Min menu

Pages

Gửi con cho anh chị chồng chăm sóc, mẹ trẻ t-ức gi-ận khi bất ngờ về quê thấy con lủi thủi ăn cháo trắng...


Sài Gòn những ngày cuối năm, không khí se lạnh, nhưng lòng tôi thì nóng như lửa đốt. Tiếng còi xe inh ỏi, dòng người hối hả trên phố, tất cả dường như càng làm tăng thêm sự bồn chồn, lo lắng trong tôi. Tôi, Mai, 30 tuổi, một mình nuôi con trai nhỏ, cu Bin, sau khi chồng tôi, Thành, qua đời vì một tai nạn lao động cách đây ba năm. Cuộc sống ở quê, ở cái làng nhỏ bé ấy, ít việc làm, thu nhập bấp bênh, không đủ để tôi nuôi con. Tôi buộc lòng phải lên thành phố, làm công nhân may, gửi con lại cho gia đình anh ruột của chồng, anh chị Ba.

Ngày tôi rời làng, cu Bin bám chặt lấy chân tôi, đôi mắt tròn xoe, ngấn nước. “Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà. Mẹ ở lại với con đi.”

Lòng tôi đau như cắt. Tôi ôm con vào lòng, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. “Bin ngoan nhé. Mẹ đi làm kiếm tiền cho con ăn học. Mẹ sẽ về sớm thôi.”

Tôi đặt tất cả niềm tin vào anh chị Ba. Anh Ba, anh trai của Thành, là một người đàn ông hiền lành, thật thà. Chị Ba cũng là người phụ nữ đảm đang, tháo vát. Tôi tin rằng, anh chị sẽ chăm sóc Bin tốt.

Lên thành phố, tôi lao vào làm việc như một con thiêu thân. Ca kíp kéo dài, công việc nặng nhọc, nhưng tôi không dám than thở. Mỗi khi mệt mỏi, tôi lại nghĩ đến cu Bin, nghĩ đến tương lai của con. Tôi phải cố gắng, phải kiếm thật nhiều tiền để gửi về cho anh chị Ba nuôi con, để con tôi được ăn học đầy đủ, không phải chịu khổ như tôi.

Tháng nào tôi cũng gửi tiền về đều đặn, thậm chí còn gửi nhiều hơn so với mức thỏa thuận ban đầu. Tôi thường xuyên gọi điện về nhà, hỏi thăm tình hình của Bin. Anh chị Ba luôn nói, Bin ăn ngoan, học giỏi, không có gì phải lo lắng. Nghe vậy, lòng tôi cũng yên tâm phần nào. Nhưng nỗi nhớ con thì không lúc nào nguôi. Mỗi đêm, hình ảnh cu Bin lại hiện về trong giấc mơ của tôi, khiến tôi trằn trọc không ngủ được.

Tôi làm việc cật lực, từ sáng sớm tinh mơ đến tối mịt, có khi còn phải tăng ca đến khuya. Tôi ăn uống kham khổ, không dám mua sắm gì cho bản thân. Tất cả số tiền kiếm được, tôi đều dành dụm để gửi về cho con. Tôi tin rằng, với số tiền đó, cu Bin sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, và được chăm sóc chu đáo.

Chuyến Về Quê Bất Ngờ Và Hình Ảnh Xé Lòng

Một ngày cuối tuần, tôi xin phép nghỉ làm, quyết định về quê thăm con. Tôi muốn tạo bất ngờ cho Bin, và cũng muốn xem tình hình của con thế nào. Tôi không báo trước cho anh chị Ba, vì muốn tự mình kiểm tra xem con có được chăm sóc tốt hay không.


Xe khách dừng ở đầu làng vào lúc chạng vạng tối. Tôi bước xuống xe, lòng tôi đập thình thịch. Tôi háo hức muốn gặp con, muốn ôm con vào lòng.

Tôi đi bộ về nhà anh chị Ba. Con đường quen thuộc, những hàng cây, những ngôi nhà… mọi thứ vẫn vậy, nhưng giờ đây, lòng tôi lại mang một cảm giác khác. Tôi đi đến gần cổng nhà, và rồi, tôi chết lặng.

Trước sân nhà, dưới ánh đèn mờ ảo, cu Bin đang lúi húi ngồi bên bậc cửa. Thằng bé gầy gò, quần áo cũ kỹ, đang cúi gằm mặt ăn một bát cháo trắng. Bát cháo trắng không có tí thịt, cá, hay rau nào. Chỉ là một bát cháo trắng đơn thuần.

Tim tôi thắt lại. Máu trong người tôi dường như đông cứng lại. Tôi không thể tin vào mắt mình. Cu Bin, con trai tôi, đang ăn cháo trắng sao? Trong khi tháng nào tôi cũng gửi về cả chục triệu bạc? Anh chị Ba đối xử tệ với con tôi đến mức này sao?

Cảm giác tức giận, uất hận dâng lên ngùn ngụt trong lòng tôi. Tôi đã hy sinh tất cả vì con, đã làm việc cật lực để kiếm tiền gửi về, vậy mà anh chị lại để con tôi phải chịu khổ như vậy sao?

Cơn Thịnh Nộ Và Lời Giải Thích Bất Ngờ Từ Con Trai
Tôi lao vào sân, không kìm nén được cơn tức giận. “Anh chị Ba! Hai người làm cái gì vậy? Sao lại để con tôi ăn uống kham khổ như vậy? Tháng nào tôi cũng gửi tiền về đầy đủ, sao hai người lại đối xử tệ bạc với cháu như thế?” tôi gào lên, giọng tôi lạc đi vì giận dữ.

Tiếng động của tôi khiến cu Bin giật mình. Thằng bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn tôi. Khi nhận ra tôi, thằng bé vội vàng chạy đến ôm chầm lấy tôi. “Mẹ! Mẹ về rồi!”

Anh Ba và chị Ba cũng từ trong nhà bước ra, gương mặt họ đầy sự ngạc nhiên khi thấy tôi về mà không báo trước. Họ nhìn tôi, rồi nhìn cu Bin, rồi nhìn bát cháo trên tay thằng bé. Gương mặt anh chị ấy lộ rõ vẻ bối rối, khó hiểu.

“Mai… em nói gì vậy? Sao em lại nói vậy?” anh Ba hỏi, giọng anh ấy ngập ngừng.

Chị Ba cũng nói: “Mai ơi, em hiểu lầm rồi. Có chuyện gì từ từ nói.”

Nhưng tôi không thể bình tĩnh được. Cơn giận dữ đã che mờ lý trí của tôi. Tôi tiếp tục tuôn ra những lời lẽ gay gắt, trách móc, đổ lỗi cho anh chị. Tôi nói rằng anh chị đã lợi dụng lòng tốt của tôi, đã bóc lột tiền của tôi, và đã đối xử tệ bạc với con tôi.


Trong lúc tôi đang giận dữ, cu Bin bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kéo tay tôi. “Mẹ ơi! Mẹ đừng mắng bác Ba, bác gái nữa. Bác ấy không có lỗi đâu mẹ.”

Tôi sững sờ. Tôi nhìn con trai mình, không thể tin vào tai mình. Thằng bé đang bênh vực anh chị Ba sao?

“Con nói gì vậy Bin? Con đang ăn cháo trắng đó. Mẹ gửi tiền về để con ăn ngon, mặc đẹp, chứ không phải để con ăn cháo trắng như vậy đâu!” tôi nói, giọng tôi vẫn còn đầy sự tức giận.

Cu Bin nhìn tôi, đôi mắt thằng bé rưng rưng. “Mẹ ơi… con… con bị đau bụng nặng. Bác gái dậy sớm nấu cháo trắng cho con ăn cho nhẹ bụng thôi mẹ. Chứ bình thường bác ấy nấu nhiều món ngon lắm, con được ăn uống đầy đủ mà mẹ.”

Sự Thật Vỡ Ốa Từ Người Con Và Lời Xác Nhận Của Hàng Xóm
Lời nói của cu Bin như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi, khiến tôi tỉnh táo lại. Tim tôi thắt lại. Đau bụng? Tôi đã không hỏi han con, không tìm hiểu nguyên nhân, mà đã vội vàng kết tội anh chị.

Đúng lúc đó, vài người hàng xóm nghe tiếng ồn ào cũng sang hóng chuyện. Họ nhìn tôi, nhìn cu Bin, rồi nhìn bát cháo trên tay thằng bé.

Bà Tư, người hàng xóm thân thiết của gia đình tôi, lên tiếng: “Đúng đó cô Mai. Thằng Bin nó bị đau bụng từ tối qua. Chị Ba nó lo lắng lắm, dậy sớm nấu cháo trắng cho nó ăn cho dễ tiêu. Chứ bình thường, chị Ba nó chăm thằng Bin kỹ lắm. Nào là nấu đủ món ngon, nào là mua quần áo mới. Thằng Bin nó được ăn uống và nuôi dạy tử tế lắm đó cô Mai. Cô đừng có hiểu lầm.”

Ông Bảy, một người hàng xóm khác, cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy đó cô Mai. Anh chị Ba nó thương thằng Bin như con ruột vậy đó. Cô ở xa, không biết được đâu. Cô đừng có trách oan người ta.”

Lời nói của những người hàng xóm như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sụp đổ. Tất cả những gì tôi vừa nói, vừa làm, đều là sai lầm. Tôi đã trách oan anh chị Ba, đã nghi ngờ lòng tốt của họ.

Nỗi Ân Hận Và Giọt Nước Mắt Hối Lỗi
Tôi nhìn anh Ba, nhìn chị Ba, nhìn cu Bin, rồi nhìn những người hàng xóm. Gương mặt tôi nóng bừng, xấu hổ. Nước mắt tôi trào ra. Tôi cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ, một người em dâu vô ơn.

Tôi quỳ sụp xuống đất, ôm chặt lấy cu Bin vào lòng. “Con trai ơi… mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Mẹ… mẹ đã hiểu lầm rồi.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh Ba và chị Ba, đôi mắt tôi đỏ ngầu vì hối hận. “Anh Ba, chị Ba… em xin lỗi anh chị. Em… em đã sai rồi. Em đã không tìm hiểu kỹ, đã vội vàng trách oan anh chị. Em xin lỗi anh chị nhiều lắm.”

Anh Ba và chị Ba không nói gì. Họ chỉ lặng lẽ đỡ tôi dậy, vỗ vai tôi. Ánh mắt họ không có sự trách móc, chỉ có sự thông cảm.

“Thôi, không sao đâu Mai. Chắc tại em lo cho thằng Bin quá thôi mà,” anh Ba nói, giọng anh ấy trầm ấm.

Chị Ba cũng nói: “Đúng vậy đó em. Em ở xa, không biết được tình hình. Chuyện đã qua rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa.”

Sự bao dung của anh chị Ba khiến tôi càng thêm hối hận. Họ không chỉ là anh trai, chị dâu của chồng tôi, mà họ còn là những người đã thay tôi chăm sóc cu Bin, đã yêu thương thằng bé như con ruột.

Tôi ôm chặt lấy cu Bin vào lòng, hít hà mùi tóc của con. Thằng bé là tất cả cuộc đời tôi. Tôi đã vì con mà cố gắng, mà hy sinh. Nhưng đôi khi, chính sự lo lắng thái quá đã khiến tôi trở nên mù quáng, đã khiến tôi làm tổn thương những người yêu thương mình.

Bình Yên Trở Lại Và Bài Học Vô Giá
Đêm đó, tôi ngủ lại nhà anh chị Ba. Tôi trò chuyện với anh chị, nghe anh chị kể về những ngày tháng Bin ở đây. Anh chị kể về những trò nghịch ngợm của Bin, về những lần thằng bé bị ốm, về những kỷ niệm vui buồn của anh chị với Bin. Tôi nhận ra rằng, Bin không chỉ được chăm sóc đầy đủ về vật chất, mà còn được yêu thương, được nuôi dạy một cách tử tế, đúng như lời thằng bé đã nói.

Sáng hôm sau, tôi cùng anh chị Ba đưa cu Bin đi khám bệnh. Bác sĩ nói, Bin chỉ bị đau bụng nhẹ, không có gì đáng lo. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ở lại quê thêm vài ngày, dành thời gian chơi đùa với cu Bin. Tôi nhìn thằng bé cười nói vui vẻ, nhìn thằng bé chạy nhảy khắp sân, lòng tôi thấy bình yên đến lạ. Tôi biết, mình đã có một gia đình tuyệt vời, có những người thân yêu luôn ở bên cạnh tôi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Trước khi trở lại thành phố, tôi đến bên anh Ba và chị Ba. Tôi nắm tay anh chị, đôi mắt tôi rưng rưng. “Em cảm ơn anh chị nhiều lắm. Cảm ơn anh chị đã chăm sóc Bin, đã yêu thương nó như con ruột. Em xin lỗi vì những gì em đã nói.”

Anh Ba và chị Ba mỉm cười. “Thôi, không sao đâu Mai. Bin cũng là cháu của tụi anh chị mà. Em cứ yên tâm làm việc. Có gì, cứ gọi điện về.”

Tôi ôm chặt lấy anh chị Ba, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn. Tôi biết, mình đã học được một bài học quý giá về cuộc đời: Đừng bao giờ vội vàng phán xét, đừng bao giờ vội vàng kết tội người khác khi chưa tìm hiểu rõ sự thật. Sự nghi ngờ, sự nóng vội có thể khiến chúng ta làm tổn thương những người yêu thương mình.

Tôi trở lại thành phố, tiếp tục công việc của mình. Nhưng lần này, lòng tôi thanh thản hơn rất nhiều. Tôi không còn mang trong mình nỗi lo lắng, sự nghi ngờ nữa. Tôi biết, cu Bin đang ở trong vòng tay yêu thương của anh chị Ba. Tôi biết, mình có một gia đình để dựa vào, để tin tưởng.

Cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng, tôi sẽ vượt qua tất cả. Bởi vì, tôi có cu Bin, có gia đình anh chị Ba, và có tình yêu thương là hành trang vững chắc nhất.

Comments