Min menu

Pages

Tưởng được ch-ia tài sản, các con ch-ết l-ặng khi nhận được thư, rồi nể phục sự cao tay của bố...


Mùa xuân này, cây đào trước sân nhà ông Hùng nở rộ hơn bao giờ hết. Từng cánh hoa hồng phớt rung rinh trong gió, mang theo hương thơm dịu nhẹ, báo hiệu một cái Tết ấm áp. Nhưng trong lòng ông Hùng, không khí lại chùng xuống. Ở tuổi 75, ông không còn khỏe mạnh như xưa. Ông biết, đã đến lúc phải lo liệu cho chuyện hậu sự, cho những đứa con trai của ông.

Ông có ba người con trai: Hùng, Tùng và Nam.

Hùng là con cả, đã 45 tuổi, là một người đàn ông thành đạt. Anh có công ty riêng, có nhà lầu, xe hơi. Anh bận rộn, ít khi về thăm bố mẹ.

Tùng là con giữa, đã 40 tuổi, là một người buôn bán. Anh có một cửa hàng nhỏ, cuộc sống đủ ăn đủ mặc.

Nam là con út, 35 tuổi, là một giáo viên. Anh sống giản dị, lương ba cọc ba đồng.

Ông Hùng yêu thương cả ba người con. Nhưng ông biết, mỗi người đều có hoàn cảnh, có tính cách khác nhau. Ông muốn chia tài sản sao cho công bằng, cho hợp lý, để giữ được hòa khí trong gia đình.

Ông không muốn tuyên bố thẳng trước mặt cả ba anh em. Ông sợ sẽ có sự tranh cãi, sự bất hòa. Ông quyết định viết thư tay riêng cho từng người.

Ông ngồi đó, bên chiếc bàn gỗ cũ, tay run run viết. Từng nét chữ, từng con chữ, đều chứa đựng tình yêu thương và sự lo lắng của một người cha.

Ông viết cho Hùng:

"Hùng con trai của cha,
Con là con cả, là niềm tự hào của cha. Con đã thành công, đã có tất cả. Nhưng cha biết, con bận rộn, không có thời gian. Cha để lại cho con mảnh đất lớn nhất, để con có thể làm ăn, để con có thể phát triển sự nghiệp. Cha mong con sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc. Cha yêu con."

Ông viết cho Tùng:

"Tùng con trai của cha,
Con là người có tài kinh doanh. Cha biết, con đang cố gắng từng ngày. Cha để lại cho con mảnh đất ở mặt đường, để con có thể mở rộng cửa hàng, để con có thể làm giàu. Cha tin con sẽ làm được. Cha yêu con."

Ông viết cho Nam:

"Nam con trai của cha,
Con là người sống giản dị, chân thành. Con không có nhiều tiền, nhưng con có một trái tim ấm áp. Cha để lại cho con chiếc ô tô. Cha biết, con đi dạy xa, con cần một chiếc xe để đi lại. Cha mong con sẽ luôn sống hạnh phúc. Cha yêu con."

Và ông viết cho cả ba anh em một bức thư chung:

"Ba đứa con trai của cha,
Sau khi cha mẹ mất, căn nhà này sẽ là của cả ba đứa con. Các con có thể ở đây, có thể cùng nhau sống. Căn nhà này là nơi lưu giữ kỷ niệm của chúng ta. Cha mong các con sẽ luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết. Cha yêu các con."

Sau khi viết xong, ông cất những lá thư vào trong một chiếc hộp gỗ. Ông đưa cho bà Liên, vợ ông.


“Bà giữ lấy. Khi nào tôi mất, bà hãy đưa cho các con.”

Bà Liên nhìn ông, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. Bà biết, ông làm tất cả vì các con.

Một ngày, ông Hùng ra đi. Ông ra đi một cách thanh thản, bình yên.

Sau đám tang, bà Liên đưa những lá thư cho ba người con. Ba anh em ngồi đó, đọc những lá thư của cha. Họ đọc, và họ khóc. Họ khóc không phải vì sự mất mát, mà vì tình yêu thương của cha.

“Cha đã nghĩ cho tất cả chúng ta.” Hùng nói, giọng nghẹn lại.

“Cha đã biết hoàn cảnh của từng người. Cha đã chia tài sản một cách công bằng.” Tùng nói.

“Cha đã cho con chiếc ô tô. Cha đã lo cho con từng chút một.” Nam nói.

Ba anh em ôm nhau, khóc nức nở. Họ cảm kích trước sự sâu sắc, sự chu đáo của cha. Họ quyết định sẽ sống hòa thuận, sẽ yêu thương nhau.

Thế rồi, một ngày, bà Liên gọi ba người con đến.

“Các con, mẹ có một chuyện muốn nói.”

Bà lấy ra một chiếc hộp gỗ khác, cũ kỹ hơn. Bà lấy ra một bản di chúc, đã được công chứng.

“Đây là bản di chúc mà cha con đã để lại. Ông ấy nói, đây là bản di chúc ‘phòng khi bất hòa’.”

Ba anh em ngạc nhiên. Họ nhìn bà, nhìn bản di chúc.

Bà Liên nói: “Cha con đã chia tài sản làm bốn phần. Một phần cho Nam, một phần cho Tùng, một phần cho Hùng, và một phần cho mẹ.”

Hùng sững sờ. “Tại sao lại có một phần cho mẹ? Mẹ có cần gì đâu.”

“Cha con nói, mẹ là người đã sinh ra các con, đã nuôi dưỡng các con. Mẹ có quyền được hưởng.”

Nam nhìn bản di chúc, rồi nhìn mẹ. Anh thấy sự chu đáo, sự thông minh của cha. Cha đã nghĩ đến tất cả.


“Cha con còn nói, nếu các con sống hòa thuận, các con hãy làm theo những gì cha đã viết trong thư. Nếu các con bất hòa, các con hãy làm theo bản di chúc này.”

Ba anh em im lặng. Họ nhìn nhau, rồi họ nhìn bản di chúc. Họ hiểu. Cha đã biết trước rằng, dù có yêu thương nhau đến đâu, cũng sẽ có lúc có sự bất hòa. Và cha đã chuẩn bị sẵn cho điều đó.

“Cha con đã nói với mẹ rằng, tài sản không quan trọng. Quan trọng là tình thân. Quan trọng là sự hòa thuận.”

Hùng, Tùng và Nam cảm thấy một nỗi xấu hổ. Họ đã nghĩ rằng, cha đã chia tài sản theo hoàn cảnh của họ. Nhưng cha đã chia tài sản theo tình yêu thương.

“Cha đã cho chúng ta một bài học.” Hùng nói, giọng run run. “Cha đã dạy cho chúng ta biết, tiền bạc không quan trọng. Quan trọng là tình cảm.”

Ba anh em quyết định sẽ không chia tài sản. Họ sẽ sống chung trong căn nhà của cha mẹ. Họ sẽ cùng nhau làm ăn, cùng nhau chăm sóc mẹ.

Sau này, Hùng vẫn điều hành công ty, Tùng vẫn buôn bán, Nam vẫn đi dạy. Nhưng họ sống gần nhau hơn. Họ thường xuyên tụ tập, ăn cơm, trò chuyện.

“Hôm nay anh Hùng mua cho mẹ một bộ quần áo mới.”

“Hôm nay anh Tùng mua cho mẹ một cái ti vi mới.”

“Hôm nay Nam chở mẹ đi dạo.”

Bà Liên nhìn các con, ánh mắt bà đầy sự mãn nguyện. Bà biết, ông Hùng đã thành công. Ông đã để lại cho các con một tài sản lớn nhất: tình yêu thương.

Và mỗi khi có ai hỏi về bản di chúc, Hùng lại mỉm cười.

“Cha tôi đã để lại cho chúng tôi một bài học. Một bài học về sự hòa thuận.”

Căn nhà của ông Hùng không chỉ là một ngôi nhà. Nó là một biểu tượng của tình thân, của sự yêu thương, của sự trí tuệ thầm lặng của một người cha.

Comments