Min menu

Pages

Tin tưởng chồng tuyệt đối, vợ s-ốc n-ặng khi phát hiện anh l-én b-án đất hồi môn và thái độ khó tin sau đó...


Hơi thở của buổi sáng đầu hạ mang theo mùi hương của hoa sứ thoang thoảng từ góc vườn, luồn qua khung cửa sổ phòng ngủ, đánh thức tôi khỏi giấc mộng đẹp. Tôi vươn vai, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay anh Hùng, chồng tôi, đang ôm lấy tôi từ phía sau. Bé Na, con gái nhỏ của chúng tôi, vẫn say ngủ trong cũi cạnh giường, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Một buổi sáng bình yên như bao buổi sáng khác, trong căn nhà nhỏ mà tôi và Hùng đã vun đắp, nơi chúng tôi tin rằng hạnh phúc sẽ mãi mãi đong đầy.

Tôi là Thảo, một cô gái lớn lên trong sự bao bọc của gia đình. Khi tôi và Hùng kết hôn, cha mẹ tôi, những người luôn yêu thương con cái vô điều kiện, đã dành tặng chúng tôi một món quà vô giá: một mảnh đất rộng rãi, nằm ngay trung tâm thành phố. Mảnh đất ấy không chỉ là tài sản, mà nó còn là biểu tượng của tình yêu thương, sự tin tưởng mà cha mẹ dành cho chúng tôi.

Tôi nhớ như in cái ngày cha tôi trao cuốn sổ đỏ cho Hùng. Ánh mắt ông hiền từ, giọng ông trầm ấm: “Hùng à, con là người đàn ông mà con gái ta chọn. Cha tin tưởng con. Mảnh đất này, coi như là chút lòng của cha mẹ dành cho hai đứa. Các con cứ yên tâm mà xây dựng tổ ấm, cùng nhau sống hạnh phúc.”

Hùng nắm chặt lấy tay cha tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự xúc động và biết ơn: “Con cảm ơn cha mẹ nhiều lắm. Con hứa sẽ chăm sóc cho Thảo thật tốt, sẽ không phụ lòng cha mẹ.”

Chúng tôi bắt đầu hành trình xây nhà. Vợ chồng tôi đã dành rất nhiều thời gian, công sức và tiền bạc cho ngôi nhà này. Chúng tôi gom góp từng đồng tiền tiết kiệm, rồi vay mượn thêm từ bạn bè, người thân. Mỗi viên gạch, mỗi mét khối xi măng đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của chúng tôi. Chúng tôi tự tay chọn từng viên gạch, từng màu sơn, hình dung về một tổ ấm nhỏ xinh, nơi chúng tôi sẽ cùng nhau chào đón những đứa con, cùng nhau vun đắp hạnh phúc.

Sau gần một năm trời ròng rã xây dựng, cuối cùng căn nhà cũng hoàn thành. Đó là một căn nhà hai tầng khang trang, hiện đại, tràn ngập ánh sáng. Chúng tôi vui mừng khôn xiết. Tưởng rằng từ nay sẽ được an cư, được sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc.

Những năm tháng đầu tiên sống trong căn nhà này, chúng tôi đã thực sự hạnh phúc. Hùng là một người chồng chu đáo, yêu thương vợ con. Anh ấy luôn quan tâm đến tôi, chia sẻ mọi việc nhà, và luôn dành thời gian chơi đùa cùng bé Na. Tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối, không một chút nghi ngờ nào. Tôi nghĩ rằng, cuộc đời mình sẽ mãi mãi êm đềm như vậy, bên người chồng mà tôi yêu thương và tin tưởng.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, êm đềm và bình yên. Tôi vẫn thường xuyên về thăm cha mẹ, kể cho ông bà nghe về cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi. Cha mẹ tôi cũng rất vui mừng khi thấy chúng tôi được an cư lạc nghiệp.

Cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ đã xảy ra, phá vỡ tất cả sự bình yên ấy. Hôm đó, tôi đang đi trên đường thì tình cờ nhìn thấy một tờ rao bán nhà đất dán trên cột điện. Tôi lướt qua, không mấy để ý, nhưng rồi, một cái tên đập vào mắt tôi, khiến tôi sững sờ. Đó là tên của căn nhà của chúng tôi. Và đặc biệt hơn, tên người đứng tên rao bán lại là Hùng, chồng tôi.

Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin vào mắt mình. Người tôi tin tưởng tuyệt đối, người chồng mà tôi yêu thương, lại đang rao bán căn nhà của chúng tôi mà không hề nói với tôi một lời nào?


Tôi vội vàng chụp lại tờ rao vặt, rồi chạy thẳng về nhà. Lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả: sự bất ngờ, nỗi lo lắng, và cả một chút hoài nghi.

Khi về đến nhà, Hùng đang ngồi xem tivi. Anh ấy nhìn thấy tôi, nở một nụ cười hiền lành. “Em về rồi đấy à? Sao trông em lạ vậy?”

Tôi đưa tờ rao vặt cho anh ấy, giọng tôi khẽ run: “Anh giải thích cho em đi. Cái này là sao? Anh đang rao bán nhà của chúng ta sao?”

Hùng nhìn tờ rao vặt, khuôn mặt anh ấy thoáng chút bất ngờ, rồi biến sắc. Nhưng rồi, anh ấy lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, và điều đó khiến tôi càng thêm khó hiểu. Anh ấy không tỏ ra bối rối, không tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ nhếch mép cười.

“À, cái này ấy à?” Hùng nói, giọng anh ấy rất thản nhiên, như thể đó là một chuyện rất bình thường. “Anh thấy có người muốn mua căn nhà này với giá cao. Anh nghĩ, mình bán đi rồi mua căn khác nhỏ hơn, hoặc mua đất ở chỗ khác rồi xây lại. Còn dư tiền mình có thể đầu tư vào mấy dự án của anh.”

Tôi sững sờ. Anh ấy đang nói gì vậy? Anh ấy muốn bán căn nhà này, nơi chúng tôi đã vun đắp bao nhiêu kỷ niệm, nơi cha mẹ tôi đã tặng cho chúng tôi bằng tất cả tình yêu thương, chỉ vì muốn có thêm tiền để đầu tư?

“Nhưng anh phải nói với em một tiếng chứ? Tại sao anh lại tự ý rao bán nhà mà không hỏi ý em?” tôi hỏi, giọng tôi bắt đầu run lên.

Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không một chút hối lỗi hay áy náy. “Đất nhà em cho tụi mình, anh cũng là chủ, anh có quyền chứ. Em đừng làm quá lên thế.”

Lời nói của Hùng như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi bật khóc. Không phải vì chuyện mất mảnh đất, không phải vì tiếc nuối căn nhà. Mà là vì tôi nhận ra một sự thật phũ phàng: người chồng mà tôi tin tưởng tuyệt đối, lại không coi món quà của cha mẹ tôi là nghĩa tình, mà chỉ như lợi ích để trục lợi riêng.


Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Niềm tin của tôi vào Hùng bỗng chốc tan vỡ. Tất cả những gì tôi từng tin tưởng, từng xây dựng bấy lâu nay, giờ đây như những mảnh vỡ vụn vỡ trước mắt tôi.


Tôi nhìn Hùng, ánh mắt tôi đầy sự thất vọng. Anh ấy vẫn đứng đó, khuôn mặt anh ấy vẫn thản nhiên, không một chút biểu cảm. Tôi cảm thấy anh ấy xa lạ quá, như một người hoàn toàn khác.

Hạnh phúc của chúng tôi bắt đầu rạn nứt từ khoảnh khắc đó.

Sau ngày hôm đó, không khí trong nhà luôn nặng nề. Tôi và Hùng không còn nói chuyện nhiều với nhau nữa. Những bữa cơm gia đình trở nên gượng gạo, lạnh lẽo. Bé Na, con gái nhỏ của chúng tôi, cũng cảm nhận được sự căng thẳng giữa cha mẹ. Con bé trở nên ít nói hơn, ít cười hơn.

Tôi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ. Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, tôi biết, mọi thứ đã không còn như xưa. Niềm tin đã mất đi, và rất khó để xây dựng lại.

Hùng vẫn tiếp tục thuyết phục tôi bán nhà. Anh ấy đưa ra đủ mọi lý do, từ việc có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đến việc mua được căn nhà lớn hơn. Nhưng tôi không nghe lọt tai. Tôi chỉ nhìn thấy sự tính toán, sự trục lợi trong những lời nói của anh ấy.

Tôi nhớ về những lời cha tôi đã nói khi tặng mảnh đất này: “Cha tin tưởng con.” Tôi đã tin tưởng Hùng tuyệt đối, nhưng giờ đây, anh ấy đã phụ lại niềm tin đó.

Tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Tôi không thể chấp nhận được việc Hùng lại có thể đối xử với tôi như vậy, đối xử với món quà của cha mẹ tôi như vậy. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc, một kẻ đã đặt niềm tin sai chỗ.

Tôi bắt đầu trằn trọc không ngủ. Hàng đêm, tôi đều suy nghĩ về chuyện này. Liệu tôi có nên tha thứ cho Hùng? Liệu chúng tôi có thể hàn gắn lại hạnh phúc đã rạn nứt này không?

Tôi không muốn bé Na phải lớn lên trong một gia đình không có hạnh phúc. Tôi không muốn con bé phải chứng kiến sự rạn nứt trong mối quan hệ của cha mẹ.

Tôi đã cố gắng nói chuyện với Hùng một lần nữa.

“Anh Hùng, anh có hiểu em đang cảm thấy thế nào không?” tôi hỏi, giọng tôi khẽ run. “Em không quan tâm đến số tiền đó. Em chỉ quan tâm đến niềm tin của em vào anh. Anh đã làm em thất vọng quá.”

Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn thản nhiên. “Em làm gì mà cứ làm quá lên thế? Tiền bạc quan trọng mà. Anh làm vậy cũng là vì tương lai của gia đình mình thôi.”

Lời nói của Hùng càng khiến tôi thêm đau lòng. Anh ấy vẫn không hiểu được tôi. Anh ấy vẫn chỉ nhìn thấy tiền bạc, mà không nhìn thấy giá trị của tình cảm, của sự tin tưởng.

Sau buổi nói chuyện đó, tôi biết, mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa. Niềm tin đã vỡ tan. Hạnh phúc đã rạn nứt.

Tôi không thể sống trong một cuộc hôn nhân mà không có niềm tin, không có sự tôn trọng. Tôi không thể sống bên cạnh một người mà tôi cảm thấy xa lạ, mà tôi không thể hiểu được.

Tôi quyết định sẽ không bán nhà. Căn nhà này là kỷ niệm của cha mẹ tôi, là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến mà ông bà đã dành cho tôi. Tôi sẽ giữ nó lại.

Tôi cũng bắt đầu nghĩ đến tương lai của mình và bé Na. Tôi không muốn con bé phải sống trong một gia đình không hạnh phúc.

Những ngày sau đó, tôi và Hùng sống như hai người xa lạ trong cùng một căn nhà. Chúng tôi vẫn ăn cơm chung, vẫn nói chuyện về bé Na, nhưng không còn tình cảm, không còn sự gắn bó như xưa nữa.

Tôi cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều. Tôi không còn là cô gái ngây thơ, tin tưởng tuyệt đối như ngày xưa nữa. Tôi đã học được một bài học quý giá, một bài học đau đớn về sự tin tưởng, về giá trị của tình cảm.

Tôi nhìn bé Na đang chơi đùa trong phòng khách, lòng tôi quặn thắt. Con bé còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không muốn con bé phải chịu đựng bất cứ nỗi đau nào.

Tôi biết, con đường phía trước còn dài. Nhưng tôi sẽ cố gắng mạnh mẽ. Tôi sẽ tự mình bước đi, và sẽ bảo vệ bé Na.

Một buổi tối, khi bé Na đã ngủ, tôi gọi Hùng lại.

“Anh Hùng, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc,” tôi nói, giọng tôi trầm và dứt khoát.

Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy có chút bất ngờ, rồi anh ấy gật đầu.

“Anh có nghĩ rằng chúng ta còn có thể tiếp tục sống cùng nhau không?” tôi hỏi thẳng.

Hùng im lặng. Anh ấy cúi đầu, không nói gì.

“Em không còn tin tưởng anh nữa. Em không thể sống bên cạnh một người mà em không tin tưởng,” tôi nói, nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má. “Em nghĩ, chúng ta nên ly thân một thời gian. Cả hai cần thời gian để suy nghĩ.”

Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ấy đầy sự đau khổ. “Em… em nói thật sao?”

Tôi gật đầu. “Em không muốn bé Na phải lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Em không muốn con bé phải chứng kiến sự rạn nứt của chúng ta.”

Hùng không nói gì nữa. Anh ấy đứng dậy, bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.

Tôi ngồi đó, nhìn căn nhà quen thuộc. Căn nhà vẫn vậy, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Hạnh phúc đã tan vỡ, niềm tin đã mất đi.

Tôi biết, quyết định này sẽ rất khó khăn. Nhưng tôi tin rằng, đó là cách tốt nhất cho tôi, cho Hùng, và cho bé Na.

Tôi sẽ mạnh mẽ bước tiếp. Tôi sẽ tự mình gây dựng lại cuộc sống. Tôi sẽ bảo vệ bé Na, và sẽ cho con bé một cuộc sống hạnh phúc.

Thời gian trôi đi, tôi và Hùng đã ly thân. Anh ấy đã chuyển ra ngoài sống. Tôi và bé Na vẫn ở trong căn nhà này. Căn nhà vẫn là tổ ấm của chúng tôi, nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại hai mẹ con.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm cha mẹ. Tôi kể cho cha mẹ nghe về chuyện của tôi và Hùng. Cha mẹ tôi rất buồn, nhưng ông bà vẫn luôn động viên tôi, luôn ở bên cạnh tôi.

Cha tôi nói: “Con gái à, cha đã tin tưởng Hùng. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã ra nông nỗi này. Con đừng buồn. Con hãy mạnh mẽ lên. Cha mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.”

Tôi nhìn cha tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự yêu thương và bao dung. Tôi biết ơn cha mẹ vô cùng. Ông bà đã dành cho tôi một món quà vô giá, không chỉ là mảnh đất, mà còn là tình yêu thương vô điều kiện.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, chúng ta không thể kiểm soát được hành động của người khác. Chúng ta chỉ có thể kiểm soát được cách chúng ta đối diện với những khó khăn, những thử thách.

Tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ tự mình nuôi dạy bé Na khôn lớn. Tôi sẽ chứng minh cho Hùng thấy rằng, tôi không cần anh ấy để sống hạnh phúc. Tôi sẽ tự mình tạo dựng hạnh phúc cho tôi và con gái.

Căn nhà này, mảnh đất này, giờ đây mang một ý nghĩa khác đối với tôi. Nó không chỉ là món quà của cha mẹ, mà nó còn là biểu tượng của sự kiên cường, của sự độc lập của tôi.

Và tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta sống thật với chính mình, tin vào giá trị của bản thân, và luôn giữ lấy tình yêu thương, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi chúng ta.
Nhiều năm sau đó, bé Na đã lớn. Con bé là một cô gái xinh đẹp, thông minh, và rất hiểu chuyện. Tôi vẫn thường xuyên kể cho con bé nghe về câu chuyện của tôi và Hùng, về những gì đã xảy ra. Tôi muốn con bé hiểu về giá trị của niềm tin, về sự quan trọng của tình cảm trong một mối quan hệ.

Tôi vẫn sống trong căn nhà này. Nó đã được sửa sang lại, khang trang hơn. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ về cha mẹ tôi, về những bài học quý giá mà tôi đã học được.

Hùng, sau nhiều năm, cũng đã có cuộc sống riêng. Anh ấy thỉnh thoảng vẫn đến thăm bé Na. Chúng tôi không còn hận thù nhau nữa. Chúng tôi đã học cách tha thứ cho nhau, và học cách tôn trọng cuộc sống của nhau.

Tôi nhìn bé Na, nhìn nụ cười rạng rỡ của con bé. Tôi biết, tôi đã đúng khi đưa ra quyết định năm xưa. Tôi đã bảo vệ con bé khỏi một cuộc sống không hạnh phúc, và đã cho con bé một tương lai tốt đẹp hơn.

Và tôi tin rằng, câu chuyện về căn nhà và niềm tin tan vỡ sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về giá trị của tình yêu thương, về sự chân thành, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.

Comments