Tú ngồi bệt xuống vệ đường, tay gạt mồ hôi nhễ nhại. Nắng thành phố đổ xuống như trút lửa, khiến lưng áo anh ướt đẫm. Tiếng búa, tiếng máy móc ở công trình cứ ầm ĩ. Tú là một người phụ hồ, một thanh niên gầy gò với đôi bàn tay chai sạn và một trái tim đầy những vết thương. Anh mồ côi cha từ nhỏ, mẹ anh thì ốm yếu. Anh luôn nghe mẹ kể về bà ngoại, người đã từ mặt mẹ anh vì cho rằng mẹ anh "bỏ nhà theo trai". Mẹ anh đã khóc rất nhiều, đã cố gắng tìm về, nhưng bà ngoại không chấp nhận. Bà ngoại đã không về thăm mẹ anh, ngay cả khi mẹ anh ốm nặng.
Sau khi mẹ mất, Tú sống một mình. Anh rời quê lên thành phố làm phụ hồ, kiếm tiền trang trải cuộc sống. Trong lòng anh, có một nỗi hận thù, một sự oán giận sâu sắc đối với người bà ngoại độc đoán, đã khiến mẹ anh phải sống một cuộc đời đau khổ.
“Này cháu, cháu có biết đường về nhà không?”
Một giọng nói run rẩy vang lên. Tú ngước lên, thấy một cụ bà gầy gò, đôi mắt mờ đục, đang đứng tần ngần giữa đường. Bà mặc một chiếc áo cũ kỹ, tay cầm một chiếc nón lá rách. Trên cổ bà có một chiếc khăn len, đã cũ và sờn màu.
“Bà ơi, bà bị lạc đường à?” Tú hỏi, giọng hiền hòa.
“Bà không nhớ… bà không nhớ đường về nhà.” Bà cụ nói, giọng run rẩy.
Tú thấy bà đáng thương. Anh không ngần ngại, đứng dậy, dắt bà vào lề đường.
“Bà có nhớ địa chỉ nhà không ạ?”
Bà cụ lắc đầu: “Bà không nhớ. Bà chỉ nhớ… nhà bà có một cây hoa sữa lớn.”
Tú thấy khó khăn rồi đây. Thành phố này có biết bao nhiêu cây hoa sữa. Anh không biết phải tìm ở đâu. Anh dắt bà đi lòng vòng, hỏi han những người đi đường, nhưng không ai biết.
Trong lúc đi, bà cụ cứ lẩm bẩm một mình: “Hương… con gái của mẹ. Mẹ xin lỗi con.”
Nghe đến đây, Tú chợt giật mình. Hương… đó là tên của mẹ anh.
“Bà ơi, tên con gái bà là Hương ạ?” Tú hỏi, giọng run rẩy.
Bà cụ gật đầu: “Nó… nó đã bỏ mẹ đi rồi. Mẹ đã sai rồi.”
Tú cảm thấy một linh cảm kỳ lạ. Anh nhìn chiếc khăn len trên cổ bà, và anh thấy trên đó có thêu hai chữ: “Hương”. Chữ thêu đã cũ, đã mờ, nhưng vẫn còn rõ. Anh nhớ, mẹ anh cũng có một chiếc khăn len như thế. Mẹ anh đã thêu tên bà lên đó.
“Bà ơi, chiếc khăn này… ai thêu vậy ạ?”
“Mẹ thêu cho con gái. Mẹ muốn nó luôn nhớ đến mẹ.”
Tú cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Anh nắm lấy tay bà, tay bà gầy guộc, xương xẩu. Anh cảm thấy một sự kết nối nào đó, một sự kết nối thiêng liêng.
“Bà ơi… con có thể gọi điện về quê cho bà con được không ạ? Con muốn hỏi một số chuyện.”
Bà cụ gật đầu. Tú lấy điện thoại ra, gọi cho bà dì ở quê.
“Dì ơi, dì có nhớ bà ngoại không ạ?”
“Nhớ chứ con. Bà già rồi, sống một mình ở trên núi. Bà không chịu xuống núi sống với dì.”
“Bà có một chiếc khăn len thêu tên mẹ con không ạ?”
Bà dì ngạc nhiên: “Sao con biết? Bà ngoại thêu cho mẹ con mà. Bà cứ giữ nó khư khư, không bao giờ chịu cởi ra.”
Nghe đến đây, Tú sững sờ. Anh run rẩy, hỏi tiếp: “Dì ơi… bà ngoại có từ mặt mẹ con không ạ?”
Bà dì im lặng một lúc, rồi giọng nghẹn lại: “Có con. Bà ngoại đã sai rồi. Bà ân hận suốt đời.”
Tú cúp máy, lòng anh rối bời. Anh nhìn bà cụ, nhìn chiếc khăn len. Anh không nói nên lời.
Bà cụ nhìn anh, đôi mắt mờ đục của bà như đang tìm kiếm điều gì đó. “Sao vậy cháu? Có chuyện gì à?”
Tú gục xuống, ôm lấy chân bà. “Bà ơi… cháu là Tú đây. Cháu là con trai của mẹ Hương.”
Bà cụ sững sờ. Bà đưa tay, run rẩy chạm vào mái tóc anh. “Con… con là cháu của bà sao?”
Nước mắt bà chảy dài, lăn dài trên gò má nhăn nheo. Bà không khóc thành tiếng, chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ.
“Mẹ con… nó thế nào rồi?” Bà hỏi, giọng run rẩy.
Tú không nói nên lời. Anh chỉ khóc.
Bà cụ hiểu. Bà ôm lấy anh, ôm chặt lấy người cháu trai mà bà đã tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp.
“Bà xin lỗi. Bà đã sai rồi. Bà đã bỏ rơi con gái, bỏ rơi cả cháu. Bà xin lỗi.”
Tú không hận bà nữa. Anh chỉ cảm thấy xót xa. Anh biết, bà cũng đã phải sống trong nỗi ân hận suốt bao nhiêu năm.
Tú quyết định từ bỏ công việc phụ hồ, đưa bà về quê sống cùng. Anh đưa bà về lại căn nhà cũ, căn nhà đã sập xệ, tồi tàn. Anh dùng hết số tiền mình dành dụm được, rồi vay mượn thêm, để dựng lại căn nhà.
Anh sửa lại mái nhà, sơn lại tường, làm lại cổng. Anh trồng lại cây hoa sữa ở trước sân. Và anh viết lên cổng một dòng chữ: “Nhà của những người biết tha thứ”.
Anh chăm sóc bà từng li từng tí. Anh nấu những món ăn mà bà thích. Anh kể cho bà nghe về mẹ anh, về những kỷ niệm của anh và mẹ.
“Mẹ con rất yêu bà. Mẹ con luôn nói, bà là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà mẹ con từng biết.”
Bà cụ khóc. Bà khóc không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc. Bà cảm thấy mình đã được tha thứ.
Hàng ngày, Tú vẫn đi làm phụ hồ ở quê. Anh không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Anh làm việc với một niềm vui, một niềm hạnh phúc. Anh có một người bà, một gia đình.
Một buổi chiều, Tú ngồi bên cạnh bà, nắm lấy tay bà.
“Bà ơi, bà có giận mẹ con không ạ?”
“Không đâu con. Bà đã ân hận suốt đời. Bà đã sai rồi.”
“Bà không sai đâu. Chỉ là bà đã quá thương mẹ con, nên bà mới làm vậy.”
Bà cụ mỉm cười. Nụ cười của bà rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
Cuộc sống của hai bà cháu cứ thế trôi đi. Bình dị, nhưng ấm áp. Bà cụ đã tìm thấy sự bình yên. Tú đã tìm thấy nguồn cội của mình.
Vài năm sau đó, bà cụ ra đi. Bà ra đi một cách thanh thản, trong vòng tay của Tú. Tú đã khóc rất nhiều. Anh khóc không phải vì sự mất mát, mà vì sự biết ơn. Anh biết ơn bà đã tha thứ, đã cho anh một cơ hội để bù đắp.
Sau khi bà mất, Tú vẫn ở lại căn nhà nhỏ. Anh vẫn đi làm phụ hồ. Anh vẫn chăm sóc cây hoa sữa. Anh vẫn giữ lại dòng chữ trên cổng.
“Nhà của những người biết tha thứ.”
Đó là lời hứa của anh với mẹ và bà. Anh sẽ sống một cuộc đời đầy yêu thương, đầy sự tha thứ. Anh biết, ở một nơi nào đó, mẹ anh và bà anh đang mỉm cười, nhìn anh.
Comments
Post a Comment