Min menu

Pages

Quên tắt điện thoại, tôi nghe được những lời của vợ và con khiến tôi lập tức đòi ly hôn...


Tấn ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố lấp lánh như những vì sao. Anh thở dài, một hơi thở nặng nề. Anh là một kỹ sư xây dựng, công việc của anh là đi khắp nơi, từ công trình này đến công trình khác. Tiền lương của anh cao, đủ để gửi về cho vợ con một cuộc sống đầy đủ. Anh tin rằng, đó là trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Anh gửi tiền đều đặn, mỗi tháng. Anh nghĩ, như vậy là đủ.

Vợ anh, Hoa, ở nhà chăm sóc con trai, thằng bé tên là Minh. Hoa là một người phụ nữ dịu dàng, đảm đang. Cô không bao giờ than vãn, không bao giờ đòi hỏi. Mỗi lần gọi điện, cô đều nói, "Anh cứ yên tâm làm việc. Mẹ con em ở nhà vẫn ổn."

Tấn tin những lời cô nói. Anh nghĩ, Hoa mạnh mẽ, Hoa có thể lo được cho bản thân và con. Anh không biết rằng, đằng sau những lời nói đó là một nỗi cô đơn, một sự vất vả mà cô đang âm thầm chịu đựng.

Một buổi tối, Tấn gọi video về nhà. Anh nhìn thấy Hoa đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy Minh đang ngồi vẽ. Anh cảm thấy một sự bình yên.

"Anh sắp về rồi sao?" Hoa hỏi, giọng cô mệt mỏi.

"Anh chưa biết. Công trình này còn lâu mới xong. Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ gửi thêm tiền về."

"Không cần đâu anh. Tiền anh gửi về đủ rồi. Anh cứ giữ lại mà dùng."

Họ nói chuyện thêm vài câu, rồi Tấn nói, "Anh phải đi rồi. Anh có việc."

Anh cúp máy, nhưng lại quên không tắt ứng dụng. Anh nghe thấy tiếng Hoa nói chuyện với con.

"Minh à, con có nhớ bố không?"

Minh gật đầu. "Con nhớ bố. Sao bố không về nhà?"

Hoa thở dài. "Bố bận mà con. Bố phải đi làm để kiếm tiền cho con đi học, cho con ăn no, mặc đẹp."

"Nhưng con muốn bố ở nhà. Con muốn bố chơi với con. Con muốn bố ôm con."

Hoa im lặng. Một lúc sau, Tấn nghe thấy tiếng cô nói, giọng cô nghẹn lại. "Mẹ cũng muốn vậy... Mẹ cũng muốn bố ở nhà... Mẹ cũng muốn có bố bên cạnh..."

Tấn chết lặng. Anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của Hoa. Anh nghe thấy tiếng cô nói, giọng cô đầy sự cô đơn.


"Mẹ mệt lắm rồi... Mẹ phải làm tất cả một mình... Mẹ muốn có anh ở đây... Mẹ muốn có anh bên cạnh..."

Nước mắt Tấn chảy dài. Anh đã sai rồi. Anh đã nghĩ, gửi tiền là đủ. Anh đã nghĩ, Hoa không cần anh. Anh đã nghĩ, cô mạnh mẽ. Nhưng anh đã sai. Cô không mạnh mẽ. Cô chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Tấn lập tức xin nghỉ phép. Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh phải về nhà, phải ở bên vợ con. Anh phải nói với Hoa, anh đã nghe thấy tất cả.

Chương 2: Lời Thú Nhận Của Một Kẻ Hèn Nhát
Tấn về nhà, bất ngờ. Hoa mở cửa, nhìn thấy anh, đôi mắt cô ngạc nhiên, rồi rạng rỡ.

"Anh... anh về rồi sao?"

Tấn không nói gì, chỉ ôm lấy cô, siết chặt. Anh cảm nhận được sự gầy guộc của cô, sự mệt mỏi của cô. Anh cảm thấy một nỗi đau xé lòng.

Minh chạy ra, ôm lấy bố. "Bố về rồi... Bố về rồi..."

Tấn ôm con, nước mắt chảy dài. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ. Anh đã bỏ lỡ những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc quý giá này.

Tối đó, khi Minh đã ngủ, Tấn ngồi đối diện với Hoa. Anh cầm tay cô, đôi tay cô thô ráp, chai sạn.

"Em... anh có chuyện muốn nói với em."

Hoa nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự lo lắng.

"Anh... anh đã nghe thấy tất cả," Tấn nói, giọng anh run run. "Anh đã nghe em nói chuyện với con. Anh đã nghe em nói... em mệt mỏi... em cô đơn..."

Hoa chết lặng. Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.

"Anh đã sai rồi," Tấn nói, nước mắt chảy dài. "Anh đã nghĩ, gửi tiền là đủ. Anh đã nghĩ, anh đã làm tròn trách nhiệm. Nhưng anh đã sai. Anh đã bỏ rơi em... anh đã bỏ rơi con..."

Anh quỳ xuống trước mặt cô. "Em ơi, anh xin lỗi em. Anh xin lỗi con. Anh không xứng đáng với em. Anh không xứng đáng làm chồng, làm cha. Anh... anh nghĩ... chúng ta nên ly hôn."


Hoa sững sờ. Cô không tin vào tai mình. Anh về, không phải để ở bên cô, mà để ly hôn.

"Anh nói gì vậy?"

"Anh không xứng đáng. Em xứng đáng có một người chồng ở bên em, một người chồng chia sẻ với em tất cả. Anh không thể làm được điều đó."

Hoa nhìn anh, đôi mắt cô đầy sự yêu thương. Cô không giận, không trách móc. Cô chỉ cảm thấy thương anh.

"Anh đứng dậy đi," cô nói, giọng cô dịu dàng. "Anh đừng nói những lời đó. Anh không có lỗi. Anh chỉ đang cố gắng làm những điều tốt nhất cho gia đình."

"Không, anh có lỗi. Anh đã bỏ lỡ tất cả. Anh đã bỏ lỡ những khoảnh khắc con lớn lên, bỏ lỡ những ngày em mệt mỏi."

Hoa ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc anh. "Anh ơi, em không cần tiền. Em chỉ cần anh. Em chỉ cần anh ở gần hơn. Em chỉ cần anh ở bên cạnh mẹ con em."

Chương 3: Sự Hiện Diện Của Yêu Thương
Lời nói của Hoa như một liều thuốc an thần. Tấn cảm thấy một sự bình yên trong lòng. Anh biết, anh đã có một người vợ tuyệt vời.

Anh quyết định nghỉ hẳn công việc xa nhà. Anh tìm một công việc gần nhà, lương thấp hơn, nhưng đủ để anh có thể ở bên vợ con mỗi ngày.

Anh học cách làm chồng, làm cha đúng nghĩa. Anh giúp Hoa làm việc nhà, cùng cô nấu cơm, giặt giũ. Anh chơi với Minh, dạy con học, kể chuyện cho con nghe.

Mỗi tối, khi Minh đã ngủ, Tấn và Hoa lại ngồi lại với nhau, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ. Họ nói về những ước mơ, những dự định. Họ không còn khoảng cách, không còn những khoảng trống.

"Anh ơi, anh không hối hận chứ?" Hoa hỏi, giọng cô dịu dàng.

"Không, anh không hối hận. Đây là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời anh," Tấn nói, rồi anh hôn lên trán cô. "Anh đã tìm thấy hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là công việc. Hạnh phúc là được ở bên em, ở bên con."

Họ không chia tay, mà bắt đầu lại. Bắt đầu lại bằng sự thấu hiểu, bằng sự hiện diện mỗi ngày. Họ không còn những lời hứa hẹn xa vời, chỉ có những hành động thiết thực.

Một buổi chiều, Tấn ngồi ở sân nhà, nhìn Hoa và Minh đang chơi đùa. Anh cảm thấy lòng mình tràn đầy sự biết ơn. Anh biết, anh đã có tất cả. Anh có một gia đình, một mái ấm, một tình thương.

Và Tấn, người chồng chỉ biết gửi tiền về nhà, đã trở thành một người đàn ông hạnh phúc. Anh đã học được rằng, tình yêu không chỉ là những lời hứa, mà là sự hiện diện. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh.

Comments