Tú ngồi bệt xuống vỉa hè, lưng dựa vào bức tường cũ kỹ của công trình xây dựng. Bụi bặm bám đầy trên khuôn mặt, những vết chai sạn hằn sâu trên đôi bàn tay thô ráp. Anh là một người phụ hồ, một trong hàng ngàn người đang ngày đêm xây dựng nên những tòa nhà chọc trời của thành phố. Cuộc sống của anh là một vòng xoáy không ngừng nghỉ của xi măng, gạch, và cát. Mỗi đồng tiền kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi. Nhưng dù vất vả, trong lòng Tú luôn có một sự bình yên, một sự bình yên đến từ ký ức về mẹ.
Mẹ anh là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng cuộc đời bà lại đầy bi kịch. Bà từng bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu, để rồi bị gia đình từ mặt. Bà không bao giờ oán hận, bà chỉ nói, "Mẹ đã chọn con, và mẹ không hối hận." Mẹ anh đã mất cách đây năm năm, để lại cho anh một bức ảnh cũ kỹ và một câu chuyện dang dở. Anh chưa bao giờ biết mặt bà ngoại, người đã từ mặt mẹ anh.
Một buổi chiều, khi tan ca, Tú đi ngang qua một con hẻm nhỏ. Anh nhìn thấy một cụ bà đang đứng đó, vẻ mặt bối rối, ánh mắt hoảng loạn. Bà mặc một chiếc áo khoác cũ, trên cổ đeo một chiếc khăn len đã sờn màu. Bà cứ đi đi lại lại, lẩm bẩm điều gì đó.
"Bà ơi, bà có sao không ạ?" Tú hỏi, giọng anh ấm áp.
Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt bà đục ngầu, nhưng lại có một sự hiền từ. "Tôi... tôi lạc đường rồi... Nhà tôi ở đâu nhỉ...?"
Tú nhìn bà, lòng anh cảm thấy thương xót. Anh đưa tay ra, đỡ lấy tay bà. "Bà cứ bình tĩnh. Bà nhớ địa chỉ nhà không ạ?"
Bà lắc đầu. "Tôi không nhớ... tôi chỉ nhớ, nhà tôi ở một nơi có cánh đồng lúa xanh..."
Tú mỉm cười. "Vậy cháu sẽ đưa bà đi tìm. Bà cứ yên tâm."
Anh dắt bà đi, đi hết con phố này đến con phố khác. Bà cứ chỉ, "À, hình như ở đây," nhưng khi đến nơi, bà lại lắc đầu. Tú kiên nhẫn, anh không thấy mệt mỏi. Anh nhìn cụ bà, và anh thấy hình ảnh mẹ mình.
Bỗng, anh nhìn thấy một điều gì đó trên chiếc khăn len của bà. Một dòng chữ được thêu bằng chỉ đỏ. Anh nhìn kỹ hơn, và trái tim anh như ngừng đập. Dòng chữ đó là "Lan". Đó là tên mẹ anh.
Tú sững lại. Anh đưa tay lên sờ chiếc khăn. "Bà ơi, chiếc khăn này... ai đã thêu ạ?"
Bà mỉm cười. "À, chiếc khăn này... con gái tôi thêu. Con gái tôi tên là Lan... Con bé có đôi tay khéo léo lắm..."
Nước mắt Tú chảy dài. Anh cảm thấy một sự bàng hoàng, một sự bàng hoàng đến tột độ. Anh lấy điện thoại ra, run rẩy gọi về quê, gọi cho bà dì.
"Dì ơi... dì có biết bà ngoại tên gì không ạ?"
"Bà ngoại con tên là Lan. Sao con hỏi vậy?"
"Dì ơi... bà ngoại có một chiếc khăn len... có thêu tên mẹ con không ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng. Rồi bà dì nói, giọng bà nghẹn lại. "Đúng rồi... mẹ con đã thêu chiếc khăn đó cho bà ngoại... Con đang ở đâu? Sao con hỏi vậy?"
Tú không trả lời. Anh cúp máy, quay lại nhìn cụ bà. "Bà ơi, bà... có phải bà ngoại của cháu không ạ?"
Bà nhìn anh, đôi mắt bà đục ngầu, nhưng lại có một sự yêu thương. "Con... con là ai?"
"Con là Tú... con trai của mẹ Lan... Con ngoại của bà..."
Bà ngã quỵ xuống. Bà không tin vào tai mình. Đứa cháu ngoại mà bà chưa từng biết mặt, giờ đây đang ở trước mặt bà.
Chương 2: Lời Xin Lỗi Của Một Đời Người
Bà ngoại Tú, tên là Lan, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Bà đã từ mặt con gái, vì bà nghĩ con gái đã làm một điều sai trái. Bà đã không tha thứ, và bà đã sống trong sự ân hận suốt hai mươi năm. Bà đã đi khắp nơi để tìm con, nhưng không bao giờ tìm thấy.
Bây giờ, bà đã tìm thấy đứa cháu ngoại, một đứa cháu mang trong mình dòng máu của con gái bà. Nước mắt bà chảy dài, rửa trôi đi những năm tháng hối hận.
Tú đưa bà về nhà, một căn nhà trọ nhỏ, lụp xụp. Anh nấu cho bà một bữa cơm nóng hổi, một bữa cơm đầu tiên của gia đình.
"Bà ơi, con xin lỗi bà. Con đã không ở bên bà sớm hơn."
Bà nắm tay anh, bàn tay bà run run, nhưng ấm áp. "Không sao đâu con. Con đã trở về. Đó là điều quan trọng nhất."
Tú quyết định nghỉ việc. Anh không muốn làm phụ hồ nữa. Anh muốn ở bên bà, muốn chăm sóc bà. Anh muốn bù đắp cho bà những năm tháng cô đơn.
Anh đưa bà về quê, về ngôi nhà cũ của mẹ anh. Ngôi nhà nhỏ, nằm giữa cánh đồng lúa xanh. Anh quyết định dựng lại căn nhà, dựng lại mái ấm.
Hàng xóm thấy Tú về, họ ngạc nhiên. Họ thấy anh làm việc chăm chỉ, thấy anh chăm sóc bà ngoại. Họ thấy anh cười, thấy anh hạnh phúc.
Một ngày nọ, Tú mua sơn, mua cọ, và bắt đầu vẽ lên cổng nhà. Anh vẽ một bông hoa sen, một biểu tượng của sự thanh khiết, của sự tha thứ. Và anh viết lên đó một dòng chữ: "Nhà của những người biết tha thứ."
Bà ngoại Tú nhìn dòng chữ, đôi mắt bà rưng rưng. Bà hiểu, Tú đã tha thứ cho bà. Bà hiểu, Tú đã chấp nhận bà.
Chương 3: Sự Đoàn Tụ
Tú và bà ngoại sống một cuộc sống giản dị, bình yên. Mỗi sáng, anh lại thức dậy sớm, nấu cơm, đi làm. Anh không còn là một người phụ hồ, anh là một người nông dân, một người thợ xây. Anh tự mình dựng lại căn nhà, trồng lại mảnh vườn.
Bà ngoại Tú vẫn hay ngồi ở hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa. Bà kể cho anh nghe về mẹ anh, về những kỷ niệm tuổi thơ. Bà kể về sự hối hận của bà, về nỗi đau của bà.
"Mẹ con là một người tốt, con à. Bà đã sai rồi. Bà đã không tha thứ cho con bé."
"Không sao đâu bà. Mẹ con đã tha thứ cho bà. Và con cũng vậy."
Tú kể cho bà nghe về cuộc sống của anh, về công việc của anh. Anh kể về những ước mơ, về những dự định. Anh kể về tình yêu thương của anh dành cho bà.
Một ngày nọ, bà dì Tú về thăm. Bà nhìn thấy căn nhà mới, nhìn thấy bà ngoại khỏe mạnh, và nhìn thấy Tú. Nước mắt bà chảy dài.
"Cháu đã làm một điều thật ý nghĩa, Tú à."
"Không có gì đâu dì. Cháu chỉ làm những gì cháu phải làm."
Sau này, căn nhà của Tú trở thành một nơi gặp gỡ của những người trong làng. Họ đến đây để trò chuyện, để chia sẻ. Họ đến đây để học hỏi về sự tha thứ, về sự yêu thương.
Và Tú, người phụ hồ nghèo, đã trở thành một người đàn ông giàu có. Anh giàu có không phải vì tiền bạc, mà vì tình yêu thương. Anh đã tìm thấy bà ngoại, tìm thấy nguồn gốc của mình, và tìm thấy chính mình. Anh đã học được rằng, tha thứ là một món quà, một món quà cho người khác, và cho chính mình.
Một buổi chiều, Tú ngồi bên cạnh bà ngoại, nhìn ra cánh đồng lúa. Anh nắm tay bà, bàn tay bà run run, nhưng ấm áp.
"Bà ơi, bà có hạnh phúc không?"
Bà mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. "Bà hạnh phúc lắm con. Cảm ơn con đã trở về."
Tú nhìn bà, đôi mắt anh rưng rưng. Anh biết, anh đã làm một điều đúng đắn. Anh đã mang lại hạnh phúc cho bà, và anh đã tìm thấy hạnh phúc cho chính mình. Anh biết, anh sẽ luôn trân trọng khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà anh được ở bên bà, khoảnh khắc mà anh được cảm nhận tình yêu thương của gia đình. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh.
Comments
Post a Comment