Min menu

Pages

V-ay bố mẹ 150 triệu, con cái làm ăn khấm khá nhưng lờ đi khoản n-ợ, rồi buông lời khiến cha mẹ già ch-ết l-ặng...


Cuộc đời ông bà Hưng, những con người tần tảo cả đời ở vùng quê nghèo, vốn dĩ chỉ xoay quanh mảnh vườn nhỏ và đàn gà vịt. Họ nuôi nấng ba người con khôn lớn bằng những bữa cơm đạm bạc và tình yêu thương vô bờ bến. Lớn tuổi, sức khỏe yếu dần, ông bà chỉ mong mỏi một cuộc sống bình yên, được an hưởng tuổi già bên con cháu. Con trai cả của ông bà, Thành, là niềm tự hào của cả nhà. Thành học hành giỏi giang, lấy được vợ hiền, là Lan, và hai vợ chồng đã lên thành phố lập nghiệp, cuộc sống tuy chưa thật sự sung túc nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

Một buổi chiều mưa tầm tã, điện thoại nhà ông Hưng reo vang. Là Thành gọi về. Giọng con trai ông nghe có vẻ gấp gáp và lo lắng. “Bố mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với bố mẹ.”

“Chuyện gì vậy con?” Bà Hưng hỏi, lòng bà ấy dấy lên chút bất an.

“Tụi con đang gặp chút rắc rối về tài chính. Có một khoản nợ ngân hàng cần phải trả gấp. Nếu không trả đúng hạn, có thể sẽ bị tịch thu nhà cửa. Bố mẹ có thể giúp tụi con được không?” Thành nói, giọng cậu ấy đầy vẻ khẩn khoản.

Ông Hưng và bà Hưng nhìn nhau. Họ biết, Thành là đứa con trai hiếu thảo, không bao giờ nói dối. Chắc hẳn là Thành đang gặp khó khăn thật sự.

“Con cần bao nhiêu?” Ông Hưng hỏi, giọng ông ấy trầm xuống.

“Dạ, khoảng một trăm năm mươi triệu bố mẹ ạ,” Thành nói, giọng cậu ấy có chút ngập ngừng. “Con biết đó là số tiền lớn, nhưng tụi con sẽ cố gắng làm ăn, trả dần cho bố mẹ. Bố mẹ cứ yên tâm.”

Một trăm năm mươi triệu. Đó là toàn bộ số tiền mà ông bà Hưng đã tích góp cả đời từ việc bán hoa màu, chắt chiu từng đồng để dưỡng già, để phòng khi ốm đau bệnh tật. Số tiền đó được cất kỹ trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ dưới gầm giường. Ông bà Hưng vốn không muốn động đến nó, nhưng nghĩ đến con trai, nghĩ đến việc con mình có thể mất nhà cửa, lòng ông bà lại mềm đi.

“Được thôi con,” ông Hưng nói, giọng ông ấy khẽ khàng. “Bố mẹ sẽ gửi cho con. Con cứ cố gắng làm ăn nhé. Có gì khó khăn cứ nói với bố mẹ.”

Thành vui mừng khôn xiết. “Dạ, con cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. Bố mẹ là cứu tinh của tụi con. Tụi con sẽ không bao giờ quên ơn bố mẹ đâu.”

Sáng hôm sau, ông Hưng và bà Hưng mang số tiền tích cóp cả đời ra ngân hàng, chuyển khoản cho Thành. Ông Hưng không yêu cầu Thành phải viết giấy tờ vay mượn gì cả. Trong tâm trí ông, đó là tình nghĩa cha con, là sự giúp đỡ vô điều kiện. Ông tin tưởng con trai mình tuyệt đối. Ông tin rằng, Thành sẽ giữ lời hứa.


Sau khi nhận được tiền, Thành và Lan gọi điện về báo tin đã trả được nợ ngân hàng. Giọng Lan vui vẻ, rạng rỡ hơn bao giờ hết. “Bố mẹ ơi, tụi con đã trả được nợ rồi. Cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. Nếu không có bố mẹ, chắc tụi con không biết phải làm sao nữa.”

Ông bà Hưng nghe vậy, lòng ông bà ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ông bà tin rằng, mình đã làm một việc đúng đắn, đã giúp con trai vượt qua khó khăn. Từ đó, ông bà thường xuyên gọi điện hỏi thăm con, hỏi thăm tình hình làm ăn của Thành và Lan.

Thành và Lan cũng thỉnh thoảng gọi điện về, kể về công việc, về cuộc sống. Họ nói rằng công việc làm ăn của họ đang ngày càng khấm khá hơn. Ông bà Hưng nghe vậy, lòng ông bà ấy lại càng thêm vui. Ông bà hy vọng, Thành và Lan sẽ sớm có cuộc sống ổn định, sung túc.

Thế nhưng, thời gian trôi đi, đã vài năm trôi qua, Thành và Lan không hề nhắc gì đến khoản nợ 150 triệu. Ông bà Hưng cũng không muốn nhắc. Ông bà nghĩ, chắc con cái bận rộn làm ăn, khi nào có tiền sẽ tự động trả. Dù sao, đó cũng là tiền của con, ông bà cũng không quá nặng nề chuyện đó.

Rồi một ngày, Thành gọi điện về, giọng cậu ấy đầy vẻ hào hứng. “Bố mẹ ơi, tụi con vừa mua được một chiếc xe mới. Đẹp lắm bố mẹ ạ. Sang năm tụi con sẽ về thăm bố mẹ bằng xe mới.”

Ông bà Hưng nghe tin, lòng ông bà ấy vừa mừng, vừa buồn. Mừng vì con trai có điều kiện mua xe, nhưng buồn vì nhớ đến khoản tiền 150 triệu mà ông bà đã cho vay. Chiếc xe mới, những chuyến đi du lịch mà Thành và Lan thường xuyên khoe trên mạng xã hội, dường như đã làm lu mờ đi lời hứa trả nợ của họ.

Ông bà Hưng không nói gì. Ông bà vẫn cố gắng giữ thái độ bình thường, vẫn chúc mừng con. Nhưng trong lòng ông bà, một nỗi buồn, một sự thất vọng bắt đầu len lỏi.

Thời gian trôi qua, ông bà Hưng ngày càng già yếu. Sức khỏe sa sút, ông Hưng bắt đầu có những cơn đau dai dẳng. Ông cần tiền để đi khám bệnh, để chữa trị. Số tiền 150 triệu là toàn bộ tiền dưỡng già của ông bà, giờ đã nằm trong tay con cái. Ông bà Hưng không còn cách nào khác, đành gọi Thành và Lan về nói chuyện.

“Thành, Lan, hai đứa về nhà một chuyến được không? Bố mẹ có chuyện muốn nói.” Ông Hưng nói qua điện thoại, giọng ông ấy yếu ớt.


Thành và Lan ngập ngừng. “Dạ, bố mẹ có chuyện gì vậy ạ? Tụi con đang bận quá.”

“Bận gì thì bận, bố mẹ có việc gấp. Hai đứa về ngay đi.” Ông Hưng nói, giọng ông ấy có chút kiên quyết.

Cuối cùng, Thành và Lan cũng về. Họ bước vào nhà, khuôn mặt họ có vẻ mệt mỏi, không được vui vẻ. Ông Hưng và bà Hưng nhìn con, nhìn con dâu, lòng ông bà ấy nặng trĩu.

“Thành, Lan, bố mẹ biết hai đứa đang làm ăn khấm khá. Bố mẹ cũng mừng cho hai đứa. Nhưng giờ đây, bố mẹ già yếu rồi, sức khỏe không được tốt. Bố con đang cần tiền để đi khám bệnh, để chữa trị. Cái khoản tiền 150 triệu ngày xưa bố mẹ cho con vay, giờ hai đứa có thể trả lại cho bố mẹ một ít được không?” Bà Hưng nói, giọng bà ấy khẽ run.

Thành và Lan nhìn nhau. Khuôn mặt họ không biểu lộ sự ngạc nhiên, hay hối lỗi. Thay vào đó là một vẻ mặt khó xử, một chút khó chịu.

“Bố mẹ nói gì lạ vậy?” Lan lên tiếng trước, giọng cô ấy có chút gượng gạo. “Tụi con tưởng bố mẹ cho, chứ vay mượn mà không có giấy thì khó xử lắm.”

Câu nói của Lan như một sét đánh ngang tai ông Hưng và bà Hưng. Ông Hưng chết lặng. Toàn thân ông ấy run rẩy. Ông không thể tin vào những gì mình đang nghe. Con trai và con dâu ông, những người mà ông đã hy sinh tất cả, lại có thể nói ra những lời đó sao?

Bà Hưng bật khóc. “Lan, Thành, hai đứa nói gì vậy? Cái số tiền đó là tiền dưỡng già của bố mẹ. Bố mẹ đã cho con vay để con trả nợ ngân hàng. Sao hai đứa lại có thể nói là bố mẹ cho?”

Thành nhìn bố mẹ, ánh mắt cậu ấy có chút né tránh. “Con… con tưởng bố mẹ cho thật. Ngày xưa bố mẹ có nói là cho vay đâu. Vả lại, làm gì có giấy tờ gì chứng minh đâu mà bây giờ bố mẹ lại nói là vay?”

Ông Hưng không nói nên lời. Ông cảm thấy bị phản bội, bị lừa dối một cách trắng trợn. Nỗi đau không chỉ đến từ việc mất đi số tiền, mà còn đến từ việc mất đi niềm tin vào con cái. Ông đã dành cả đời để vun đắp cho con, để hy sinh cho con. Nhưng giờ đây, con cái lại đối xử với ông như vậy.

Bà Hưng khóc nức nở. “Thành, con là con trai của bố mẹ mà. Con có thể đối xử với bố mẹ như vậy sao?”

Thành và Lan vẫn im lặng. Họ không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Ông Hưng và bà Hưng nhìn con, nhìn con dâu, ánh mắt ông bà ấy đầy sự thất vọng, sự tổn thương.

Kể từ ngày hôm đó, ông Hưng và bà Hưng không còn liên lạc với Thành và Lan nữa. Mối quan hệ thân thiết giữa cha mẹ và con cái bỗng chốc tan vỡ. Ông Hưng và bà Hưng sống trong sự dằn vặt. Ông bà không thể hiểu được tại sao con cái lại có thể đối xử với mình như vậy.

Ông Hưng trở nên ít nói hơn, trầm tư hơn. Ông vẫn đi làm, vẫn chăm sóc mảnh vườn nhỏ của mình. Nhưng trong lòng ông, một nỗi đau âm ỉ vẫn luôn hiện hữu. Ông không thể quên được câu nói của Lan: “Tụi con tưởng bố mẹ cho, chứ vay mượn mà không có giấy thì khó xử lắm.” Câu nói đó cứ như một nhát dao cứa vào tim ông mỗi khi ông nghĩ đến.

Bà Hưng cũng vậy. Bà ấy gầy đi trông thấy. Bà ấy không còn cười nói vui vẻ như trước nữa. Bà ấy thường xuyên ngồi thẫn thờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cuộc sống của ông bà Hưng trở nên khó khăn hơn. Ông Hưng vẫn phải đi khám bệnh, chữa trị. Nhưng không có tiền, ông bà ấy đành phải vay mượn từ hàng xóm, bạn bè. Ông bà không muốn làm phiền những đứa con còn lại. Ông bà không muốn họ phải lo lắng thêm.

Những đứa con còn lại của ông bà Hưng cũng biết chuyện. Họ rất tức giận khi Thành và Lan đối xử với bố mẹ như vậy. Họ cố gắng giúp đỡ bố mẹ trong khả năng của mình.

Thế nhưng, nỗi đau trong lòng ông bà Hưng vẫn không thể nguôi ngoai. Ông bà vẫn nhớ về Thành, nhớ về người con trai mà ông bà đã đặt bao nhiêu kỳ vọng. Ông bà vẫn nhớ về Lan, người con dâu mà ông bà đã từng rất yêu quý.

Ông Hưng hít một hơi thật sâu. Ông biết, ông không thể cứ mãi sống trong sự oán giận này. Ông phải tìm cách buông bỏ, để lòng mình được thanh thản.

Ông Hưng không tìm cách liên lạc lại với Thành và Lan. Ông chỉ thầm mong Thành và Lan sẽ sống tốt, sẽ nhận ra lỗi lầm của mình. Ông tin rằng, cuộc đời sẽ dạy cho họ những bài học cần thiết.

Ông Hưng đã học được một bài học quý giá về lòng tin. Ông hiểu rằng, lòng tin là một thứ vô cùng quý giá, nhưng chúng ta cần phải đặt nó đúng chỗ. Chúng ta cần phải học cách bảo vệ bản thân mình, nhưng cũng không nên đánh mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Và ông cũng học được bài học về sự tha thứ. Ông không còn oán hận Thành và Lan nữa. Ông chỉ cầu mong cho các con của mình được bình an.

Nhiều năm sau, ông Hưng và bà Hưng vẫn sống trong căn nhà cũ kỹ của mình. Sức khỏe của ông bà ngày càng yếu. Ông bà vẫn thường xuyên nhận được sự giúp đỡ từ những đứa con còn lại và những người hàng xóm tốt bụng.

Ông Hưng ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhìn ra mảnh vườn. Ông mỉm cười. Ông biết, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Và ông sẽ tiếp tục sống với trái tim rộng mở, với tình yêu thương và sự bao dung. Bởi vì, đó mới chính là ý nghĩa đích thực của cuộc sống.

Câu chuyện về một trăm năm mươi triệu và chiếc xe mới đã trở thành một bài học quý giá trong cuộc đời ông Hưng và bà Hưng. Một bài học về lòng tin, về sự tha thứ, và về tình thân ruột thịt, thứ mà không thể đong đếm bằng tiền bạc, hay bất kỳ giá trị vật chất nào khác. Dù vết sẹo của nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó đã không còn đau nhói nữa. Nó đã trở thành một lời nhắc nhở về những giá trị đích thực trong cuộc sống.