Mùi xi măng, cát, và gạch vữa quyện vào nhau, tạo nên một thứ mùi đặc trưng của công trường. Tú, chàng phụ hồ với thân hình vạm vỡ và làn da rám nắng, đang vác một bao xi măng nặng trĩu trên vai. Mồ hôi nhễ nhại, chảy dài trên khuôn mặt lấm lem. Anh làm việc quần quật từ sáng sớm đến tối mịt, chỉ để kiếm tiền gửi về quê cho mẹ.
Mẹ anh, một người phụ nữ tần tảo, đã phải chịu đựng quá nhiều. Bà bị gia đình từ mặt, chỉ vì một chuyện hiểu lầm trong quá khứ. Bà không bao giờ kể cho anh nghe chi tiết, chỉ nói rằng bà đã có một người mẹ, nhưng bà đã mất mẹ. Tú yêu mẹ, và anh hận những người đã khiến mẹ anh đau khổ.
Một buổi chiều tan ca, khi Tú đang đi xe máy về phòng trọ, anh thấy một cụ bà đang đứng giữa ngã tư, vẻ mặt hoang mang, lạc lõng. Bà mặc chiếc áo len đã sờn cũ, đôi mắt nhìn xa xăm, tay cầm chiếc túi vải đã bạc màu.
Tú dừng xe lại, bước đến gần. “Bà ơi, bà có sao không ạ?”
Bà cụ nhìn anh, đôi mắt già nua của bà lấp lánh sự sợ hãi. “Tôi… tôi bị lạc đường rồi.”
“Bà ở đâu ạ? Để cháu đưa bà về,” Tú nói, giọng nhẹ nhàng.
“Tôi không nhớ… tôi không nhớ nhà ở đâu…” Bà cụ nói, giọng run rẩy.
Tú thấy thương bà. Anh dìu bà lên xe, đưa bà đi vòng quanh những con phố, hỏi han từng người. Bà chỉ nhớ một vài cái tên phố cũ, những cái tên đã không còn tồn tại nữa.
Trong suốt quãng đường đi, Tú thấy bà cụ cứ vuốt ve chiếc khăn len màu nâu sẫm trên cổ. Chiếc khăn cũ kỹ, nhưng được thêu những bông hoa cúc trắng rất tinh xảo.
“Bà ơi, chiếc khăn này đẹp quá,” Tú nói, cố gắng bắt chuyện.
“Nó được thêu bởi con gái tôi… Con gái tôi tên là Mai,” bà nói, giọng buồn bã. “Nó thêu tặng tôi, nhưng tôi… tôi đã làm nó buồn… tôi không còn được gặp nó nữa…”
Tú cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng. “Bà ơi, bà kể cháu nghe đi.”
Bà cụ kể cho anh nghe một câu chuyện cũ. Về một người con gái bà yêu thương, nhưng rồi cô ấy lại yêu một người đàn ông bà không ưng. Bà đã ngăn cấm, đã nói những lời cay đắng. Và rồi, cô gái bỏ đi. Bà hối hận, nhưng đã quá muộn. Bà đi tìm con, nhưng không thấy.
“Tôi chỉ còn lại chiếc khăn này… và nỗi ân hận…” bà nói, nước mắt chảy dài.
Tú lắng nghe, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh nhìn chiếc khăn. Rồi anh thấy một cái gì đó nhỏ bé, được thêu chìm trong một bông hoa cúc. Đó là hai chữ “Mai” và “Thương.”
Mai… đó là tên mẹ anh.
Tú cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh dừng xe, lấy điện thoại ra, gọi về cho mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ có cái khăn len nào thêu hoa cúc không?” Tú hỏi, giọng run rẩy.
“Có con. Cái khăn đó… là bà ngoại con thêu cho mẹ,” mẹ anh nói, giọng nghẹn lại.
“Vậy… bà ngoại thêu tên mẹ… tên gì ạ?”
“Bà ngoại thêu tên mẹ là Mai… và tên bà là Thương,” mẹ anh nói, giọng xúc động. “Nhưng mẹ đã làm bà ngoại buồn… mẹ không bao giờ được gặp bà nữa…”
Tú chết lặng. Anh quay lại nhìn bà cụ. Bà chính là bà ngoại anh.
Một cảm giác giận dữ bùng lên trong lòng Tú. Giận bà đã từ mặt mẹ anh, giận bà đã khiến mẹ anh phải chịu đựng. Nhưng rồi, cơn giận đó lại nhường chỗ cho một cảm giác khác: tình máu mủ. Anh nhìn bà, nhìn đôi tay run rẩy, nhìn mái tóc bạc trắng. Bà đã già đi rất nhiều, đã chịu đựng quá nhiều.
Tú quỳ xuống, nắm lấy tay bà. “Bà… bà ngoại ơi… con đây… con là Tú… con của mẹ Mai đây.”
Bà Thương ngỡ ngàng. Bà đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, đôi tay run rẩy.
“Con… con là cháu ngoại của bà sao?” bà hỏi, giọng nghẹn lại.
Tú gật đầu, nước mắt chảy dài. Anh ôm chặt lấy bà. “Con đây… con đã tìm thấy bà rồi.”
Tú đưa bà về nhà. Anh gọi điện cho mẹ. Mẹ anh nghe điện thoại, giọng run rẩy. “Con ơi… con có thấy bà không? Bà còn sống không con?”
“Mẹ ơi, con thấy bà rồi. Bà đang ở đây,” Tú nói.
Mẹ anh khóc nức nở. “Mẹ sẽ về ngay.”
Ngày hôm sau, mẹ anh về. Bà chạy đến, ôm chặt lấy bà Thương.
“Mẹ ơi… con xin lỗi… con đã làm mẹ buồn…” mẹ anh nói, nước mắt chảy dài.
Bà Thương ôm lấy con gái, vuốt ve mái tóc con. “Không sao con. Mẹ không trách con. Mẹ chỉ thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì mẹ đã tìm thấy con.”
Tú đứng đó, nhìn mẹ và bà ngoại đoàn tụ. Anh cảm thấy hạnh phúc. Anh đã làm được một việc tốt.
Tú quyết định không làm phụ hồ nữa. Anh dùng số tiền tiết kiệm của mình, cùng với số tiền mẹ anh có, để sửa lại căn nhà cũ. Anh mua gạch, mua xi măng, tự tay xây lại ngôi nhà. Anh xây một ngôi nhà nhỏ, khang trang, nằm giữa cánh đồng lúa xanh.
Trên cổng, anh viết một dòng chữ: “Nhà của những người biết tha thứ.”
Tú đưa bà và mẹ về sống cùng. Cuộc sống của họ bình yên và hạnh phúc. Tú đi làm, mẹ anh trồng rau, bà anh chăm sóc vườn hoa.
Một buổi chiều, Tú ngồi bên bà ngoại, nắm tay bà.
“Bà ơi, bà có hối hận không?” Tú hỏi.
“Hối hận gì hả con?” bà hỏi lại.
“Hối hận vì đã từ mặt mẹ con?”
Bà Thương lắc đầu, mỉm cười. “Không con. Bà không hối hận. Bà chỉ thấy biết ơn thôi. Biết ơn vì bà đã có con.”
Tú ôm lấy bà. Anh hiểu rằng, tình yêu thương không bao giờ mất đi. Nó chỉ ẩn mình trong những vết thương, chờ đợi để được hàn gắn.
Và anh, anh đã làm được điều đó. Anh đã hàn gắn lại một gia đình.
Comments
Post a Comment