Ngày tôi và Hải cưới nhau, tôi tin mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian. Hải là một người đàn ông ấm áp, chu đáo, và anh ấy yêu tôi bằng tất cả trái tim mình. Hạnh phúc của chúng tôi được vun đắp từ những điều giản dị nhất, từ những nụ cười, những cái nắm tay, cho đến món quà cưới vô giá mà bố mẹ tôi dành tặng: một mảnh đất ở khu ngoại ô đang phát triển.
Mảnh đất ấy không lớn, nhưng đủ để xây một tổ ấm nhỏ xinh. Bố mẹ tôi, những con người tần tảo cả đời, đã dành dụm chắt chiu từng đồng để có được nó. Mẹ tôi nắm tay tôi, ánh mắt bà ấy rạng ngời niềm hạnh phúc xen lẫn sự hy sinh. "Con gái mẹ sắp có gia đình riêng rồi. Mẹ cho con miếng đất này, để con có chỗ an cư lạc nghiệp, không phải lo lắng về nhà cửa."
Tôi ôm mẹ vào lòng, nước mắt tôi lăn dài. Tôi biết, đó không chỉ là một miếng đất, mà còn là cả tấm lòng bao la của bố mẹ, là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới. Hải cũng vui mừng không kém. Anh ấy hứa sẽ cùng tôi xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, sẽ không phụ lòng bố mẹ vợ.
Chúng tôi, hai vợ chồng trẻ với những đồng lương ít ỏi, đã ấp ủ bao nhiêu giấc mơ về ngôi nhà trên mảnh đất ấy. Chúng tôi gom góp từng đồng, vay mượn thêm từ bạn bè, người thân để có đủ tiền xây cất. Những ngày tháng ấy thật vất vả, nhưng cũng đầy niềm vui và hy vọng. Chúng tôi cùng nhau chọn từng viên gạch, từng màu sơn, cùng nhau vẽ nên hình hài của tổ ấm tương lai. Chúng tôi tin rằng, sau bao nỗ lực, chúng tôi sẽ được an cư, sống một cuộc đời bình yên, hạnh phúc trong chính ngôi nhà của mình.
Và rồi, ngôi nhà cũng hoàn thành. Nó không quá lộng lẫy, nhưng ấm cúng và đầy đủ tiện nghi. Chúng tôi hạnh phúc vô bờ bến khi được dọn về ngôi nhà mới. Cảm giác được đặt chân lên chính mảnh đất của mình, được sống trong ngôi nhà do chính tay mình vun đắp, thật sự diệu kỳ. Chúng tôi đã có một cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Hai vợ chồng cùng nhau đi làm, tối về lại quây quần bên mâm cơm ấm cúng, chia sẻ những câu chuyện trong ngày. Niềm tin và tình yêu giữa tôi và Hải ngày càng sâu đậm. Tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối.
Năm năm trôi qua, căn nhà nhỏ vẫn là tổ ấm của chúng tôi. Chúng tôi đã có thêm một cô con gái nhỏ đáng yêu, bé An. Cuộc sống bình yên, hạnh phúc cứ thế trôi đi. Tôi tin rằng, mình đã tìm được bến đỗ bình yên của đời mình.
Cho đến một ngày, một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, tôi tình cờ đi ngang qua một cột điện ở đầu phố. Ánh mắt tôi lướt qua những tờ rao vặt dán chi chít. Và rồi, một tờ giấy nhỏ bất ngờ thu hút sự chú ý của tôi. Đó là một tờ rao bán nhà đất.
Tim tôi bỗng đập mạnh. Tôi đứng sững lại, như có một lực vô hình nào đó kéo tôi lại gần hơn. Tôi nhìn kỹ hơn vào địa chỉ ghi trên tờ rao vặt. Và rồi, toàn thân tôi như bị đóng băng. Đó chính là địa chỉ căn nhà của chúng tôi.
Không chỉ vậy, tên người rao bán được ghi rõ ràng dưới tờ giấy. Đó là tên của chồng tôi – Hải.
Cả thế giới xung quanh tôi dường như sụp đổ. Tôi không thể tin vào mắt mình. Hải? Người chồng mà tôi tin tưởng tuyệt đối? Anh ấy đang rao bán nhà của chúng tôi sao? Mà tôi không hề hay biết gì?
Tay tôi run rẩy, tôi giật mạnh tờ rao vặt xuống. Lòng tôi trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Hàng ngàn câu hỏi xoáy sâu trong tâm trí tôi. Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
Tôi chạy vội về nhà, lòng tôi đầy sự hoang mang, sợ hãi. Hải đang ngồi xem tivi, vẻ mặt anh ấy bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh Hải!” Tôi gọi, giọng tôi run run.
Anh ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn ấm áp như thường lệ. “Em về rồi đó hả? Sao mặt em tái mét vậy?”
Tôi giơ tờ rao vặt ra trước mặt anh ấy. “Anh giải thích đi! Cái này là sao? Anh đang rao bán nhà của chúng ta sao?”
Hải nhìn tờ giấy, rồi anh ấy nhìn tôi. Khuôn mặt anh ấy không hề biểu lộ sự bất ngờ hay hối lỗi. Anh ấy vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng sợ.
“À, cái này hả?” Anh ấy thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh đến lạnh lùng. “Đúng vậy. Anh đang rao bán nhà đó.”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe. “Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy mà không nói với em một lời nào?”
Anh ấy nhún vai. “Anh thấy cũng cần tiền. Mà căn nhà này cũng lớn quá, mình ở cũng hơi phí. Bán đi mua căn khác nhỏ hơn, tiện hơn.”
Tôi cảm thấy một sự đau đớn đến tột cùng dâng lên trong lòng. Không phải vì chuyện anh ấy bán nhà, mà vì thái độ của anh ấy. Anh ấy xem chuyện này như một việc hết sức bình thường, một việc mà anh ấy có quyền quyết định một mình, không cần hỏi ý kiến tôi.
“Nhưng anh quên rồi sao?” Tôi gằn giọng, nước mắt tôi đã bắt đầu lăn dài. “Mảnh đất này là của mẹ em tặng cho chúng ta mà! Đó là của hồi môn của em!”
Hải nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vẫn lạnh lùng đến đáng sợ. “Đất nhà em cho tụi mình, anh cũng là chủ, anh có quyền. Em đừng có mà làm quá lên. Tiền bạc thì cũng là tiền chung, nhà thì cũng là nhà chung. Anh có làm gì sai đâu?”
Lời nói của Hải như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi bật khóc. Không phải vì chuyện mất mảnh đất, mà vì tôi nhận ra một sự thật đau đớn: người chồng mà tôi tin tưởng tuyệt đối, không hề coi món quà của cha mẹ tôi là nghĩa tình, mà chỉ như một lợi ích để trục lợi riêng.
Niềm tin trong tôi tan vỡ. Hạnh phúc mà tôi đã cố công vun đắp bấy lâu nay bỗng chốc rạn nứt. Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt tôi không còn là sự yêu thương, mà là sự thất vọng, sự tổn thương sâu sắc.
Tôi chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi gục xuống giường, khóc nức nở. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hòa lẫn với những nỗi đau, nỗi thất vọng. Tôi không thể tin rằng Hải lại có thể nói những lời đó, lại có thể làm những việc đó.
Anh ấy bước vào phòng, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ấy cố gắng ôm lấy tôi, nhưng tôi đẩy tay anh ấy ra.
“Em sao vậy? Em đừng làm quá lên thế chứ. Anh làm vậy cũng vì tương lai của chúng ta thôi mà,” Anh ấy nói, giọng anh ấy vẫn bình thản.
“Tương lai của chúng ta sao?” Tôi gào lên. “Anh có biết ý nghĩa của mảnh đất này đối với em không? Anh có biết bố mẹ em đã phải vất vả thế nào mới có được nó không? Anh có biết anh đã làm tan nát niềm tin của em không?”
Hải im lặng. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không còn sự bình thản nữa, mà thay vào đó là sự khó hiểu. Anh ấy dường như không hiểu được nỗi đau của tôi.
Kể từ ngày hôm đó, không khí trong nhà trở nên nặng nề. Tôi và Hải không còn nói chuyện nhiều với nhau nữa. Chúng tôi vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn. Hạnh phúc mà tôi từng tin là vĩnh cửu, giờ đây chỉ còn là một mảnh ghép rời rạc, mong manh.
Tôi sống trong sự dằn vặt. Tôi nhìn Hải, nhìn đứa con gái bé bỏng của tôi, và tôi tự hỏi, cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu? Tôi có nên tiếp tục sống với một người đàn ông mà tôi không còn tin tưởng nữa không?
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng cảm thấy mệt mỏi. Tôi không còn cảm thấy muốn về nhà nữa. Tôi sợ phải đối mặt với Hải, sợ phải nhìn thấy anh ấy. Tôi sợ phải sống trong một cuộc hôn nhân mà niềm tin đã tan vỡ.
Bố mẹ tôi nhận thấy sự thay đổi của tôi. Mẹ tôi thường xuyên hỏi han, động viên tôi. Bà ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bà ấy cảm nhận được nỗi buồn trong tôi. Tôi không dám kể cho mẹ nghe. Tôi không muốn bố mẹ phải lo lắng. Tôi không muốn họ phải đau lòng khi biết rằng món quà mà họ đã dành dụm cả đời, giờ đây lại trở thành nguyên nhân gây ra sự rạn nứt trong cuộc hôn nhân của tôi.
Một hôm, mẹ tôi đến thăm. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự lo lắng. "Con gái mẹ sao vậy? Dạo này con buồn lắm. Có chuyện gì cứ nói với mẹ. Mẹ sẽ luôn ở bên con."
Tôi ôm mẹ vào lòng, nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện, kể cho mẹ nghe về tờ rao bán nhà, về những lời nói lạnh lùng của Hải.
Mẹ tôi nghe xong, khuôn mặt bà ấy biến sắc. Bà ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi. Tôi biết, mẹ tôi cũng đang rất đau lòng.
Sau hôm đó, mẹ tôi đã nói chuyện với Hải. Tôi không biết họ đã nói gì, nhưng sau cuộc nói chuyện đó, Hải đã thay đổi. Anh ấy không còn rao bán nhà nữa. Anh ấy cố gắng nói chuyện với tôi, cố gắng hàn gắn lại những vết rạn nứt.
Anh ấy xin lỗi tôi. Anh ấy nói rằng anh ấy đã sai, đã không hiểu được ý nghĩa của món quà mà bố mẹ tôi đã tặng. Anh ấy nói rằng anh ấy đã quá nông nổi, quá thực dụng.
Tôi nhìn Hải, lòng tôi vẫn còn tổn thương. Niềm tin đã vỡ, không dễ gì hàn gắn lại được. Nhưng tôi cũng thấy được sự hối lỗi trong ánh mắt anh ấy. Tôi biết, anh ấy đang cố gắng.
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Chúng tôi cùng nhau nhìn lại những gì đã xảy ra, cùng nhau tìm cách vượt qua giai đoạn khó khăn này. Không dễ dàng, nhưng chúng tôi đang cố gắng.
Tôi biết, để xây dựng lại niềm tin đã mất, cần rất nhiều thời gian và nỗ lực. Nhưng tôi vẫn hy vọng. Tôi hy vọng rằng, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ lại tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc chân thật, không có sự lừa dối.
Tôi vẫn sống trong căn nhà mà bố mẹ đã tặng. Căn nhà đó giờ đây không chỉ là một tổ ấm, mà còn là một bài học, một lời nhắc nhở về ý nghĩa của tình yêu thương và lòng biết ơn.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những thứ quý giá hơn tiền bạc, hơn bất kỳ tài sản nào. Đó là niềm tin, là sự chân thành, là tình yêu thương vô điều kiện.
Tôi nhìn con gái bé bỏng đang chơi đùa trong sân nhà. Tôi muốn con bé lớn lên trong một môi trường lành mạnh, nơi tình yêu thương được trao đi một cách chân thành, không vụ lợi. Tôi muốn con bé hiểu rằng, gia đình là nơi để yêu thương, để sẻ chia, chứ không phải là nơi để tính toán hay lợi dụng.
Và tôi sẽ luôn nhớ rằng, hạnh phúc không phải là một thứ dễ dàng có được. Nó cần được vun đắp bằng niềm tin, bằng sự chân thành, và bằng cả sự tha thứ. Dù vết rạn nứt có thể vẫn còn đó, nhưng tôi tin, chúng tôi sẽ vượt qua được. Bởi vì chúng tôi còn có tình yêu, và còn có một ngôi nhà, nơi những ký ức đẹp đẽ vẫn còn nguyên vẹn. Ngôi nhà của tình thương, không phải của lợi ích.
Comments
Post a Comment