Min menu

Pages

Sổ đỏ nhà bị chồng dùng bảo lãnh cho bạn, vợ ch-ết s-ững khi bị s-iết n-ợ và nghe lời tr-ách m-óc từ chồng...


Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, báo hiệu một ngày hè oi ả sắp đến. Chị Mai ngồi bên chiếc bàn ăn, tay khuấy nhẹ ly cà phê, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng sân nhỏ ngập tràn ánh nắng. Cuộc sống của chị và chồng, anh Lâm, vốn dĩ bình yên, đôi khi còn có chút dư dả. Anh Lâm là kiến trúc sư, công việc ổn định với thu nhập khá. Chị Mai làm marketing, cũng có mức lương đủ để chị vun vén cho gia đình. Họ có một căn nhà nhỏ xinh, là tổ ấm mà cả hai cùng vun đắp bằng mồ hôi và nước mắt.

Chị Mai là người phụ nữ cẩn trọng, suy nghĩ kỹ lưỡng trước mọi quyết định. Chị tin vào sự minh bạch và rõ ràng trong mọi mối quan hệ, đặc biệt là chuyện tiền bạc. Anh Lâm thì lại có phần bốc đồng hơn, anh ấy rất coi trọng tình bạn, đôi khi đặt nặng tình cảm cá nhân lên trên sự an toàn của gia đình.

Một buổi tối nọ, khi cả hai đang dùng bữa, anh Lâm bất ngờ mở lời, giọng anh ấy đầy vẻ hào hứng. “Mai này, anh có chuyện này muốn nói với em. Thằng Cường, bạn anh từ nhỏ, nó đang có một dự án đất rất tiềm năng. Nó cần vốn để triển khai, nhưng lại thiếu một ít.”

Chị Mai nhìn anh Lâm, lòng chị dấy lên một cảm giác bất an. Chị biết Cường là bạn thân của chồng, nhưng chị cũng biết Cường là người thích làm ăn lớn, và đôi khi hơi liều lĩnh.

“Dự án gì vậy anh? Có đáng tin không?” chị Mai hỏi, giọng chị ấy hơi lo lắng.

Anh Lâm gạt đi. “Đáng tin chứ! Thằng Cường nó thông minh lắm, nó đã nghiên cứu kỹ rồi. Nó cần mượn sổ đỏ nhà mình để bảo lãnh cho dự án đất đó. Nó hứa chỉ là bảo lãnh thôi, chứ nó sẽ tự lo tiền bạc.”

Nghe anh Lâm nói vậy, chị Mai giật mình. Sổ đỏ căn nhà là tài sản lớn nhất của hai vợ chồng, là nơi che mưa che nắng cho gia đình. Chị không muốn mạo hiểm.

“Anh Lâm! Anh nói gì vậy? Sổ đỏ là tài sản của cả nhà mình mà. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?” chị Mai nói, giọng chị ấy run run. Chị nhớ lại những lần Cường làm ăn thất bại trước đây, tuy không liên quan đến họ, nhưng cũng đủ khiến chị lo lắng.

Anh Lâm nhìn chị Mai, khuôn mặt anh ấy bỗng tối sầm lại. “Em nghĩ sao vậy? Thằng Cường là bạn thân từ nhỏ của anh. Anh em chơi với nhau bao nhiêu năm nay, anh không thể bỏ mặc nó được. Không tin được bạn thì sống với ai? Em đừng có lo xa quá.”

Chị Mai bị ép, lòng chị ấy quặn thắt. Chị biết, anh Lâm đã quyết rồi thì chị không thể làm gì được. Anh ấy luôn đặt nặng tình bạn, và sẽ không nghe lời chị. Chị cảm thấy mình bất lực.

“Nhưng mà anh ơi, chuyện này lớn lắm. Mình nên tìm hiểu kỹ hơn, hoặc ít nhất cũng nên có giấy tờ gì đó rõ ràng,” chị Mai cố gắng nói, giọng chị ấy yếu ớt.

Anh Lâm gắt gỏng. “Giấy tờ gì mà giấy tờ! Bạn bè với nhau, tin tưởng là đủ rồi. Em cứ tin anh đi. Thằng Cường nó sẽ không làm mình phải chịu thiệt đâu.”


Cuối cùng, chị Mai đành phải im lặng. Chị biết, anh Lâm đã quyết định rồi. Chị chỉ biết cầu mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ, không có rắc rối gì xảy ra.


Anh Lâm đưa sổ đỏ cho Cường. Anh ấy tin tưởng tuyệt đối vào người bạn thân của mình. Anh ấy hình dung ra viễn cảnh Cường thành công với dự án, và anh ấy cũng sẽ được “thơm lây”.

Sau khi có được sổ đỏ, Cường bắt đầu triển khai dự án đất. Ban đầu, mọi thứ có vẻ thuận lợi. Cường thường xuyên gọi điện cho anh Lâm, kể về những tiến triển tốt đẹp của dự án, về những khoản lợi nhuận khổng lồ. Anh Lâm nghe vậy thì mừng lắm. Anh ấy tin rằng, mình đã giúp đỡ đúng người.

Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu. Mấy tháng sau, thị trường đất đai bắt đầu có dấu hiệu chững lại. Dự án của Cường gặp khó khăn. Anh ấy không còn gọi điện cho anh Lâm thường xuyên nữa. Những lời giải thích của anh ấy cũng trở nên vòng vo, không rõ ràng.

Rồi một ngày, một thông báo từ ngân hàng gửi về nhà. Cường đã mất khả năng chi trả khoản vay, và ngân hàng thông báo sẽ siết nợ căn nhà của anh Lâm và chị Mai để thu hồi khoản vay.

Chị Mai sụp đổ. Toàn thân chị run rẩy. Căn nhà duy nhất của gia đình, nơi chị đã cùng chồng xây đắp bao nhiêu kỷ niệm, giờ đây sẽ bị mất. Nước mắt chị lăn dài trên má. Chị không thể tin vào tai mình.

Anh Lâm cũng chết lặng. Anh ấy không thể tin được Cường lại có thể làm như vậy. Anh ấy cảm thấy mình có lỗi với vợ con, vì đã quá tin bạn, vì đã không nghe lời vợ.

Anh Lâm cố gắng liên lạc với Cường, nhưng đều vô vọng. Số điện thoại của Cường không liên lạc được, anh ấy như bốc hơi khỏi cuộc đời của anh chị.

Không còn cách nào khác, anh Lâm và chị Mai phải đến ngân hàng để giải quyết. Nhân viên ngân hàng giải thích rằng, vì anh Lâm đã ký giấy bảo lãnh, nên anh ấy phải chịu trách nhiệm với khoản nợ của Cường. Nếu không trả nợ, căn nhà sẽ bị siết.

Chị Mai đau đớn, thất vọng vô cùng. Chị quay sang nhìn anh Lâm, ánh mắt chị ấy đầy sự trách móc.

“Anh thấy chưa? Em đã nói rồi mà! Em đã can ngăn anh rồi mà anh không nghe! Bây giờ thì sao? Chúng ta sẽ mất nhà!” chị Mai gào lên, giọng chị ấy khản đặc.

Anh Lâm nhìn chị Mai, khuôn mặt anh ấy tái mét. Anh ấy không nói gì. Anh ấy chỉ cúi gằm mặt xuống.

Chị Mai không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Chị tiếp tục nói, giọng chị ấy đầy sự cay đắng. “Anh luôn miệng nói ‘bạn thân từ nhỏ, không tin được thì sống với ai’. Bây giờ thì sao? Bạn thân của anh đã đẩy gia đình mình vào hố sâu rồi đấy! Anh còn tin ai nữa?”

Anh Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh ấy đỏ hoe, đầy sự tức giận và có chút điên loạn.


“Tại cô xúi tôi đi gặp luật sư, bạn nó mới nghĩ tôi không tin! Nếu cô không nói những lời đó thì Cường nó đã không bỏ đi! Chính cô là người đã phá hoại tình bạn của tôi!” anh Lâm gào lên, giọng anh ấy đầy sự căm phẫn, đổ lỗi cho chị Mai.

Chị Mai sững sờ. Chị không thể tin được chồng mình lại có thể nói những lời đó. Chị đã cố gắng giúp anh ấy, đã lo lắng cho anh ấy, vậy mà anh ấy lại đổ lỗi cho chị sao?

“Anh nói gì vậy hả anh Lâm? Anh còn dám đổ lỗi cho tôi sao? Anh làm sai thì anh phải chịu! Tôi chỉ muốn giúp anh tỉnh ngộ thôi!” chị Mai nói, nước mắt chị ấy lăn dài. “Anh có biết anh đã đẩy gia đình mình vào cảnh khốn cùng không? Anh có biết chúng ta sẽ mất nhà không?”

Cuộc cãi vã lớn chưa từng có giữa hai vợ chồng. Tiếng cãi vã vang vọng khắp căn nhà, xé toạc bầu không khí vốn dĩ đã căng thẳng. Bé Na, con gái họ, sợ hãi nép vào góc phòng, đôi mắt bé rưng rưng nhìn cha mẹ cãi nhau.

Sau cuộc cãi vã đó, gia đình suýt mất nhà. Ông bà nội ngoại, cùng bạn bè thân thiết, đã phải chạy vạy khắp nơi, gom góp tiền bạc để giúp anh chị trả một phần khoản nợ khổng lồ, cứu căn nhà khỏi bị siết nợ. Đó là một khoảng thời gian vô cùng đen tối và khó khăn.

Mặc dù căn nhà đã được giữ lại, nhưng niềm tin vợ chồng sụp đổ hoàn toàn. Chị Mai không còn tin tưởng anh Lâm nữa. Chị cảm thấy mình bị phản bội, bị tổn thương sâu sắc. Chị không thể tha thứ cho anh Lâm vì đã đẩy gia đình vào cảnh khốn cùng, và vì đã đổ lỗi cho chị một cách trắng trợn.

Chị Mai trở nên ít nói hơn, ít cười hơn. Chị không còn chia sẻ với anh Lâm bất cứ điều gì nữa. Chị chỉ tập trung vào công việc và chăm sóc con cái. Chị cảm thấy mình cô đơn trong chính căn nhà của mình.

Anh Lâm sống trong sự dằn vặt, hối hận. Anh ấy biết, mình đã làm tổn thương vợ con. Anh ấy cố gắng bù đắp cho chị Mai và bé Na, nhưng chị Mai vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Anh ấy đi làm về, không còn thấy tiếng cười nói rộn ràng của vợ con như xưa nữa. Anh ấy nhìn thấy sự xa cách trong ánh mắt của chị Mai, nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của chị. Anh ấy cảm thấy mình là một người chồng, người cha tồi tệ.

Tâm lý của anh Lâm thay đổi rõ rệt. Anh ấy trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn. Anh ấy thường xuyên suy nghĩ, trằn trọc không ngủ. Anh ấy sống trong sự mặc cảm tội lỗi.

Mỗi khi nhìn thấy chị Mai cặm cụi làm việc, hoặc chăm sóc bé Na, lòng anh ấy lại quặn thắt. Anh ấy nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây, khi hai vợ chồng còn tin tưởng, yêu thương nhau. Giờ đây, tất cả đều trở thành những kỷ niệm buồn.

Cuộc sống của gia đình chị Mai tiếp tục trôi đi trong sự khó khăn. Mặc dù căn nhà đã được cứu, nhưng khoản nợ vẫn còn đó. Anh Lâm phải làm việc cật lực hơn, tiết kiệm từng đồng để trả nợ.

Chị Mai cũng phải làm thêm nhiều việc để kiếm thêm thu nhập. Chị không than thở, không oán trách. Chị chỉ nghĩ đến con, nghĩ đến tương lai của con.

Bé Na, dù còn nhỏ, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong gia đình. Bé ít cười hơn, và thường xuyên hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bố sao vậy ạ? Sao bố cứ buồn hoài vậy?”

Chị Mai chỉ biết ôm con vào lòng, và nói: “Bố đang bận công việc thôi con ạ. Con đừng lo lắng gì nhé.”

Chị Mai vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ. Chị vẫn chăm sóc anh Lâm, nhưng chị không còn niềm tin vào anh ấy nữa. Chị vẫn sống chung một nhà, nhưng như hai người xa lạ.

Chị nhìn lại quãng đường mình đã đi, và chị nhận ra rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, dù có bao nhiêu nỗi đau, thì chị vẫn luôn mạnh mẽ. Chị đã bảo vệ được gia đình mình, đã cho con một tương lai tốt đẹp nhất có thể.

Nhiều năm sau đó, bé Na đã lớn khôn, trưởng thành. Cô bé là một cô gái thông minh, mạnh mẽ và luôn biết cách tự lập. Cô bé là niềm tự hào của chị Mai.

Chị Mai và anh Lâm vẫn sống cùng nhau trong căn nhà cũ. Họ đã già đi rất nhiều. Mối quan hệ giữa họ vẫn lạnh nhạt. Họ không còn cãi vã nữa, nhưng cũng không còn nói chuyện với nhau nhiều.

Anh Lâm vẫn sống trong sự hối hận. Anh ấy biết, mình đã gây ra lỗi lầm lớn. Anh ấy không ngừng nỗ lực để sửa chữa sai lầm của mình, nhưng anh ấy biết, niềm tin đã mất đi, rất khó để hàn gắn.

Chị Mai vẫn là một người phụ nữ cẩn trọng, thực tế. Chị ấy vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh Lâm, nhưng chị ấy vẫn chăm sóc anh ấy khi về già.

Và tôi tin rằng, câu chuyện về sổ đỏ, về niềm tin bị phản bội, và về sự hy sinh thầm lặng của người vợ sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về sự cẩn trọng trong mọi quyết định, về giá trị của sự chân thành, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.

Comments