Min menu

Pages

Chồng tự ý "r-út r-uột" 500 triệu tiền học của con, vợ không nói gì nhưng hành động sau đó khiến anh ch-ết lặ-ng...


Cuộc sống của chị Thanh, một người phụ nữ dịu dàng, tháo vát, xoay quanh gia đình nhỏ của mình. Chị có một người chồng yêu thương, anh Nam, và một đứa con trai thông minh, hiếu động đang ở độ tuổi chuẩn bị vào đại học. Anh Nam làm kỹ sư, chị Thanh làm kế toán, cả hai vợ chồng đều làm việc chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng để vun đắp cho tương lai của con. Ước mơ lớn nhất của hai vợ chồng là cho con trai du học, để con có một tương lai rộng mở hơn. Sổ tiết kiệm với con số gần một tỷ đồng là thành quả của bao năm lao động cật lực, là niềm hy vọng cho ước mơ đó.

Gia đình chồng chị Thanh là một gia đình lớn, trọng lễ nghĩa và luôn đặt dòng họ lên trên hết. Mọi chuyện lớn nhỏ trong dòng họ đều được bàn bạc kỹ lưỡng và mọi thành viên đều có nghĩa vụ đóng góp. Chị Thanh, với tư cách là con dâu trưởng, luôn cố gắng chu toàn mọi việc, tham gia đầy đủ các buổi giỗ chạp, họp mặt dòng họ. Chị tin rằng, đó là cách để giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với gia đình chồng.

Rồi một ngày, tin tức về việc dựng lại nhà thờ tổ được lan truyền khắp dòng họ. Ngôi nhà thờ cũ đã xuống cấp, và việc xây dựng lại một ngôi nhà thờ khang trang, bề thế là cách để góp mặt với dòng họ, để thể hiện sự vững mạnh và đoàn kết của các chi. Mọi người đều hào hứng, bàn bạc sôi nổi về kế hoạch xây dựng.

Anh Nam, chồng chị Thanh, là một người con hiếu thảo, luôn coi trọng dòng họ. Anh ấy nhiệt tình tham gia vào các cuộc họp, đóng góp ý kiến. Chị Thanh cũng ủng hộ chồng, bởi chị hiểu rằng đó là một việc quan trọng đối với gia đình chồng. Chị nghĩ, mình sẽ đóng góp một phần nhỏ, như các gia đình khác trong dòng họ.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không đơn giản như chị nghĩ. Một buổi tối, khi anh Nam về nhà, khuôn mặt anh ấy rạng rỡ. “Em ơi, hôm nay họp họ xong rồi. Mọi người đã chốt phương án xây nhà thờ tổ rồi.”

Chị Thanh mỉm cười. “Vậy hả anh? Mừng quá. Chi phí dự kiến là bao nhiêu vậy anh?”

Anh Nam ngồi xuống, giọng anh ấy đầy vẻ tự hào. “Dự kiến là vài tỷ lận em ạ. Nhưng mà không sao, mỗi chi đều góp một ít. Chi mình là chi trưởng, nên phải đóng góp nhiều hơn. Anh đã quyết định rồi. Mình sẽ đóng góp 500 triệu đồng.”

Chị Thanh sững sờ. Năm trăm triệu đồng! Đó là một nửa số tiền mà vợ chồng chị đã dành dụm cho con trai đi du học. Chị không thể tin vào những gì mình đang nghe. “Năm trăm triệu sao anh? Anh… anh đã bàn bạc với em chưa?”

Anh Nam nhìn chị Thanh, ánh mắt anh ấy có chút khó chịu. “Bàn bạc gì nữa em. Đây là việc của dòng họ, là việc lớn của gia đình. Anh là con trưởng, anh phải gánh vác trách nhiệm. Mình có tiền thì mình đóng góp thôi.”

Chị Thanh cảm thấy tim mình thắt lại. Chị muốn hét lên, muốn hỏi chồng, tại sao anh lại có thể tự ý quyết định một việc lớn như vậy mà không hề nói với chị một tiếng nào? Tại sao anh lại có thể bỏ qua ước mơ của con trai, bỏ qua bao năm tháng vợ chồng chị đã tiết kiệm?


“Nhưng anh ơi,” chị Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, giọng chị ấy khẽ run. “Số tiền đó là để dành cho con đi du học mà. Anh đã quên rồi sao?”


Anh Nam nhíu mày. “Du học thì tính sau. Việc nhà thờ tổ là việc quan trọng hơn. Sau này mình kiếm lại tiền cho con đi du học cũng được mà.”

Chị Thanh không nói nên lời. Chị nhìn chồng, nhìn khuôn mặt anh ấy đầy vẻ kiên quyết. Chị biết, anh Nam đã quyết định thì rất khó thay đổi. Và chị cũng biết, nếu chị cãi nhau lúc này, mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Chị không muốn làm lớn chuyện, không muốn gia đình chồng biết chuyện. Chị không muốn anh Nam phải khó xử.

Đêm đó, chị Thanh nằm trằn trọc không ngủ được. Nước mắt chị ấy cứ thế lăn dài. Chị không khóc vì tiếc tiền, mà vì nỗi đau bị chồng coi thường, bị gạt ra ngoài trong một quyết định quan trọng của gia đình. Chị đau lòng vì ước mơ của con trai có nguy cơ tan vỡ.

Sáng hôm sau, anh Nam chuyển khoản 500 triệu đồng cho quỹ xây dựng nhà thờ tổ. Chị Thanh chứng kiến tất cả, lòng chị ấy đau như cắt. Nửa số tiền tiết kiệm của vợ chồng chị đã ra đi, chỉ trong tích tắc.

Từ hôm đó, không khí trong gia đình chị Thanh trở nên trầm lắng hơn. Chị Mai vẫn đi làm, vẫn chăm sóc con, nhưng trong lòng chị, một nỗi buồn, một sự trống rỗng bao trùm. Chị không trách móc anh Nam, nhưng chị cũng không thể quên được những gì đã xảy ra.

Chị Thanh bắt đầu suy nghĩ về cách để vẫn có thể thực hiện ước mơ du học cho con trai. Chị biết, mình không thể dựa vào anh Nam nữa. Chị phải tự mình tìm cách.

Chị âm thầm tìm hiểu các khoản vay. Chị không muốn anh Nam biết chuyện, không muốn anh ấy phải lo lắng thêm. Chị muốn tự mình gánh vác gánh nặng này.

Và rồi, chị quyết định. Chị sẽ vay lại chính sổ tiết kiệm đứng tên mình. Dù phải chịu lãi suất, nhưng đó là cách duy nhất để chị có thể có đủ tiền cho con đi du học. Chị biết, đó là một quyết định mạo hiểm. Nhưng vì con, chị sẵn sàng làm tất cả.

Chị Thanh đến ngân hàng, làm thủ tục vay tiền. Trái tim chị ấy đập thình thịch. Chị cảm thấy mình đang làm một việc sai trái, nhưng chị biết, đó là điều duy nhất chị có thể làm để bảo vệ ước mơ của con trai.

Số tiền vay được, chị Thanh cất kỹ. Chị không nói với anh Nam một lời nào. Chị vẫn sống bình thường, vẫn chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng trong lòng chị, một sự kiên cường, một sự quyết tâm đã trỗi dậy.


Thời gian trôi đi, việc xây dựng nhà thờ tổ diễn ra suôn sẻ. Mọi người trong dòng họ đều vui mừng, tự hào. Anh Nam cũng rất hạnh phúc. Anh ấy thường xuyên kể cho chị Thanh nghe về tiến độ xây dựng, về những lời khen ngợi của họ hàng. Chị Thanh chỉ mỉm cười, lắng nghe anh ấy nói, nhưng trong lòng chị, mọi thứ đã khác.

Mỗi khi có giỗ chạp, họp mặt dòng họ, chị Thanh vẫn đến dự. Nhưng chị không còn nhiệt tình như trước nữa. Chị chỉ làm tròn bổn phận của mình, rồi lại lặng lẽ rút về. Chị không còn muốn tham gia vào những cuộc trò chuyện ồn ào, không còn muốn nghe những lời khoe khoang về sự giàu có, về sự hiếu thảo.

Chị lặng lẽ rút khỏi mọi bữa giỗ họ. Chị không cần sự công nhận của ai cả. Chị chỉ muốn tập trung vào gia đình nhỏ của mình, vào tương lai của con trai.

Anh Nam nhận thấy sự thay đổi của chị Thanh. Anh ấy hỏi han, quan tâm. “Em sao vậy? Dạo này em có vẻ ít nói hơn.”

Chị Thanh chỉ mỉm cười. “Em không sao đâu anh. Em hơi mệt một chút thôi.”

Chị không muốn nói ra sự thật. Chị không muốn làm anh Nam phải khó xử, phải đối mặt với những áp lực từ gia đình. Chị muốn tự mình gánh chịu tất cả.

Con trai chị Thanh, bé Minh, cũng nhận ra sự thay đổi của mẹ. Minh là một cậu bé nhạy cảm, thông minh. Cậu bé biết, mẹ mình đang có điều gì đó giấu kín.

“Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì buồn phải không ạ?” Minh hỏi, giọng cậu bé ngây thơ.

Chị Thanh ôm chặt lấy con trai. “Mẹ không sao đâu con. Con cứ cố gắng học hành nhé. Mẹ sẽ lo cho con đi du học.”

Minh nhìn mẹ, ánh mắt cậu bé đầy sự tin tưởng. “Dạ, con sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mẹ.”

Lời nói của con trai như tiếp thêm sức mạnh cho chị Thanh. Chị biết, mình không thể gục ngã. Chị phải mạnh mẽ để thực hiện ước mơ của con.

Cuộc sống của chị Thanh vẫn cứ thế, lặng lẽ và đầy cố gắng. Chị vừa đi làm, vừa quản lý khoản vay, vừa chăm sóc con trai. Anh Nam vẫn không hề hay biết về khoản vay mà chị đã âm thầm gánh chịu. Anh ấy vẫn tin rằng, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.

Rồi ngày Minh nhận được học bổng du học đến. Cả gia đình vui mừng khôn xiết. Anh Nam tự hào về con trai mình. Chị Thanh nhìn con trai, nước mắt chị ấy lăn dài. Nước mắt của hạnh phúc, nước mắt của sự nhẹ nhõm.

Minh chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, cậu bé ôm chặt lấy mẹ. “Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Mẹ đã hy sinh rất nhiều vì con.”

Chị Thanh mỉm cười. “Không sao đâu con. Con cứ cố gắng học hành thật tốt nhé. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”

Minh đi du học. Chị Thanh vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Chị vẫn làm việc chăm chỉ để trả khoản vay. Chị không còn đến dự các buổi giỗ chạp, họp mặt dòng họ nữa. Chị chỉ lặng lẽ sống cuộc đời của mình, tập trung vào gia đình nhỏ.

Nhiều năm sau, Minh trở về từ nước ngoài, với tấm bằng loại giỏi và một công việc tốt. Cậu bé đã trưởng thành, đã trở thành một chàng trai thành đạt.

Minh biết ơn cha mẹ đã nuôi nấng, dạy dỗ mình. Cậu bé cũng biết ơn mẹ đã hy sinh tất cả để mình có thể thực hiện ước mơ du học.

Một ngày nọ, Minh tình cờ phát hiện ra khoản vay mà mẹ đã âm thầm gánh chịu. Cậu bé sững sờ. Cậu bé không thể tin rằng mẹ mình lại hy sinh nhiều đến vậy.

Minh đến bên mẹ. “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con không biết mẹ đã phải vất vả đến vậy.”

Chị Thanh nhìn con trai, mỉm cười. “Không sao đâu con. Quan trọng là con đã thành công. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của mẹ.”

Minh ôm chặt lấy mẹ, nước mắt cậu bé lăn dài. Cậu bé biết, mẹ mình là người phụ nữ vĩ đại nhất.

Minh quyết định giúp mẹ trả nợ. Cậu bé làm việc chăm chỉ, và dần dần, khoản nợ của chị Thanh cũng được trả hết.

Sau khi khoản nợ được trả hết, chị Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chị không còn phải lo lắng, gánh nặng trong lòng chị đã được gỡ bỏ.

Chị Thanh nhìn anh Nam. Anh ấy vẫn không hề hay biết về khoản vay mà chị đã gánh chịu. Chị không muốn nói ra sự thật. Chị muốn giữ cho anh ấy một sự bình yên.

Chị Thanh vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, vẫn chăm sóc gia đình, vẫn yêu thương chồng con. Nhưng trong lòng chị, một vết sẹo vẫn còn đó. Vết sẹo của sự tổn thương, của sự hy sinh thầm lặng.

Chị vẫn không còn tham gia vào các bữa giỗ chạp, họp mặt dòng họ. Chị chỉ muốn tập trung vào gia đình nhỏ của mình, vào những người thực sự yêu thương chị.

Anh Nam vẫn sống vô tư, vẫn tự hào về nhà thờ tổ. Anh ấy không biết rằng, đằng sau sự hào nhoáng đó là nỗi đau thầm lặng của vợ mình.

Câu chuyện về nhà thờ tổ và nỗi đau thầm lặng đã trở thành một bài học quý giá trong cuộc đời chị Thanh. Một bài học về sự hy sinh, về sự chịu đựng, và về tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ. Dù chị đã phải trải qua những nỗi đau, nhưng chị đã mạnh mẽ vượt qua tất cả, để bảo vệ ước mơ của con trai mình.

Chị Thanh biết rằng, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Và chị sẽ tiếp tục sống với trái tim rộng mở, với tình yêu thương và sự bao dung. Bởi vì, đó mới chính là ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Comments