Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng khách quen thuộc, nơi tôi và Hùng, chồng tôi, vẫn thường ngồi nhâm nhi ly cà phê buổi sáng. Tiếng chim lảnh lót ngoài vườn, mùi hoa nhài thoang thoảng, mọi thứ đều thật bình yên. Tôi, Linh, 32 tuổi, nhìn Hùng đang chăm chú đọc báo, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp, tin tưởng. Căn nhà này, do ba mẹ tôi tặng làm của hồi môn, là tổ ấm mà chúng tôi đã cùng nhau vun đắp suốt sáu năm qua.
Tôi là con gái duy nhất của ba mẹ. Ba tôi là giáo viên về hưu, mẹ tôi buôn bán nhỏ ở chợ. Cuộc sống của chúng tôi không quá dư dả, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười và sự sẻ chia. Ba mẹ tôi luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi.
Khi tôi lấy Hùng, một chàng trai hiền lành, thật thà, ba mẹ tôi đã tặng cho chúng tôi một miếng đất nhỏ ở ngoại ô thành phố để xây nhà. Món quà đó, đối với chúng tôi, không chỉ là một tài sản vật chất, mà còn là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ.
Tôi còn nhớ ngày ba trao sổ đỏ cho tôi, tay ba run run, mắt ba đỏ hoe. “Con gái à, ba mẹ không có nhiều tiền của, nhưng miếng đất này là tất cả tấm lòng của ba mẹ. Con cứ yên tâm mà sống, mà xây dựng tổ ấm của mình nhé.”
Nước mắt tôi trào ra. Tôi ôm chầm lấy ba mẹ, lòng biết ơn vô hạn. Tôi biết, để có được miếng đất này, ba mẹ đã phải dành dụm, chắt chiu biết bao nhiêu năm tháng. Đó không chỉ là tiền bạc, mà còn là mồ hôi, nước mắt và cả tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ dành cho tôi.
Vợ chồng tôi vô cùng vui mừng. Chúng tôi gom góp tất cả số tiền tiết kiệm ít ỏi, vay mượn thêm anh em, bạn bè để xây nhà. Hùng, chồng tôi, cũng rất hào hứng. Anh ấy tự tay thiết kế, tự mình giám sát từng công đoạn xây dựng. Chúng tôi đã dành hết tâm huyết và công sức để biến miếng đất ấy thành tổ ấm mơ ước.
Sau hơn một năm ròng rã, ngôi nhà cũng hoàn thành. Một căn nhà nhỏ xinh xắn, ấm cúng, đủ cho vợ chồng tôi và đứa con trai bé bỏng của chúng tôi. Chúng tôi chuyển về ở, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc và hy vọng về một cuộc sống bình yên, an cư lạc nghiệp.
Cuộc sống cứ thế trôi qua trong bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi có một cuộc sống giản dị, không giàu sang nhưng đủ đầy tình yêu thương. Hùng là một người chồng tốt, luôn yêu thương, chiều chuộng tôi và con. Anh ấy là người đàn ông mà tôi tin tưởng tuyệt đối, người tôi nghĩ sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
Cú Sốc Từ Tờ Rao Bán Nhà Và Sự Thản Nhiên Của Chồng
Một buổi chiều, tôi đang lướt mạng thì tình cờ thấy một tờ rao bán nhà đất. Ánh mắt tôi bỗng dừng lại. Hình ảnh căn nhà trong tờ rao, những góc quen thuộc, chiếc cổng màu xanh, giàn hoa giấy trước hiên… tất cả đều giống hệt căn nhà của chúng tôi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi không tin vào mắt mình. Tại sao căn nhà của chúng tôi lại bị rao bán? Và quan trọng hơn, tôi nhìn thấy tên người đứng bán: Trần Văn Hùng. Đó là tên của chồng tôi!
Tôi run rẩy. Tay tôi cầm điện thoại mà mồ hôi vã ra. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng tôi như lửa đốt. Tôi đợi Hùng về nhà. Tối đó, khi anh ấy vừa bước vào cửa, tôi đã không thể kiềm chế được nữa.
“Anh Hùng! Anh giải thích cho em đi! Cái này là gì?” tôi nói, tay tôi run run đưa tờ rao bán nhà cho anh ấy.
Hùng nhìn tờ rao, gương mặt anh ấy không chút biến sắc. Anh ấy đón lấy tờ giấy, thản nhiên liếc nhìn, rồi đặt xuống bàn.
“À, cái này hả? Anh đang định bán nhà mà.” Hùng nói, giọng anh ấy bình thản, như thể đó là một chuyện hết sức bình thường.
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi. Anh ấy thản nhiên đến vậy sao? Bán nhà? Căn nhà của chúng tôi? Mà không hề hỏi ý kiến tôi một lời nào?
“Anh nói gì vậy? Bán nhà? Sao anh lại bán nhà mà không nói với em? Căn nhà này là của ba mẹ em tặng cho chúng mình mà!” tôi gào lên, nước mắt tôi trào ra.
Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không chút lay động. Anh ấy thở dài, như thể tôi đang làm quá mọi chuyện.
“Đất nhà em cho tụi mình, anh cũng là chủ, anh có quyền.”
Lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Nó không chỉ là sự phủ nhận quyền sở hữu của tôi, mà nó còn là sự phủ nhận tất cả những gì tôi từng tin tưởng vào anh ấy, vào cuộc hôn nhân này.
Tôi bật khóc nức nở. Tôi không khóc vì chuyện mất mảnh đất. Tôi không tiếc mảnh đất đó. Mà tôi khóc vì tôi nhận ra một sự thật đau lòng: người chồng mà tôi tin tưởng tuyệt đối, người mà tôi nghĩ sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời, lại không coi món quà của cha mẹ tôi là nghĩa tình, mà chỉ như lợi ích để trục lợi riêng.
Niềm tin trong tôi tan vỡ. Nó vỡ vụn như những mảnh kính. Hạnh phúc mà tôi đã cố gắng vun đắp suốt sáu năm qua, giờ đây bắt đầu rạn nứt. Tôi cảm thấy một sự cay đắng dâng lên trong lòng. Anh ấy đã lợi dụng lòng tốt của ba mẹ tôi, lợi dụng tình yêu của tôi để đạt được mục đích riêng.
Sự Dằn Vặt Của Lương Tâm Và Những Khoảng Cách Vô Hình
Từ đêm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi và Hùng không nói chuyện với nhau nhiều. Anh ấy vẫn đi làm, vẫn về nhà, nhưng giữa chúng tôi là một khoảng cách vô hình, một bức tường vô hình được dựng lên từ sự phản bội và nỗi thất vọng.
Tôi nhìn Hùng, nhìn vào gương mặt anh ấy. Tôi cố gắng tìm kiếm một chút hối lỗi, một chút ăn năn trong ánh mắt anh ấy, nhưng tôi không thấy gì cả. Anh ấy vẫn bình thản, vẫn coi mọi chuyện là hiển nhiên. Điều đó càng khiến tôi đau lòng hơn.
Tôi không thể ngủ được. Mỗi đêm, tôi đều trằn trọc, suy nghĩ. Tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi, nhớ lại những lời yêu thương, những lời hứa hẹn mà Hùng đã dành cho tôi. Tất cả giờ đây đều trở nên vô nghĩa.
Tôi tự hỏi, liệu tôi có thực sự hiểu con người anh ấy không? Liệu tôi có quá ngây thơ, quá tin tưởng vào anh ấy không? Hay anh ấy đã thay đổi? Hay bản chất anh ấy là như vậy, nhưng tôi không hề hay biết?
Tôi nhìn con trai bé bỏng của mình đang say ngủ. Thằng bé vô tư, hồn nhiên. Nó không hề biết rằng, hạnh phúc gia đình nó đang đứng trên bờ vực tan vỡ. Tôi cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Tôi phải làm gì để bảo vệ con? Tôi phải làm gì để bảo vệ chính mình?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã tìm đến những người bạn thân thiết nhất để tâm sự, nhưng tôi không nói ra tên người trong câu chuyện. Tôi chỉ nói về một tình huống giả định, về một người vợ phải đối mặt với sự thật phũ phàng về người chồng.
Một người bạn của tôi nói: “Đôi khi, sự thật phũ phàng lại là cách tốt nhất để chúng ta nhìn nhận lại mọi thứ. Đau một lần rồi thôi, còn hơn là cứ sống trong sự lừa dối.”
Một người bạn khác lại nói: “Hãy cho anh ấy một cơ hội. Có thể anh ấy có lý do riêng. Hãy nói chuyện thẳng thắn với anh ấy.”
Tôi càng nghe, càng thấy bối rối. Cả hai ý kiến đều có lý. Nhưng tôi đã mất đi niềm tin. Làm sao tôi có thể tin tưởng anh ấy một lần nữa?
Sự Đau Khổ Của Niềm Tin Tan Vỡ Và Con Đường Phía Trước
Những ngày sau đó, Hùng vẫn không có động thái gì. Anh ấy vẫn cứ tiến hành việc rao bán nhà. Tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Tôi biết, tôi không thể ngăn cản anh ấy. Căn nhà này, dù do ba mẹ tôi tặng, nhưng giờ đây nó đã đứng tên cả hai vợ chồng tôi. Anh ấy có quyền làm những gì anh ấy muốn.
Nhưng tôi không thể chấp nhận được cách anh ấy đã làm, cách anh ấy đã lợi dụng lòng tốt của ba mẹ tôi, cách anh ấy đã phản bội niềm tin của tôi.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với Hùng một lần nữa.
“Anh Hùng, anh có thể giải thích cho em biết, tại sao anh lại muốn bán nhà không? Anh có khó khăn gì sao? Em có thể giúp anh mà,” tôi nói, giọng tôi run rẩy, cố gắng giữ lại chút hy vọng cuối cùng.
Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn bình thản. “Anh có kế hoạch của riêng anh. Em không cần phải lo lắng.”
Lời nói của anh ấy khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Anh ấy không muốn chia sẻ với tôi, không muốn tôi biết về những kế hoạch của anh ấy. Anh ấy chỉ coi tôi như một người xa lạ, một người không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh ấy.
Tôi biết, cuộc hôn nhân của chúng tôi đang đứng trên bờ vực tan vỡ. Niềm tin đã mất đi, thì rất khó để hàn gắn lại. Tôi đã yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình, đã tin tưởng anh ấy vô điều kiện. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng, mình đã đặt niềm tin sai chỗ.
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Tôi không biết mình có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không. Tôi không muốn con trai mình phải sống trong một gia đình không hạnh phúc, nơi ba mẹ không còn tin tưởng lẫn nhau.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đang dần tắt. Lòng tôi trống rỗng, lạnh lẽo. Tôi biết, mình phải đưa ra một quyết định. Một quyết định sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của tôi, của Hùng, và của con trai bé bỏng của chúng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi cầu mong cho mình có đủ sức mạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi cầu mong cho mình có thể tìm thấy một con đường, một lối thoát cho cuộc đời mình, dù cho con đường đó có đầy chông gai và thử thách. Tôi biết, tôi cần phải mạnh mẽ, vì con trai tôi, và vì chính bản thân mình.
Comments
Post a Comment