng phải hiểu cho chị chứ."

Bà An thấy tôi vẫn kiên quyết, bà bắt đầu ăn vạ. Bà đấm thùm thụp xuống sàn nhà, lăn lộn, hô hoán. "Ôi làng nước ơi! Con dâu tôi nó bất hiếu! Nó tham tiền! Nó không thương em chồng! Nó muốn đẩy em chồng vào chỗ chết!"

Tiếng la hét của bà An thu hút sự chú ý của hàng xóm. Họ đổ ra xem, ánh mắt tò mò, xen lẫn sự phán xét. Tôi cảm thấy như bị hàng trăm ánh mắt thiêu đốt. Nỗi xấu hổ, tủi nhục dâng trào.

Hoàng nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự bảo vệ. Anh quay sang nhìn bố mẹ, giọng anh trầm xuống, kiên quyết: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng con không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này được. Mảnh đất đó là của vợ chồng con. Chúng con có quyền quyết định bán nó cho ai, với giá bao nhiêu. Con mong bố mẹ tôn trọng quyết định của chúng con."

Ông Bình giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng. "Được! Mày được lắm! Mày dám cãi lại bố mẹ vì con vợ mày à? Vậy thì từ nay, mày đừng nhìn mặt bố mẹ nữa!"

Bà An vẫn tiếp tục gào thét, những lời lẽ cay nghiệt, những lời nguyền rủa cứ thế xối xả vào tai tôi. Tôi đứng đó, chấp nhận tất cả. Dù đau lòng, nhưng tôi biết mình phải kiên định. Tôi phải bảo vệ tổ ấm của mình, bảo vệ công sức của vợ chồng tôi.

Bảo Vệ Tổ Ấm

Cửa nhà đóng sập lại, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của mẹ chồng và những lời bàn tán xì xào của hàng xóm. Tôi và Hoàng đứng lặng trong phòng khách, trái tim cả hai đều đau nhói. Tôi biết, quyết định này sẽ khiến chúng tôi phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, rất nhiều lời đàm tiếu. Nhưng tôi không hối hận. Tôi biết mình đã làm đúng.

Hoàng ôm tôi vào lòng. "Linh à, em đừng lo. Anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Tôi ngước nhìn Hoàng, đôi mắt tôi nhòe lệ. "Em sợ lắm, Hoàng à. Em sợ bố mẹ sẽ từ mặt mình."

"Đừng sợ. Anh tin bố mẹ sẽ hiểu thôi. Quan trọng là chúng ta phải bảo vệ công sức của mình, bảo vệ tổ ấm của mình." Hoàng nói, giọng anh đầy sự kiên định.

Từ ngày đó, mối quan hệ giữa chúng tôi và gia đình chồng trở nên căng thẳng. Bố mẹ chồng không đến nhà chúng tôi nữa. Mỗi lần Hoàng đến thăm, ông bà đều lạnh nhạt, thậm chí là quay mặt đi. Bà An vẫn thường xuyên kể lể với hàng xóm về việc tôi là "con dâu bất hiếu", đã "cướp" mảnh đất của em chồng. Những lời đàm tiếu cứ thế lan truyền khắp làng. Tôi biết, mình đã trở thành tâm điểm của những lời phán xét.

Tôi cảm thấy đau lòng. Tôi vẫn yêu thương bố mẹ chồng, và tôi vẫn muốn được hòa thuận với ông bà. Nhưng tôi không thể chấp nhận việc ông bà xâm phạm quyền sở hữu tài sản của tôi, không thể chấp nhận việc ông bà dùng tình cảm để thao túng tôi. Tôi tin rằng, một mối quan hệ lành mạnh cần dựa trên sự tôn trọng và ranh giới rõ ràng.

Hoàng cũng cảm thấy khó xử. Anh yêu thương bố mẹ, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc tôi một mình. Anh luôn đứng về phía tôi, bảo vệ tôi trước những lời chỉ trích. Anh thường xuyên đến thăm bố mẹ, cố gắng hàn gắn mối quan hệ. Anh giải thích cho bố mẹ hiểu về những lý do của chúng tôi, về việc chúng tôi cần tiền để xây nhà, về việc chúng tôi cần được tự chủ tài chính.

Thời Gian Sẽ Chứng Minh

Thời gian trôi qua, những lời đàm tiếu dần lắng xuống. Bà con lối xóm, sau một thời gian theo dõi, cũng dần hiểu ra câu chuyện. Họ thấy ngôi nhà của chúng tôi yên bình hơn, thấy tôi và Hoàng hạnh phúc hơn. Họ thấy chúng tôi vẫn thường xuyên đến thăm bố mẹ, vẫn chăm sóc ông bà chu đáo. Dần dần, những lời phán xét thay thế bằng sự thấu hiểu và cảm thông.

Dù không được sự ủng hộ của bố mẹ chồng, chúng tôi vẫn quyết định bán mảnh đất với giá hợp lý. Sau nhiều lần thương lượng, chúng tôi tìm được một người mua ưng ý. Số tiền bán đất, đủ để chúng tôi mua một mảnh đất nhỏ hơn ở gần trung tâm hơn, và đủ để xây một ngôi nhà xinh xắn.

Trong quá trình xây nhà, chúng tôi không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ bố mẹ chồng. Tuy nhiên, chúng tôi không nản lòng. Chúng tôi tự tay chọn từng viên gạch, từng cánh cửa. Chúng tôi cùng nhau giám sát công trình, cùng nhau trang trí từng góc nhỏ trong nhà. Mỗi viên gạch, mỗi chi tiết trong ngôi nhà đều thấm đẫm mồ hôi và tình yêu của chúng tôi.

Một buổi chiều, khi ngôi nhà gần hoàn thiện, tôi đang ngồi ngắm nhìn những bức tường vừa được sơn màu xanh pastel yêu thích. Hoàng từ phía sau ôm lấy tôi.

"Em thấy không, chúng ta đã làm được rồi." Hoàng nói, giọng anh đầy vẻ tự hào.

Tôi gật đầu, nước mắt tôi lăn dài. "Vâng, chúng ta đã làm được rồi. Đây là tổ ấm của chúng ta, do chính tay chúng ta xây dựng."

Nỗi Ân Hận Và Sự Tha Thứ

Sau khoảng hai năm, mối quan hệ giữa chúng tôi và bố mẹ chồng dần có những chuyển biến tích cực. Có lẽ, thời gian đã làm dịu đi những vết thương, những hiểu lầm. Bố mẹ chồng tôi không còn gay gắt như trước nữa. Ông bà vẫn chưa đến nhà chúng tôi thường xuyên, nhưng mỗi lần Hoàng đến thăm, ông bà cũng không còn lạnh nhạt nữa. Thậm chí, có đôi lúc, bà An còn hỏi han tôi, hỏi han về sức khỏe, về công việc.

Nam cũng vậy. Sau một thời gian khó khăn, công việc kinh doanh của cậu ta cũng dần ổn định trở lại. Cậu ta đã nhận ra lỗi lầm của mình, đã hiểu rằng mình đã quá vô tư, quá dựa dẫm vào anh chị. Nam đến thăm chúng tôi, thành thật xin lỗi.

"Anh chị ơi, em xin lỗi anh chị nhiều lắm. Ngày xưa em đã quá vô tư, đã làm anh chị phải buồn. Em đã hiểu ra lỗi lầm của mình rồi." Nam nói, giọng cậu ta nghẹn lại.

Tôi và Hoàng nhìn nhau, rồi mỉm cười. "Không sao đâu em. Quan trọng là em đã nhận ra lỗi lầm của mình và muốn làm lại cuộc đời."

Một ngày, khi chúng tôi đang chuẩn bị bữa cơm tối, bỗng nghe tiếng chuông cửa. Tôi mở cửa, và rồi tôi sững sờ. Đứng trước mặt tôi là bố mẹ chồng.

"Linh... Bố mẹ sang thăm con." Ông Bình nói, giọng ông hơi ngập ngừng.

Tôi bất ngờ và xúc động. Tôi vội vàng mời bố mẹ vào nhà. Tôi pha trà, mời ông bà ăn bánh. Không khí ban đầu hơi gượng gạo, nhưng rồi dần dần cũng trở nên thoải mái hơn.

"Dạo này con khỏe không? Công việc có bận không?" Bà An hỏi, giọng bà đã dịu dàng hơn rất nhiều.

"Dạ, con khỏe ạ. Công việc cũng ổn định rồi ạ." Tôi mỉm cười.

Ông Bình nhìn quanh căn nhà, ánh mắt ông không còn vẻ soi mói hay khó chịu nữa. "Nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ quá. Hai đứa sống tốt là bố mẹ mừng rồi."

Tôi cảm thấy một nỗi ấm áp dâng trào trong lòng. Tôi biết, bố mẹ đã chấp nhận sự lựa chọn của chúng tôi, đã chấp nhận việc chúng tôi cần có không gian riêng.

Trước khi về, bà An bất ngờ nắm lấy tay tôi. "Linh à, mẹ xin lỗi con. Ngày trước mẹ đã nói những lời khó nghe, làm con buồn. Mẹ biết mẹ sai rồi."

Tôi nghẹn ngào. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi ôm chầm lấy mẹ chồng. "Mẹ ơi, không sao đâu ạ. Con hiểu mà. Con cũng xin lỗi mẹ vì đã làm mẹ lo lắng."

Giây phút đó, mọi gánh nặng, mọi nỗi buồn trong lòng tôi như được trút bỏ. Tôi biết, dù có trải qua bao nhiêu sóng gió, thì tình cảm gia đình vẫn luôn là thứ quan trọng nhất.

Bình Yên Tìm Thấy

Giờ đây, cuộc sống của tôi và Hoàng đã thực sự bình yên. Bố mẹ chồng tôi vẫn đến thăm chúng tôi thường xuyên, nhưng ông bà đã tôn trọng không gian riêng tư của chúng tôi. Chúng tôi cũng thường xuyên về thăm bố mẹ, chăm sóc ông bà chu đáo. Mối quan hệ giữa chúng tôi và gia đình chồng đã trở nên gắn kết hơn bao giờ hết, một mối quan hệ dựa trên sự thấu hiểu, tôn trọng và yêu thương.

Tôi ngồi trong căn bếp nhỏ, nhâm nhi ly cà phê, nhìn ánh nắng dịu nhẹ tràn vào. Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng khó khăn, những ngày tháng mà tôi đã phải vùng lên để bảo vệ tổ ấm của mình. Tôi mỉm cười. Tôi biết, đó là một hành trình không dễ dàng, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và trân trọng hơn những giá trị thực sự của cuộc sống.

Tôi nhìn ra khoảng sân nhỏ, nơi những chậu hoa đang khoe sắc. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những niềm vui và nỗi buồn. Nhưng giờ đây, tôi đã có một tổ ấm thực sự, một nơi để trở về, một nơi để tìm thấy sự bình yên. Và tôi biết, tôi sẽ luôn bảo vệ tổ ấm ấy bằng tất cả trái tim mình.

Comments