Min menu

Pages

Tin lời bố mẹ chồng cho em đứng tên đất, vợ chồng tôi nhận cái kết không thể ngờ...



Cuộc sống ở thành phố Đà Nẵng, nơi tôi và Thành đã chọn làm tổ ấm, luôn hối hả và sôi động. Chúng tôi, hai vợ chồng trẻ với bao nhiêu hoài bão, đã quyết định mua một mảnh đất ở vùng ven trung tâm để tích góp xây nhà. Mảnh đất ấy, tuy nhỏ thôi, nhưng chất chứa bao nhiêu ước mơ và hoài bão về một mái ấm riêng, nơi chúng tôi có thể tự do làm những gì mình muốn, không phải lo lắng về những khoản thuê nhà đắt đỏ hay sự chật chội của căn hộ chung cư.

Thành là một kỹ sư xây dựng, còn tôi là một giáo viên tiểu học. Cả hai đều có thu nhập ổn định, nhưng để xây được một căn nhà đúng nghĩa ở thành phố này thì không phải là chuyện đơn giản. Chúng tôi miệt mài làm việc, dành dụm từng đồng. Mỗi khi rảnh rỗi, chúng tôi lại ra thăm mảnh đất, ngắm nhìn những cây cối xanh tốt, mơ về ngôi nhà sẽ mọc lên trên đó.

Thời gian trôi đi, và như một phép màu, mảnh đất của chúng tôi bắt đầu tăng giá. Tin tức về việc quy hoạch khu vực lân cận, về việc xây dựng những con đường mới, những khu dân cư hiện đại đã đẩy giá trị của nó lên gấp nhiều lần. Chúng tôi vui mừng khôn xiết. Cuối cùng, giấc mơ về ngôi nhà riêng đã không còn quá xa vời nữa.

Đúng lúc đó, em chồng tôi, thằng Hải, ngỏ lời nhờ vả. Hải là em út trong nhà, mới ra trường, đang chật vật tìm việc làm. Một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, Hải bỗng rụt rè nói: “Anh chị ơi, em đang muốn vay vốn để kinh doanh nhỏ, nhưng ngân hàng yêu cầu phải có tài sản thế chấp. Anh chị có thể cho em mượn sổ đỏ mảnh đất để em đứng tên tạm thời được không ạ? Chỉ vài tháng thôi, khi nào em vay được tiền em sẽ trả lại ngay.”

Tôi và Thành nhìn nhau. Mảnh đất ấy là tất cả những gì chúng tôi có, là tương lai của chúng tôi. Việc sang tên cho người khác, dù là em chồng, cũng khiến tôi thấy bất an. Thành cũng có vẻ ngần ngại.

Bố mẹ chồng tôi, ông bà Dũng, thấy vậy liền lên tiếng nài nỉ. “Thôi mà các con, giúp em nó đi chứ. Nó đang khó khăn mà. Vài tháng thôi mà, sau này nó trả lại ngay ấy mà. Gia đình với nhau thì phải giúp đỡ nhau chứ.” Mẹ chồng tôi, bà Dũng, nói, giọng điệu đầy sự thuyết phục. Bố chồng tôi cũng gật đầu lia lịa.

Trước sự nài nỉ của bố mẹ chồng và ánh mắt cầu khẩn của Hải, tôi và Thành đành phải gật đầu đồng ý. Dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhưng chúng tôi nghĩ, dù sao cũng là người trong nhà, và chỉ vài tháng thôi mà. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.


Chúng tôi làm giấy tờ chuyển nhượng quyền sử dụng đất cho Hải. Nhìn cái tên Hải trên sổ đỏ, lòng tôi trĩu nặng. Tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, tin tưởng vào lời hứa của gia đình chồng.

Vài tháng trôi qua, rồi vài tháng nữa, và rồi vài năm. Hải vẫn chưa trả lại sổ đỏ. Mỗi lần chúng tôi hỏi, Hải lại tìm cớ thoái thác. Lúc thì “kinh doanh chưa ổn định”, lúc thì “đang kẹt tiền”. Bố mẹ chồng tôi thì luôn bênh vực Hải.

“Thôi mà các con, em nó đang khó khăn. Cứ từ từ rồi nó trả,” mẹ chồng tôi nói, giọng điệu có vẻ khó chịu khi chúng tôi nhắc đến chuyện này.

Dần dần, chúng tôi không dám nhắc đến chuyện sổ đỏ nữa. Mảnh đất ấy, tuy vẫn là của chúng tôi, nhưng trên giấy tờ lại đứng tên Hải. Chúng tôi cảm thấy bị mắc kẹt, không biết phải làm sao. Giấc mơ về ngôi nhà riêng lại trở nên xa vời hơn bao giờ hết.

Rồi, một ngày, một cơ hội tốt đến với Thành. Anh ấy nhận được một dự án lớn, với mức lương hậu hĩnh, đủ để chúng tôi có thể bắt đầu xây nhà ngay lập tức. Chúng tôi quyết định rao bán mảnh đất đó để có thêm vốn.

Tôi đăng tin rao bán đất trên các trang mạng xã hội, và rất nhanh chóng, có nhiều người gọi điện hỏi mua. Giá đất bây giờ đã tăng gấp mấy lần so với ngày chúng tôi mua. Chúng tôi vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cuối cùng thì công sức của mình cũng được đền đáp.

Khi bố mẹ chồng tôi biết tin, ông bà lập tức sang nhà chúng tôi.

“Sao các con lại bán đất?” Bố chồng tôi hỏi, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng.

“Dạ, chúng con muốn bán để có tiền xây nhà ạ. Với lại, giá đất bây giờ cũng đang cao, bán đi là có lợi ạ,” tôi trả lời, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

“Không được! Mảnh đất đó phải ưu tiên bán cho thằng Hải!” Mẹ chồng tôi đột ngột lên tiếng, giọng bà Dũng cao vút. “Nó đang cần tiền để mở rộng kinh doanh. Các con phải bán cho nó, giá rẻ thôi, gia đình với nhau mà.”

Tôi chết lặng. Bán cho Hải? Giá rẻ? Gia đình?

Thành cũng ngạc nhiên. “Mẹ nói gì vậy ạ? Đây là đất của vợ chồng con. Con bé đứng tên mà. Sao lại phải ưu tiên cho Hải, lại còn bán giá rẻ nữa?”

Bố chồng tôi đập bàn. “Mày cãi lời bố à? Mảnh đất đó là của gia đình mình! Mày có biết nó đã giúp thằng Hải vay vốn không? Giờ nó cần thì phải giúp lại chứ!”


Bà Dũng cũng bắt đầu ăn vạ. “Trời ơi là trời! Con cái giờ có tiền là quên hết anh em! Quên hết công ơn bố mẹ! Mấy năm nay nó làm ăn khó khăn, giờ có cơ hội thì phải giúp nó chứ!”

Tôi cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên đến tận cổ họng. Bấy lâu nay, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu. Tôi đã chấp nhận nhường nhịn, chấp nhận thiệt thòi vì nghĩ rằng đó là tình nghĩa gia đình. Nhưng giờ đây, họ lại trắng trợn đòi hỏi, thậm chí còn muốn chúng tôi bán rẻ mảnh đất mà chúng tôi đã dành dụm bao nhiêu năm để mua.

Bức xúc dâng lên đến đỉnh điểm. Tôi không thể chịu nổi nữa. Ánh mắt tôi nhìn Thành, ánh mắt tôi cầu xin anh hãy làm gì đó. Thành hiểu ý tôi. Anh nhìn thẳng vào bố mẹ, đôi mắt anh kiên quyết.

“Bố mẹ à,” Thành nói, giọng anh trầm hẳn xuống, nhưng đầy dứt khoát. “Mảnh đất này là do vợ chồng con mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của mình. Giấy tờ cũng đứng tên con bé. Không ai có quyền ép con bán giá rẻ, càng không có quyền bắt con phải ưu tiên bán cho ai cả.”

Bố mẹ chồng tôi chết lặng. Bà Dũng bất ngờ, bà bật khóc ăn vạ, hô hoán ầm ĩ. “Trời ơi là trời! Con dâu bất hiếu! Con trai hư hỏng! Có tí tiền là quên hết anh em! Đuổi bố mẹ ra khỏi nhà! Hàng xóm ơi, ra mà xem thằng con dâu, thằng con trai trời đánh của tôi này!”

Tiếng la ó của mẹ chồng khiến hàng xóm đổ ra xem. Họ xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò nhìn về phía nhà tôi. Tôi cảm thấy như một ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt. Xấu hổ, tủi nhục, và cả sự đau đớn. Nhưng tôi không lùi bước.

“Mẹ, bố, con không hề đuổi bố mẹ. Con chỉ muốn chúng ta có ranh giới, có sự tôn trọng lẫn nhau. Con muốn vợ chồng con được sống đúng với quyền làm chủ tài sản của mình.” Thành nói, giọng anh run lên vì xúc động.

Bố chồng tôi, ông Dũng, đứng dậy, khuôn mặt ông đỏ bừng. “Mày! Mày dám nói vậy với bố mẹ mày à? Thôi được! Từ nay tao không thèm nhìn mặt mày nữa! Mày muốn sống riêng thì cứ sống đi! Coi như tao không có thằng con trai như mày!” Ông nói rồi quay lưng bỏ đi, mẹ chồng tôi và Hải cũng theo sau, vẫn không ngừng khóc lóc, than vãn.

Căn nhà bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tôi và Thành đứng đó, nhìn theo bóng lưng của bố mẹ chồng và Hải. Lòng tôi đau thắt. Tôi biết, đây sẽ là một vết rạn lớn trong mối quan hệ gia đình. Có lẽ, chúng tôi sẽ bị từ mặt, bị hàng xóm dị nghị. Nhưng tôi không hối hận. Tôi biết, tôi đã làm đúng.

“Em có sao không?” Thành quay sang ôm tôi, giọng anh đầy lo lắng.

Tôi lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi. “Em không sao. Em chỉ… hơi buồn thôi. Nhưng em không hối hận. Chúng ta đã làm đúng, phải không anh?”

Thành siết chặt tôi vào lòng. “Đúng vậy, vợ yêu. Chúng ta đã làm đúng. Chúng ta cần phải bảo vệ công sức của mình, bảo vệ sự bình yên của chúng ta. Anh biết em đã chịu đựng nhiều rồi.”

Chúng tôi ngồi lặng lẽ trong căn nhà, cảm nhận sự trống rỗng, nhưng cũng cảm nhận được một sự giải thoát. Cái giá phải trả cho sự bình yên là rất đắt, nhưng chúng tôi sẵn lòng chấp nhận. Tôi biết rằng, việc từ chối lời đề nghị vô lý của bố mẹ chồng không phải là sự bất hiếu, mà là sự tự bảo vệ, là sự khẳng định quyền làm chủ của mình.

Những ngày sau đó, quả nhiên, bố mẹ chồng tôi và Hải không còn qua lại nhà chúng tôi nữa. Họ gặp chúng tôi ngoài đường cũng coi như không quen biết. Hải, em chồng tôi, cũng không liên lạc gì. Dù biết có thể họ sẽ giận dỗi một thời gian dài, nhưng tôi tin rằng sự thẳng thắn này là cần thiết để thiết lập ranh giới.

Hàng xóm thì xì xào bàn tán, ánh mắt họ nhìn chúng tôi đầy vẻ tò mò và phán xét. Tôi biết, trong mắt họ, tôi đã trở thành một nàng dâu “bất hiếu”, một người con dâu “quên ơn”. Nhưng tôi không để tâm. Tôi tập trung vào việc bán đất và lên kế hoạch xây nhà.

Chúng tôi tiếp tục đăng tin rao bán đất, và chỉ sau vài ngày, một người mua đã liên hệ. Họ sẵn sàng trả đúng giá thị trường mà chúng tôi mong muốn. Quá trình mua bán diễn ra suôn sẻ. Nhận được số tiền lớn từ việc bán đất, lòng tôi và Thành tràn ngập niềm vui và hy vọng. Giấc mơ về ngôi nhà đã gần hơn bao giờ hết.

Với số tiền đó, chúng tôi bắt tay vào xây dựng ngôi nhà mơ ước. Thành tự mình thiết kế, giám sát công trình. Tôi chọn từng viên gạch, từng màu sơn. Mỗi chi tiết trong ngôi nhà đều được chúng tôi chăm chút tỉ mỉ. Chúng tôi làm việc cật lực, quên ăn quên ngủ. Dù vất vả, nhưng chúng tôi cảm thấy lòng mình thanh thản. Bởi vì, đó là tiền của chúng tôi, là công sức của chúng tôi, và chúng tôi không bị ràng buộc bởi bất kỳ ai.

Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Thành lại đưa tôi ra thăm công trường. Chúng tôi đứng đó, nhìn ngôi nhà dần hình thành, lòng tràn ngập hạnh phúc. Ngôi nhà này không chỉ là một công trình kiến trúc, mà nó là biểu tượng cho sự độc lập, sự tự chủ của chúng tôi. Nó là thành quả của sự kiên cường, của việc chúng tôi đã dám vùng lên bảo vệ quyền lợi của mình.

Dần dần, những lời xì xào của hàng xóm cũng lắng xuống. Họ nhìn thấy cuộc sống bình yên của chúng tôi, nhìn thấy sự nỗ lực của chúng tôi. Họ nhận ra rằng, chúng tôi không phải là những đứa con “bất hiếu” hay “hư hỏng”. Chúng tôi chỉ đơn giản là đang bảo vệ tổ ấm của mình, bảo vệ hạnh phúc của mình.

Một buổi chiều, khi tôi đang tưới cây trước sân nhà mới, bà Mai, hàng xóm cũ của bố mẹ chồng tôi, bước đến. Bà nhìn tôi, ánh mắt bà không còn vẻ dò xét như trước.

“Con dâu à, nhà cửa khang trang quá. Thật là đẹp!” Bà Mai nói, giọng điệu thân thiện.

“Dạ, cảm ơn bà ạ. Vợ chồng con cũng vừa mới hoàn thiện thôi ạ.” Tôi trả lời, mỉm cười.

“Mấy hôm nay thấy con xây nhà, thấy con vui vẻ hơn nhiều. Bà cũng mừng cho con.” Bà Mai nói, rồi khẽ thở dài. “Con thấy không? Có những thứ, mình phải tự mình bảo vệ. Đừng để người khác chi phối cuộc sống của mình. Dũng và vợ nó, giờ vẫn còn giận con lắm. Nhưng bà tin, rồi họ sẽ hiểu thôi. Con đã làm đúng.”

Tôi nhìn bà Mai, ánh mắt bà chứa đựng sự thấu hiểu. Tôi biết, bà Mai cũng đã chứng kiến tất cả, và bà ấy hiểu cho chúng tôi.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn. Dù không còn sự qua lại của bố mẹ chồng và Hải, nhưng chúng tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Chúng tôi đã học được một bài học quý giá: hạnh phúc không phải là sự thỏa hiệp, mà là sự dũng cảm bảo vệ những gì mình trân trọng.

Comments