Min menu

Pages

Thay vì chia tài sản, người cha để lại thư tay, khiến các con phải cúi đầu...


Gió chiều thổi hiu hiu qua khu vườn nhỏ. Ông Khoa ngồi trên chiếc ghế đá, tay vuốt ve mấy bông hoa giấy đang nở rộ. Đôi mắt ông nhìn xa xăm, nơi ba người con trai của ông đang lớn lên, trưởng thành, và mỗi người đều có một con đường riêng. Ông có ba người con trai: Long, Trung và Hiếu.

Long là con cả, điềm đạm, có một công ty riêng, làm ăn phát đạt. Anh có gia đình riêng, sống ở thành phố lớn. Cuộc sống của anh sung túc, đủ đầy.

Trung là con thứ, mạnh mẽ, tháo vát. Anh mở một cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng, cũng có của ăn của để. Anh có một người vợ tần tảo, một cuộc sống tuy không quá giàu sang nhưng luôn ấm áp.

Hiếu là con út, hiền lành, chân thật. Cậu làm giáo viên, lương ba cọc ba đồng, nhưng cậu có một người vợ hiền và một cuộc sống bình yên.

Ông Khoa và bà Lan, vợ ông, sống trong căn nhà cũ ở quê. Căn nhà này đã gắn bó với họ suốt mấy chục năm, là nơi ba người con trai lớn lên, trưởng thành. Ông bà biết, đã đến lúc phải lo cho tương lai của các con. Đặc biệt là chuyện chia tài sản. Ông không muốn chuyện tài sản làm rạn nứt tình anh em. Ông muốn các con luôn yêu thương nhau.

Ông Khoa đã suy nghĩ rất nhiều. Ông không tuyên bố thẳng, mà chọn cách viết thư tay. Ông tin rằng, lời nói từ trái tim sẽ chạm đến trái tim. Ông viết ba bức thư, mỗi bức thư cho một người con. Ông viết, chia tài sản theo hoàn cảnh và tính cách của từng người, để giữ hòa khí.

Thư cho Long: "Con trai cả của ba, Long. Con là người giỏi giang, bản lĩnh. Ba biết, con có một công ty riêng, một cuộc sống sung túc. Ba không cần con tiền bạc, ba cần con tình thương. Ba để lại cho con mảnh đất lớn nhất, để con có thể xây dựng một cơ ngơi lớn hơn, để con có thể lo cho gia đình con, và để con có thể nhớ về nguồn cội của mình."

Thư cho Trung: "Con trai thứ của ba, Trung. Con là người mạnh mẽ, tháo vát. Ba biết, con đang kinh doanh vật liệu xây dựng. Ba để lại cho con mảnh đất kinh doanh, để con có thể mở rộng công việc, để con có thể lo cho gia đình con một cuộc sống tốt hơn. Ba tin rằng, con sẽ làm được."

Thư cho Hiếu: "Con trai út của ba, Hiếu. Con là người hiền lành, chân thật. Ba biết, con làm giáo viên, lương không cao. Ba không muốn con phải lo lắng về tiền bạc. Ba để lại cho con chiếc ô tô, để con có thể đi lại thuận tiện hơn, để con có thể chăm sóc vợ con, và để con có thể đến thăm ba mẹ thường xuyên hơn."

Thư chung: "Và căn nhà này, căn nhà của chúng ta, ba để lại cho cả ba đứa. Sau khi ba mẹ mất, các con sẽ là chủ của ngôi nhà này. Các con hãy cùng nhau gìn giữ, cùng nhau vun đắp. Ba mẹ muốn các con luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết. Đó là điều quý giá nhất mà ba mẹ để lại cho các con."

Ông Khoa đưa ba bức thư cho ba người con. Ba anh em đọc thư, và họ đều xúc động. Họ cảm kích trước sự công bằng và sâu sắc của bố. Họ hiểu, bố đã suy nghĩ rất nhiều, đã cân nhắc rất nhiều.

"Bố ơi, con cảm ơn bố. Bố đã suy nghĩ cho chúng con rất nhiều," Long nói, đôi mắt anh rưng rưng.

"Bố ơi, con không biết nói gì hơn. Con sẽ làm việc chăm chỉ, để bố mẹ tự hào," Trung nói.

"Bố ơi, con sẽ dùng chiếc xe này để chở bố mẹ đi chơi, đi khám bệnh. Con sẽ luôn ở bên bố mẹ," Hiếu nói.

Ba anh em ôm lấy bố, nước mắt chảy dài. Họ cảm nhận được tình thương bao la của ông. Họ hứa sẽ luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết.


Chương 2: Bí Mật Của Người Mẹ
Sau khi ông Khoa qua đời, ba anh em cùng nhau lo tang lễ. Họ làm mọi thứ chu toàn, trang trọng. Họ không tranh chấp, không cãi vã. Họ cùng nhau xây dựng một ngôi mộ đẹp cho bố.

Một ngày nọ, bà Lan gọi ba người con đến. Bà lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ, và lấy ra một phong bì.

"Ba con... ba con đã để lại một bức thư khác... một bản chia tài sản khác... phòng khi bất hòa..."

Ba anh em ngạc nhiên. Họ không biết có một bản di chúc khác.

Bà Lan mở phong bì, lấy ra một bản di chúc. Bà đọc, giọng bà run run.

"Bản di chúc này, được viết vào ngày... khi ba mẹ già đi... ba mẹ biết, ba con sẽ có lúc bất hòa... ba mẹ không muốn tài sản làm rạn nứt tình anh em... ba mẹ muốn các con luôn yêu thương nhau..."

Bà đọc tiếp: "Nếu các con bất hòa, tài sản sẽ được chia làm bốn phần. Một phần cho Long, một phần cho Trung, một phần cho Hiếu, và một phần cho mẹ."

Ba anh em chết lặng. Họ không ngờ lại có một phần cho mẹ.

"Tại sao lại có một phần cho mẹ?" Long hỏi, giọng anh run rẩy.

Bà Lan nhìn ba người con, đôi mắt bà đầy yêu thương. "Vì ba con biết... nếu các con bất hòa... các con sẽ không lo cho mẹ nữa... ba con muốn mẹ có một khoản tiền để tự lo cho bản thân... ba con muốn mẹ được sống một cuộc sống an yên..."

Ba anh em sững sờ. Họ nhìn nhau, rồi nhìn mẹ. Họ nhận ra sự thật. Bố họ đã nghĩ đến tất cả. Bố họ đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất. Bố họ đã lo cho họ, và lo cho mẹ.


"Ba con... ba con đã lo cho chúng ta rất nhiều," Trung nói, giọng anh nghẹn lại.

"Ba con... ba con đã nghĩ đến tất cả," Hiếu nói, nước mắt anh chảy dài.

Họ nhớ lại những lời bố nói, "Ba mẹ muốn các con luôn yêu thương nhau, luôn đoàn kết. Đó là điều quý giá nhất mà ba mẹ để lại cho các con."

Họ hiểu, bố họ không chỉ để lại tài sản, bố họ còn để lại một bài học. Bài học về sự yêu thương, về sự đoàn kết, về sự hy sinh.

Chương 3: Di Sản Của Tình Thân
Sau ngày đó, ba anh em sống một cuộc sống khác. Họ yêu thương nhau hơn, quan tâm nhau hơn. Họ thường xuyên về thăm mẹ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện.

Long, người con cả, đã học được cách chia sẻ. Anh không còn quá bận rộn với công việc. Anh dành thời gian cho gia đình, cho mẹ, cho các em. Anh hiểu, tiền bạc không thể mua được tình thân.

Trung, người con thứ, đã học được cách lắng nghe. Anh không còn quá bận rộn với công việc kinh doanh. Anh dành thời gian để lắng nghe mẹ, lắng nghe các em. Anh hiểu, lắng nghe là một cách thể hiện tình yêu thương.

Hiếu, người con út, đã học được cách thể hiện tình cảm. Anh không còn ngại ngùng. Anh thường xuyên ôm mẹ, ôm các anh. Anh hiểu, tình cảm cần được thể hiện ra.

Một buổi chiều, ba anh em ngồi bên mẹ, trong căn nhà quen thuộc. Mẹ Lan lấy ra bức ảnh cũ của bố. Bà vuốt ve bức ảnh, đôi mắt bà rưng rưng.

"Ba con... ba con là một người đàn ông tuyệt vời. Ba con đã cho mẹ và các con một gia đình, một mái ấm, một tình thương. Đó là di sản quý giá nhất."

Ba anh em nhìn mẹ, đôi mắt họ đẫm lệ. Họ hiểu, họ đã có tất cả. Họ có một người cha trí tuệ, một người mẹ yêu thương, và một tình anh em khăng khít.

Họ quyết định không chia tài sản. Họ để căn nhà lại cho mẹ, để mẹ sống một cuộc sống an yên. Họ cùng nhau chăm sóc mẹ, cùng nhau vun đắp tình thân.

Và Long, Trung, Hiếu, ba người con trai, đã trở thành những người đàn ông trưởng thành. Họ đã học được rằng, hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là quyền lực. Hạnh phúc là được ở bên gia đình, được yêu thương và được yêu thương. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời họ.

Comments