Gió từ cửa sổ thổi nhẹ, lay động tấm rèm voan mỏng, đưa mùi hương hoa sữa thoang thoảng vào phòng. Nguyệt, 35 tuổi, ngồi bên bàn trang điểm, nhìn vào hình ảnh mình trong gương. Đôi mắt cô ánh lên vẻ mệt mỏi, u uẩn. Bên ngoài, tiếng còi xe xa xăm và tiếng rao hàng của người bán kem dạo vọng lại, lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng quen thuộc của cuộc sống đô thị. Cuộc sống của Nguyệt, thoạt nhìn, dường như đang trôi qua một cách êm đềm. Nhưng trong lòng cô, một cơn bão tố đã âm ỉ từ lâu, và giờ đây, nó đang dần nhấn chìm mọi thứ.
Bạn Thân Từ Thuở Nhỏ Và Lời Nhờ Vả Đầy Hoài Nghi
Nguyệt và Khoa đã kết hôn được mười năm. Khoa là người đàn ông hiền lành, thật thà, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng: quá tin bạn. Anh có một người bạn thân từ thuở nhỏ tên Hoàng, hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Khoa luôn coi Hoàng như anh em ruột thịt, và tin tưởng Hoàng tuyệt đối, không một chút nghi ngờ.
Căn nhà nhỏ ấm cúng mà vợ chồng Nguyệt đang ở là thành quả của bao năm tháng lao động vất vả, tích cóp từng đồng. Đó không chỉ là nơi che mưa che nắng, mà còn là tổ ấm, là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm của gia đình nhỏ của họ, nơi có tiếng cười trong trẻo của cô con gái nhỏ, bé Mai. Căn nhà này đứng tên Nguyệt, như một sự đảm bảo cho tương lai của hai mẹ con.
Một buổi chiều, khi Nguyệt đang nấu bữa tối, Khoa về nhà, gương mặt anh ấy đầy vẻ lo lắng, bồn chồn.
“Nguyệt ơi, anh có chuyện này muốn bàn với em,” Khoa nói, giọng anh ấy ngập ngừng.
Nguyệt nhìn chồng, lòng cô dấy lên một sự bất an. Cô linh cảm có chuyện chẳng lành. “Có chuyện gì vậy anh? Sao anh lại có vẻ lo lắng thế?”
Khoa hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Hoàng… Hoàng đang gặp khó khăn. Nó muốn làm dự án đất, nhưng thiếu vốn. Ngân hàng yêu cầu phải có tài sản thế chấp để bảo lãnh. Nó… nó nhờ anh dùng sổ đỏ nhà mình để bảo lãnh cho dự án đó.”
Tim Nguyệt thắt lại. Dùng sổ đỏ nhà mình để bảo lãnh cho dự án đất? Cô không thể tin vào tai mình. Ngôi nhà này là tất cả tài sản của họ. Nếu Hoàng không làm ăn được, hoặc có bất kỳ rủi ro nào, họ sẽ mất nhà.
“Anh Khoa! Anh nói gì vậy? Sao anh lại có thể nghĩ đến chuyện đó? Căn nhà này là tất cả những gì chúng ta có! Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Anh có nghĩ đến em và bé Mai không?” Nguyệt nói, giọng cô ấy run lên vì giận dữ.
Khoa nhìn vợ, ánh mắt anh ấy đầy vẻ bất lực. “Nguyệt ơi, Hoàng là bạn thân từ nhỏ của anh! Nó đang gặp khó khăn. Anh không thể không giúp được! Em đừng có nghĩ lung tung. Dự án của nó rất tiềm năng. Nó hứa sẽ làm ăn chăm chỉ, sẽ trả lại đầy đủ, đúng hạn. Anh tin Hoàng mà.”
Nguyệt cố gắng giải thích. “Nhưng anh ơi… dự án đất đai rất rủi ro. Mình đâu có biết rõ về dự án đó như thế nào. Lỡ có chuyện gì xảy ra, chúng ta làm sao mà gánh nổi?”
Khoa trở nên khó chịu. Anh ấy đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. “Em đúng là nghĩ nhiều quá! Bạn thân từ nhỏ, không tin được thì sống với ai?”
Câu nói đó của Khoa như một nhát dao cứa vào tim Nguyệt. Cô cảm thấy bị tổn thương, bị coi thường. Khoa đã đặt niềm tin vào bạn bè hơn cả vợ con. Anh ấy đã không hề nghĩ đến cảm xúc của cô, không hề nghĩ đến tương lai của gia đình.
“Anh Khoa, anh làm vậy là đẩy gia đình mình vào nguy hiểm đó anh có biết không?” Nguyệt nói, nước mắt cô ấy tuôn rơi.
Khoa không nói gì thêm. Anh ấy chỉ im lặng, ánh mắt kiên quyết. Nguyệt biết, anh ấy đã quyết định. Dù cô có nói gì đi nữa, anh ấy cũng sẽ không thay đổi ý định.
Trong lòng Nguyệt, một cảm giác bất an dâng lên mãnh liệt. Cô linh cảm, một biến cố lớn đang chờ đợi gia đình mình. Cô không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận. Cô chỉ có thể thầm lo lắng, và hy vọng mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Dự Án Đổ Bể Và Giấy Báo Siết Nợ Kinh Hoàng
Sau khi cầm sổ đỏ nhà, Khoa vui vẻ đưa cho Hoàng. Hoàng hứa hẹn đủ điều về dự án đất, về lợi nhuận khổng lồ, về việc sẽ sớm trả lại sổ đỏ cho Khoa. Khoa tin tưởng tuyệt đối, và thường xuyên khoe với Nguyệt về sự thành công của Hoàng.
Nguyệt nhìn Khoa, lòng cô dấy lên một sự xót xa. Cô không biết Khoa đang tự lừa dối mình, hay đang cố gắng lừa dối cô.
Hai đứa con của họ, bé Mai, 7 tuổi, cũng thường xuyên chứng kiến cảnh cha mẹ căng thẳng. Bé Mai cảm nhận được không khí nặng nề trong gia đình, và bé bắt đầu trở nên ít nói, ít cười hơn.
Vài tháng sau, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Khoa ít nhắc đến Hoàng hơn. Những cuộc điện thoại của Hoàng thưa dần, rồi không còn được trả lời. Nguyệt bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Anh Khoa, dạo này anh Hoàng thế nào rồi? Dự án của anh ấy có tiến triển gì không?” Nguyệt hỏi, giọng cô ấy nhẹ nhàng.
Khoa thường lảng tránh. “À… cũng bình thường thôi em. Chắc nó đang bận.”
Nhưng rồi, một buổi sáng, khi Nguyệt đang chuẩn bị bữa sáng cho con gái, tiếng chuông cửa vang lên. Nguyệt mở cửa, và chết lặng khi nhìn thấy một nhóm người lạ mặt đứng trước cửa nhà. Họ mặc đồng phục, tay cầm những tập giấy tờ.
“Chào cô, chúng tôi là đại diện của ngân hàng. Chúng tôi đến đây để thông báo về việc siết nợ căn nhà này,” một người đàn ông nói, giọng anh ta lạnh lùng.
Nguyệt chết lặng. Siết nợ? Cô không thể tin vào tai mình. Cô run rẩy cầm lấy tờ giấy thông báo. Trên đó ghi rõ, khoản vay mà Khoa đã bảo lãnh cho Hoàng đã quá hạn thanh toán. Ngân hàng yêu cầu gia đình cô phải trả nợ ngay lập tức, nếu không, căn nhà sẽ bị siết nợ.
Tim Nguyệt thắt lại. Cô cảm thấy như có một nhát dao đâm thẳng vào tim mình. Cô không thể tin rằng, mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy. Hoàng đã lừa dối Khoa! Và bây giờ, gia đình cô sẽ mất nhà!
Sự Đổ Lỗi Vô Lý Và Giọt Nước Mắt Tuyệt Vọng
Khi Khoa về đến nhà, Nguyệt lao ra, tay cầm tờ giấy thông báo của ngân hàng.
“Anh Khoa! Anh giải thích cho em đi! Cái này là cái gì? Tại sao ngân hàng lại đến siết nợ nhà mình?” Nguyệt nói, giọng cô ấy run lên vì giận dữ.
Khoa nhìn Nguyệt, gương mặt anh ấy tái mét. Anh ấy không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Hoàng đã biến mất! Và bây giờ, căn nhà của anh ấy sẽ bị siết nợ!
Khoa nhìn Nguyệt, ánh mắt anh ấy đầy sự tức giận, nhưng lại là một sự tức giận vô lý. Anh ấy gào lên: “Tại cô đó! Tại cô cứ xúi tôi đi gặp luật sư, bạn nó mới nghĩ tôi không tin!”
Tim Nguyệt chết lặng. Cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Khoa đã nói gì vậy? Anh ấy đổ lỗi cho cô sao? Anh ấy nói rằng cô xúi anh ấy đi gặp luật sư nên Hoàng mới nghĩ anh ấy không tin sao?
Cảm giác tức giận, uất hận dâng lên ngùn ngụt trong lòng Nguyệt. Cô đã cố gắng can ngăn Khoa, đã cố gắng khuyên anh ấy không nên làm điều sai trái đó. Cô đã lo lắng cho anh ấy, đã cố gắng bảo vệ gia đình. Vậy mà giờ đây, khi mọi chuyện vỡ lở, anh ấy lại đổ lỗi cho cô một cách trắng trợn như vậy sao?
“Anh Khoa! Anh nói gì vậy? Em đã làm gì sai? Em đã khuyên anh bao nhiêu lần rồi! Em đã ngăn anh đừng làm điều đó! Tại sao anh lại đổ lỗi cho em?” Nguyệt nói, nước mắt cô ấy tuôn rơi.
Khoa không nói gì thêm. Anh ấy chỉ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyệt. Sự im lặng của anh ấy như một lời khẳng định cho sự vô lý, sự ích kỷ của anh ấy.
Cuộc cãi vã giữa họ nổ ra. Những lời nói sắc như dao cứa vào tim nhau. Những giọt nước mắt tuôn rơi. Niềm tin giữa họ, dường như, đã sụp đổ.
Bé Mai, 7 tuổi, ngồi trong góc phòng, ôm chặt lấy con gấu bông. Bé nhìn cha mẹ cãi nhau, đôi mắt bé ấy đầy sự sợ hãi, lo lắng. Bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bé biết, gia đình mình đang có chuyện.
Vực Thẳm Mất Nhà Và Niềm Tin Tan Vỡ
Sau cuộc cãi vã đó, không khí trong gia đình Nguyệt và Khoa trở nên nặng nề, căng thẳng đến nghẹt thở. Khoa phải đối mặt với ngân hàng, phải tìm cách giải quyết mọi chuyện. Anh ấy bận rộn chạy đôn chạy đáo, tìm luật sư, tìm người giúp đỡ. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng.
Nguyệt thì sống trong sự thất vọng, đau khổ. Cô không thể tin rằng, người chồng mà cô đã từng yêu thương, tin tưởng lại có thể đối xử với cô như vậy. Nỗi đau của sự phản bội, nỗi đau của sự vô tâm cứ gặm nhấm tâm hồn cô.
Hằng ngày, ngân hàng liên tục gọi điện đòi nợ. Những lá thư cảnh cáo, những thông báo siết nợ cứ dồn dập gửi đến. Nguyệt và Khoa phải đối mặt với nguy cơ mất nhà.
Hàng xóm, bạn bè cũng nhận ra sự thay đổi trong gia đình Nguyệt và Khoa. Họ thường xuyên hỏi han, thăm hỏi. Nhưng Nguyệt và Khoa đều cố gắng giấu diếm, cố gắng tỏ ra mọi chuyện vẫn bình thường.
Bé Mai vẫn sống trong sự căng thẳng. Dù cha mẹ không còn cãi nhau gay gắt, nhưng không khí lạnh lẽo, xa cách giữa họ vẫn khiến bé cảm thấy bất an.
Nguyệt nhìn Khoa. Cô nhận ra rằng, dù Khoa có là chồng cô, cha của con cô, nhưng anh ấy đã không tôn trọng cô, đã không tin tưởng cô, và đã đẩy gia đình vào rắc rối chỉ vì sự mù quáng, sự thiếu hiểu biết của bản thân.
Cô biết, mình không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Cô không thể sống một cuộc đời đầy sự dằn vặt, đầy sự tổn thương. Cô cần một cuộc sống bình yên, một cuộc sống mà cô có thể toàn tâm toàn ý lo cho con cái mình.
Nguyệt không còn tin tưởng Khoa nữa. Cô không còn muốn chia sẻ mọi thứ với anh ấy nữa. Niềm tin giữa họ đã sụp đổ hoàn toàn.
Sự Tỉnh Thức Và Con Đường Mới
Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, Khoa và Nguyệt cũng tìm được cách giải quyết khoản nợ. Họ phải bán đi một số tài sản khác, vay mượn thêm từ người thân để trả nợ cho ngân hàng, giữ lại được căn nhà. Nhưng cái giá phải trả là quá đắt. Họ mất đi một khoản tiền lớn, và quan trọng hơn, họ mất đi niềm tin vào nhau.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, không khí trong gia đình Nguyệt và Khoa vẫn không khá hơn. Nguyệt vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Khoa. Cô không còn tin tưởng anh ấy như trước nữa.
Khoa cũng vậy. Anh ấy sống trong sự dằn vặt. Anh ấy biết, anh ấy đã sai. Anh ấy đã phá vỡ niềm tin của vợ mình.
Nguyệt chỉ tập trung vào con gái mình, vào việc chăm sóc gia đình. Cô lặng lẽ làm những việc của mình, không hỏi han, không góp ý với Khoa về bất cứ điều gì.
Cô biết, mình đã học được một bài học quý giá về cuộc đời: Tình bạn có thể rất quý giá, nhưng không thể đặt lên trên hạnh phúc và sự an toàn của gia đình. Và quan trọng hơn, niềm tin trong hôn nhân là nền tảng, một khi đã sụp đổ, rất khó để xây dựng lại.
Bé Mai cũng lớn hơn, hiểu chuyện hơn. Bé vẫn sống trong sự căng thẳng, nhưng bé biết, mẹ bé đã cố gắng hết sức để bảo vệ bé. Bé yêu thương mẹ, và luôn cố gắng vâng lời mẹ.
Nguyệt vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ. Cô không còn bận tâm đến những chuyện của Khoa nữa. Cô chỉ tập trung vào con gái, vào việc xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho bé.
Bình minh hé rạng, những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng. Nguyệt khẽ thở dài, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Một ngày mới lại bắt đầu, với những hy vọng mới, và với một tình yêu thương mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô biết, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, cô và con gái cô cũng sẽ vượt qua tất cả. Bởi vì, họ có nhau, có tình yêu thương, và có những bài học quý giá từ quá khứ.
Cuộc sống của Nguyệt, dù có những vết nứt, nhưng vẫn tiếp diễn. Cô vẫn là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ mạnh mẽ. Cô vẫn tin vào những điều tốt đẹp, dù đôi khi cuộc đời có thể mang lại những thử thách không ngờ. Và cô sẽ luôn giữ trong lòng mình, bài học về sự tự chủ, về việc bảo vệ những gì mình trân quý nhất, kể cả khi điều đó có nghĩa là phải đi một con đường riêng, đầy thầm lặng. Dù căn nhà vẫn còn đó, nhưng niềm tin trong cuộc hôn nhân đã vĩnh viễn rạn vỡ, và đó là cái giá đắt nhất mà Nguyệt phải trả cho sự mù quáng của chồng.
Comments
Post a Comment