Gió cuối đông lùa qua những tấm ngói thủng, tạo nên âm thanh rít lên thảm thiết như một lời than vãn. Trong căn nhà cũ kỹ, bà Năm ngồi co ro trên chiếc ghế tre, đôi mắt mờ đục nhìn ra sân. Căn nhà đã quá già yếu, nó như một người bệnh đang thở những hơi cuối cùng. Mái ngói rêu phong, tường vách nứt nẻ, mỗi khi mưa xuống, nước lại thấm vào, tạo thành những vệt loang lổ trên bức tường.
“Mẹ ơi, con đã nói rồi mà, con sẽ xây lại nhà cho mẹ,” tiếng nói trong điện thoại của Mai, người con gái cả, vang lên đều đều. Giọng Mai vẫn sang trọng, quý phái như cái cách cô sống ở thành phố. Mai là người phụ nữ thành đạt, cô có tất cả: tiền bạc, danh vọng, địa vị.
“Thôi con ạ, mẹ già rồi, cần gì nhà mới,” bà Năm nói, giọng yếu ớt. Bà biết, đó chỉ là lời hứa suông. Mai đã hứa hẹn suốt mấy năm nay, nhưng căn nhà thì vẫn cứ dột nát.
Ở một công trường xây dựng, người em út là Huy đang cặm cụi vác những bao xi măng nặng trĩu. Mồ hôi nhễ nhại, chảy dài trên khuôn mặt đen nhẻm. Anh là công nhân, mỗi đồng tiền kiếm được đều phải đổi bằng mồ hôi và nước mắt. Huy nghe mẹ kể, anh cảm thấy đau lòng. Anh không muốn mẹ phải sống trong cảnh khổ sở.
“Mẹ ơi, con sẽ sửa nhà cho mẹ. Con sẽ làm từ từ, mỗi ngày một ít,” Huy nói qua điện thoại.
“Con đừng làm thế, tốn kém lắm con ơi,” bà Năm nói, giọng đầy vẻ lo lắng.
Huy không nghe lời mẹ. Anh bắt đầu gom góp từng đồng, mỗi khi có tiền, anh lại mua một bao xi măng, một vài viên gạch. Anh làm việc quần quật, không nghỉ ngơi, chỉ để có tiền sửa nhà cho mẹ. Anh tự tay trát lại tường, lợp lại mái ngói. Căn nhà dần dần trở nên khang trang hơn, vững chãi hơn.
Một ngày, khi căn nhà đã gần hoàn thiện, bà Năm gọi Huy lại. Bà đưa cho anh một chiếc hộp gỗ cũ.
“Huy à, đây là chiếc hộp của mẹ,” bà nói, giọng run rẩy. “Con hãy giữ nó, và chỉ mở nó ra khi mẹ không còn nữa.”
Huy không hỏi gì, chỉ gật đầu. Anh biết, mẹ có một điều gì đó muốn nói với anh.
Sau đó không lâu, bà Năm ra đi. Bà ra đi trong căn nhà mới, trong vòng tay của Huy. Bà thanh thản, mãn nguyện. Bà đã có một mái nhà, và một người con trai hiếu thảo.
Sau khi mẹ mất, Mai bất ngờ xuất hiện. Cô mặc chiếc váy đen sang trọng, khuôn mặt lạnh lùng. Cô đi thẳng vào nhà, nhìn quanh.
“Căn nhà này đẹp đấy. Ai xây vậy?” Mai hỏi, giọng điệu hách dịch.
“Em xây,” Huy nói, giọng trầm ấm.
“Thế à? Thôi được rồi, bây giờ mẹ cũng mất rồi. Chúng ta chia tài sản đi,” Mai nói, giọng điệu lạnh lùng. “Mẹ không để lại giấy tờ gì, nên chúng ta chia đôi.”
Huy sững sờ. Anh không ngờ, chị gái lại có thể nói ra những lời như vậy. Anh đã vất vả xây nhà, còn chị thì đòi chia.
“Chị nói gì cơ? Chia đôi?” Huy hỏi, giọng run rẩy.
“Đúng vậy. Anh là con trai, em cũng là con gái. Chúng ta có quyền thừa kế ngang nhau,” Mai nói, giọng điệu kiêu ngạo.
Huy không phản đối. Anh chỉ lặng lẽ vào phòng, lấy ra chiếc hộp gỗ cũ. Anh mở chiếc hộp, lấy ra những hóa đơn, những bản hợp đồng vay mượn, và một đoạn ghi âm.
“Chị xem đi,” Huy nói, giọng trầm ấm. “Đây là những bằng chứng. Căn nhà này, em vay ngân hàng để xây. Em đã làm việc quần quật để trả nợ. Chị có quyền gì mà đòi chia?”
Mai nhìn những giấy tờ, khuôn mặt cô tái mét. Cô không tin vào mắt mình. Cô đã hứa, nhưng Huy đã làm.
“Tại sao… tại sao em lại làm thế?” Mai hỏi, giọng run rẩy.
“Vì em thương mẹ. Mẹ đã khổ nhiều rồi,” Huy nói. “Còn chị, chị đã làm gì cho mẹ?”
Mai im lặng. Cô không có câu trả lời.
“Chị đã hứa. Nhưng chị có bao giờ thực hiện lời hứa không? Chị có bao giờ về thăm mẹ không?” Huy nói, giọng đầy sự đau đớn. “Chị có biết, mẹ đã sống trong căn nhà dột nát như thế nào không? Chị có biết, mẹ đã mong chờ chị như thế nào không?”
Mai gục xuống, nước mắt chảy dài. Cô nhớ lại những lời hứa suông của mình. Cô nhớ lại những lần cô viện cớ bận rộn để không về thăm mẹ.
“Mẹ đã nói gì với em?” Mai hỏi, giọng nghẹn lại.
Huy đưa cho chị đoạn ghi âm. Mai run rẩy cầm lấy, nhấn nút. Giọng nói của mẹ vang lên, yếu ớt nhưng đầy tình thương.
“Con trai của mẹ, mẹ biết con đã làm tất cả vì mẹ. Con đã cho mẹ một mái nhà. Mẹ rất hạnh phúc. Mẹ chỉ muốn nói với con một điều, căn nhà này là tình thương, không phải để chia ba chia bảy. Nó là kỷ niệm của mẹ, của con. Hãy giữ nó, và hãy nhớ đến mẹ.”
Giọng nói của mẹ dừng lại, nhưng lời nói của mẹ lại vang vọng trong tâm trí Mai. Cô bàng hoàng. Cô đã bỏ lỡ tất cả. Cô đã bỏ lỡ những kỷ niệm, bỏ lỡ những khoảnh khắc cuối cùng với mẹ. Cô chỉ còn lại khoảng trống trong ký ức của mẹ.
Mai nhìn Huy, đôi mắt cô đầy sự hối hận. “Em… em đã làm đúng. Còn chị… chị đã sai rồi.”
Huy nhìn chị, ánh mắt anh không còn sự giận dữ, mà chỉ còn sự thương hại. Anh đã tha thứ cho chị, nhưng anh biết, vết thương trong lòng anh sẽ không bao giờ lành.
Mai rời đi, mang theo nỗi ân hận. Cô không còn là một người phụ nữ thành đạt, kiêu ngạo nữa. Cô là một người con gái đã đánh mất mẹ.
Huy sống một mình trong căn nhà. Anh vẫn đi làm, vẫn chăm sóc ngôi nhà. Anh biết, ngôi nhà này không chỉ là một tài sản. Nó là tình thương, là kỷ niệm của mẹ.
Một ngày, Huy đứng trên sân, nhìn ra ngoài. Anh thấy Mai đang đứng đó, nhìn vào nhà. Huy không nói gì, chỉ mỉm cười.
“Chị muốn vào không?” Huy hỏi.
Mai bước vào. Cô nhìn quanh, nhìn những bức tường đã được trát lại, nhìn mái ngói mới. Cô nhớ lại những lần mẹ ngồi ở đây, nhìn ra ngoài.
“Em có muốn bán căn nhà này không?” Mai hỏi.
Huy lắc đầu. “Không. Em sẽ không bán. Nó là của mẹ.”
Mai mỉm cười, nước mắt chảy dài. “Đúng vậy. Nó là của mẹ.”
Họ ngồi bên nhau, nhìn ra ngoài. Họ không nói gì, nhưng họ hiểu nhau. Họ đã tha thứ cho nhau, và họ đã tìm lại được nhau.
Và ngôi nhà, nó vẫn đứng đó, như một minh chứng cho tình yêu thương, cho sự hy sinh, và cho những người biết tha thứ.
Comments
Post a Comment