Mưa tháng Mười Hai trút xuống như xối, dội vào mái tôn đã hoen gỉ của căn nhà cấp bốn. Tiếng mưa rơi lộp bộp, xé nát không gian yên tĩnh. Dưới mái hiên mục nát, bà Lụa ngồi co ro, tay run rẩy đưa gáo hứng từng giọt nước dột từ trên trần nhà. Bà đã già, sức khỏe yếu, chỉ có thể ngồi đó, lặng lẽ nhìn căn nhà đang dần tan hoang.
“Mẹ ơi, mẹ vào trong đi, lạnh lắm!” Giọng Thắng, người con út, vang lên.
Thắng là một công nhân, ngày ngày làm việc trên công trường, tay lấm lem xi măng. Anh yêu mẹ, thương mẹ, nhưng anh không có tiền. Lương ba cọc ba ba đồng, chỉ đủ lo cho bản thân và gửi về cho mẹ chút ít.
“Mẹ không sao đâu con.” Bà Lụa đáp, giọng khàn khàn. “Mà căn nhà thế này thì sống sao được con ơi.”
Thắng nhìn căn nhà, lòng anh quặn thắt. Anh nhớ lại lời hứa của chị gái, chị Mai.
Mai là con gái cả, xinh đẹp, giỏi giang. Chị lấy chồng giàu, sống ở thành phố lớn, có nhà lầu, xe hơi. Mỗi lần về thăm mẹ, chị lại ôm mẹ, hứa hẹn: “Mẹ ơi, con sẽ xây cho mẹ một căn nhà thật to, thật đẹp. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ lo cho mẹ.”
Bà Lụa tin lời con gái, bà chờ đợi. Nhưng năm này qua năm khác, căn nhà vẫn dột nát, còn lời hứa của Mai thì cứ mãi là lời hứa.
“Thôi mẹ đừng chờ chị nữa. Con sẽ tự sửa nhà cho mẹ.” Thắng nói, giọng đầy quyết tâm.
“Con lấy đâu ra tiền? Con làm khổ con quá.” Bà Lụa nhìn Thắng, đôi mắt đầy thương xót.
“Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ xoay sở được.”
Thắng bắt đầu gom góp từng đồng. Anh làm thêm giờ, làm thêm ca. Anh nhận cả những công việc phụ hồ vào ban đêm. Anh không ăn tiêu, không mua sắm. Tiền lương, tiền thưởng, tất cả đều được anh cất vào một chiếc hộp sắt cũ.
Anh gọi điện cho Mai, nói với chị về việc sửa nhà.
“Chị ơi, em định sửa nhà cho mẹ. Chị có thể giúp em một tay được không?”
“Ôi, em sửa làm gì? Để đấy đi. Chị đang có dự án lớn, không có tiền. Em cứ lo đi. Chị sẽ gửi về cho em một ít.”
Mai nói rồi cúp máy. Mai đã gửi về cho Thắng 10 triệu đồng. 10 triệu đồng, so với số tiền cần để sửa nhà thì chẳng là gì. Thắng không trách chị, anh chỉ cảm thấy thất vọng.
Thắng quyết định vay ngân hàng một khoản tiền lớn. Anh thế chấp căn nhà của mẹ, vay 500 triệu đồng. Anh cặm cụi làm việc, ngày làm công trình, tối về lo lắng cho mẹ. Anh đích thân đi mua từng viên gạch, từng bao xi măng. Anh thuê thợ, rồi tự mình phụ giúp. Anh muốn căn nhà này được xây nên bằng chính mồ hôi, nước mắt của mình.
Sau một năm trời, căn nhà được xây xong. Không phải là một căn nhà to lớn, nhưng nó khang trang, sạch sẽ. Bà Lụa vui lắm. Bà đi khắp xóm, khoe với hàng xóm rằng con trai út đã xây cho bà một căn nhà mới. Bà tự hào về Thắng.
“Con làm khổ con quá.” Bà nói với Thắng. “Mẹ chỉ muốn con có một cuộc sống tốt.”
“Con sống tốt là khi mẹ sống tốt.”
Bà Lụa cười, nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện.
Thế rồi, bà Lụa ốm nặng. Bà nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền. Thắng túc trực bên cạnh mẹ, không rời nửa bước. Anh gọi điện cho Mai.
“Chị ơi, mẹ ốm nặng lắm. Chị về đi.”
“Ôi, chị đang bận quá. Chị không về được. Em cứ chăm sóc mẹ đi. Chị sẽ gửi tiền về.”
Mai lại gửi về một khoản tiền lớn. Nhưng Thắng không cần tiền. Anh cần chị. Anh cần một gia đình.
Bà Lụa ra đi trong vòng tay của Thắng. Bà ra đi một cách thanh thản, bình yên.
Sau đám tang, Mai bất ngờ xuất hiện. Chị ăn mặc sang trọng, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng. Chị đi thẳng vào căn nhà, nhìn ngó xung quanh.
“Căn nhà này được xây đẹp thật.” Mai nói, giọng lạnh lùng. “Bố mẹ không để lại giấy tờ gì. Giờ chia tài sản đi.”
Thắng sững sờ. Anh không tin vào tai mình.
“Chị nói gì vậy? Mẹ mới mất mà.”
“Mẹ mất thì sao? Chia tài sản đi. Căn nhà này là của bố mẹ. Anh là con cả, em là con út. Chia đôi.”
Thắng nhìn chị, lòng anh quặn thắt. Anh thấy chị xa lạ quá. Anh không còn nhận ra người chị gái mà anh yêu thương ngày nào.
“Em không tranh giành với chị. Nhưng căn nhà này là của em. Em đã vay tiền ngân hàng để xây nó.”
“Vay thì sao? Đó là việc của em. Căn nhà này là của bố mẹ. Anh có quyền thừa kế.”
Mâu thuẫn bùng lên. Mai trách móc Thắng: “Mẹ thiên vị chú mày. Mẹ chỉ yêu mỗi chú mày. Bà ấy chẳng để lại giấy tờ gì cho anh. Chắc chắn là có ý đồ.”
Thắng im lặng. Anh không phản đối. Anh chỉ lặng lẽ đi vào phòng, lấy ra một tập giấy tờ.
“Đây là hóa đơn vật liệu xây dựng, hợp đồng vay ngân hàng, và những bằng chứng em đã trả nợ. Tất cả đều đứng tên em.”
Mai nhìn xấp giấy tờ, gương mặt chị biến sắc. Chị không ngờ, Thắng lại có tất cả những bằng chứng này.
“Và đây… đây là một đoạn ghi âm của mẹ.” Thắng nói, giọng run run. “Mẹ đã để lại cho em.”
Thắng bật đoạn ghi âm. Giọng bà Lụa vang lên, yếu ớt nhưng đầy tình cảm.
“Con trai, mẹ biết con đã khổ lắm. Con đã phải làm tất cả vì mẹ. Mẹ không để lại giấy tờ gì, vì mẹ biết, căn nhà này là tình thương, không phải để chia ba chia bảy. Căn nhà này là của con, con xứng đáng với nó.”
Mai sững sờ. Chị nghe giọng nói của mẹ, nghe những lời mẹ nói, và chị nhận ra, mẹ đã không thiên vị. Mẹ chỉ yêu thương những người con yêu thương mẹ.
“Chị có biết, mẹ đã mong chờ chị như thế nào không? Mẹ đã chờ chị về để xây nhà. Mẹ đã chờ chị gọi điện, về thăm mẹ. Nhưng chị chỉ gửi tiền. Chị có biết, mẹ không cần tiền không? Mẹ chỉ cần chị.”
Mai không nói nên lời. Nước mắt chị chảy dài. Chị nhìn căn nhà khang trang, nhìn những bức tường mới, và chị nhận ra, trong căn nhà này, không có hình bóng của chị. Chị chỉ có một khoảng trống trong ký ức của mẹ. Chị đã bỏ lỡ tất cả.
“Em nói đúng. Anh chưa từng thực sự báo hiếu.” Mai nói, giọng nghẹn lại. “Anh đã nghĩ rằng, tiền bạc là tất cả. Nhưng anh đã sai rồi.”
Mai rời đi, không đòi hỏi gì nữa. Chị trở về thành phố, với một nỗi hối hận tột cùng.
Thắng vẫn sống trong căn nhà. Anh vẫn đi làm công nhân. Cuộc sống của anh giản dị, nhưng anh cảm thấy bình yên. Anh biết, anh đã làm đúng. Anh đã bảo vệ được ngôi nhà của mẹ, bảo vệ được tình thương.
Một ngày, Thắng nhận được một cuộc điện thoại. Đó là Mai.
“Em ơi, chị muốn quay về. Chị muốn sống gần em.”
Thắng im lặng. Anh không trả lời.
“Em không giận chị sao?” Mai hỏi, giọng run run.
“Em không giận. Em chỉ muốn chị hiểu.”
Mai quay về, sống ở một căn nhà nhỏ gần nhà Thắng. Chị không còn kiêu căng nữa. Chị sống một cuộc đời giản dị, chăm sóc Thắng. Chị muốn bù đắp cho những gì đã mất.
Và Thắng, anh vẫn yêu thương chị. Anh biết, chị đã hối hận.
Căn nhà nhỏ của Thắng không chỉ là một ngôi nhà. Nó là một bài học về tình yêu thương, về sự tha thứ. Nó là nơi mà tình thương chiến thắng mọi sự ích kỷ.
Comments
Post a Comment