Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói rộn ràng của buổi tiệc mừng thành công dự án mới của công ty tôi như dội vào tai, biến thành một âm thanh chói tai, khó chịu. Tôi là Hoàng, một người đàn ông 35 tuổi, đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Bên cạnh tôi là Mai, vợ tôi, người phụ nữ tôi yêu thương và tin tưởng nhất. Tôi tưởng.
Mai đang trò chuyện vui vẻ với Thanh, cô bạn thân từ thuở nhỏ của Mai. Hai người họ thân thiết như chị em, và tôi cũng quý mến Thanh như một thành viên trong gia đình. Tôi đang định lại gần để cùng nhập cuộc, thì một vài từ ngữ lọt vào tai tôi, khiến tôi chết sững.
"Mày có thấy khó xử không khi thằng bé... không phải của Hoàng?" Thanh khẽ thì thầm, giọng cô ấy đủ nhỏ để chỉ Mai mới có thể nghe thấy.
Mai khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút lo lắng. "Ừ, tao cũng lo. Sợ Hoàng sẽ không chấp nhận..."
Tim tôi như ngừng đập. "Đứa con không phải của Hoàng"? "Sợ Hoàng sẽ không chấp nhận"? Những từ ngữ đó như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Tôi đứng đó, bất động, như một pho tượng. Cơn ghen tuông cuồng nộ bỗng trỗi dậy, nhấn chìm mọi lý trí của tôi.
Mai đã phản bội tôi sao? Đứa con mà tôi yêu thương bấy lâu, không phải con của tôi sao? Sau bao nhiêu năm chung sống, bao nhiêu niềm tin mà tôi đã đặt vào cô ấy, đây là cái kết sao?
Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi cảm thấy bị lừa dối, bị phản bội một cách đau đớn nhất. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Tôi quay lưng, rời khỏi buổi tiệc mà không nói một lời từ biệt. Mai, cô ấy đang cười nói vui vẻ, không hề hay biết rằng thế giới của tôi vừa sụp đổ.
Tôi lái xe về nhà trong vô thức. Con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, mịt mờ trong màn đêm. Hình ảnh Mai và Thanh thì thầm cứ ám ảnh tôi, không ngừng xoáy sâu vào tâm trí tôi.
Cơn Giận Bùng Nổ Và Màn Kịch Đau Đớn
Về đến nhà, tôi lao vào phòng khách như một con thú điên. Cơn giận dữ bùng nổ, thiêu rụi mọi thứ. Tôi đập phá đồ đạc, ném vỡ những kỷ vật của hai đứa, la hét như một kẻ mất trí. Tôi muốn trút bỏ tất cả nỗi đau, sự tức giận đang giày vò tôi.
Mai về nhà không lâu sau đó. Cô ấy nhìn thấy cảnh tượng tan hoang trong nhà, rồi nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ hoảng hốt.
"Hoàng! Anh làm gì vậy? Sao anh lại đập phá đồ đạc thế này?" Mai hỏi, giọng cô ấy run rẩy.
Tôi quay phắt lại, ánh mắt tôi đỏ ngầu vì giận dữ. "Em còn dám hỏi tôi sao? Em còn dám giả vờ không biết sao? Em dám lừa dối tôi? Đứa con đó... không phải con của tôi sao?"
Mai sững sờ. Khuôn mặt cô ấy tái mét. "Anh... anh nói gì vậy? Đứa con nào?"
"Em còn chối cãi sao?" Tôi gào lên. "Tôi đã nghe tất cả. Em và con Thanh đã nói chuyện về đứa con không phải của tôi. Em còn muốn chối cãi sao?"
Mai nhìn tôi, đôi mắt cô ấy ngấn lệ. "Hoàng à... anh hiểu lầm rồi... Không phải như anh nghĩ đâu..."
"Hiểu lầm sao?" Tôi cười khẩy. "Tôi đã nghe rõ mồn một. Em còn muốn giải thích sao? Em nghĩ tôi là thằng ngu sao? Em dám phản bội tôi? Sau bao nhiêu năm chung sống, bao nhiêu niềm tin mà tôi đã đặt vào em, em lại làm vậy với tôi sao?"
Tôi không cho Mai cơ hội giải thích. Nỗi ghen tuông, sự tức giận đã che mờ lý trí của tôi. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt dối trá của cô ấy nữa.
"Cút đi!" Tôi gào lên. "Cút ra khỏi nhà tôi ngay! Tôi không muốn nhìn thấy em nữa! Đồ lừa dối! Đồ phản bội!"
Mai nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ đau khổ, thất vọng. Nước mắt cô ấy tuôn rơi lã chã. Cô ấy không nói một lời nào nữa. Cô ấy chỉ lặng lẽ quay lưng, bước đi, bỏ lại căn nhà tan hoang, bỏ lại người chồng đã hóa thành một con quỷ.
Tôi đứng đó, nhìn bóng lưng Mai khuất dần trong màn đêm. Lòng tôi đau như cắt, nhưng tôi vẫn nghĩ, đó là nỗi đau của một người bị phản bội, chứ không phải nỗi đau của một người đã tự tay phá hủy hạnh phúc của mình.
Những Năm Tháng Đày Đọa Trong Nỗi Hận
Sau đêm đó, cuộc sống của tôi chìm trong bóng tối. Tôi không còn thiết tha bất cứ điều gì nữa. Công việc, sự nghiệp, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Tôi sống trong nỗi hận, nỗi đau bị phản bội. Tôi không ngừng tự hỏi, tại sao Mai lại làm vậy với tôi? Tại sao cô ấy lại lừa dối tôi?
Tôi cắt đứt mọi liên lạc với Mai. Tôi không muốn nghe tin tức gì về cô ấy nữa. Tôi muốn quên cô ấy đi, quên đi tất cả những gì đã xảy ra.
Nhưng làm sao tôi có thể quên được? Hình bóng Mai, nụ cười của cô ấy, ánh mắt của cô ấy, tất cả đều ám ảnh tôi. Tôi nhớ những ngày tháng chúng tôi còn yêu nhau say đắm, nhớ những kỷ niệm đẹp của chúng tôi. Và mỗi lần nhớ lại, nỗi đau lại càng thêm sâu sắc.
Tôi lao vào công việc như một cái máy, cố gắng dùng công việc để lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình. Nhưng càng cố gắng, tôi lại càng cảm thấy trống rỗng.
Tôi trở nên cáu kỉnh, khó tính. Tôi ít nói, ít cười. Bạn bè, đồng nghiệp đều thấy tôi thay đổi. Họ không hiểu tại sao tôi lại trở nên như vậy. Tôi cũng không muốn giải thích cho họ.
Tôi sống những năm tháng tiếp theo trong sự giày vò của nỗi hận, nỗi đau. Tôi tin rằng Mai là một người phụ nữ tồi tệ, một kẻ phản bội. Tôi tin rằng tôi đã đúng khi đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Sự Thật Phũ Phàng Tại Bệnh Viện
Năm năm sau. Tôi đang ở bệnh viện, thăm một người bạn thân bị tai nạn. Khi tôi đang đi trên hành lang, bất chợt tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Thanh.
Cô ấy đang ngồi trên ghế chờ, khuôn mặt cô ấy tiều tụy, đôi mắt thâm quầng. Cô ấy đang nắm chặt tay một cậu bé. Cậu bé đó khoảng 5, 6 tuổi, có vẻ như đang bị bệnh.
Tôi định quay lưng bỏ đi, không muốn dính dáng gì đến những người có liên quan đến Mai. Nhưng rồi, tôi lại dừng lại. Có một điều gì đó thôi thúc tôi phải ở lại, phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Tôi tiến lại gần Thanh. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cô ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ buồn bã.
"Hoàng... Cậu về từ bao giờ vậy?" Thanh hỏi, giọng cô ấy yếu ớt.
Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt tôi lạnh lùng. "Tôi không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô đang làm gì vậy? Còn thằng bé này là ai?"
Thanh nhìn cậu bé bên cạnh, rồi nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ xót xa. "Hoàng à... Có một chuyện... tớ muốn nói với cậu..."
Tim tôi đập thình thịch. Tôi biết, có một điều gì đó sắp xảy ra. Một điều gì đó sẽ thay đổi cuộc đời tôi.
Thanh hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể cho tôi nghe một câu chuyện, một câu chuyện đã xé nát trái tim tôi.
"Hoàng à," Thanh nói, giọng cô ấy trầm ấm. "Cậu có nhớ cái buổi tiệc 5 năm trước không? Cái buổi tiệc mà cậu đã hiểu lầm Mai?"
Tôi gật đầu. Nỗi đau cũ lại trỗi dậy.
"Thật ra," Thanh tiếp tục, "cuộc trò chuyện của tớ và Mai hôm đó, là về một đứa bé mồ côi. Một đứa bé bị bỏ rơi, đang nằm ở trại trẻ mồ côi. Mai đã đến thăm nó nhiều lần. Con bé rất đáng thương. Mai rất yêu thương nó."
Tôi sững sờ. Đứa bé mồ côi?
"Mai muốn nhận nuôi đứa bé đó," Thanh nói, nước mắt cô ấy bỗng tuôn rơi. "Nhưng con bé sợ cậu không đồng ý. Con bé biết cậu luôn muốn có một đứa con ruột thịt. Con bé sợ cậu sẽ không chấp nhận một đứa con nuôi. Vì vậy, con bé mới nhờ tớ giữ bí mật."
Tim tôi như ngừng đập. Tôi không thể tin vào tai mình. Vậy ra, tất cả những gì tôi tin là sự thật, tất cả những gì tôi đã căm hận Mai suốt 5 năm qua, đều là một sự hiểu lầm to lớn sao?
"Mai... Mai không hề phản bội cậu đâu Hoàng." Thanh nói, giọng cô ấy nghẹn ngào. "Con bé yêu cậu nhiều lắm. Con bé muốn cho cậu một gia đình đủ đầy hơn, có thêm một đứa con. Con bé đã hy sinh tất cả vì cậu. Nhưng lại bị chính cậu làm tổn thương sâu sắc nhất."
Tôi gục xuống, bật khóc nức nở. Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa. Nỗi đau, nỗi ân hận thiêu đốt tôi. Suốt 5 năm qua, tôi đã sống trong thù hận, không ngờ người mình từng yêu thương nhất lại âm thầm hy sinh vì tôi, vì hạnh phúc của chúng tôi. Mai, cô ấy đã muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn, lại bị chính tôi làm tổn thương sâu sắc nhất.
"Mai... Mai giờ ở đâu?" Tôi hỏi, giọng tôi run rẩy. "Cô ấy có khỏe không?"
Thanh nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ xót xa. "Mai... Mai đã đi rồi Hoàng ạ... Con bé đã không chịu nổi cú sốc đó. Con bé đã bỏ đi, không ai biết ở đâu cả."
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi đã mất Mai rồi sao? Tôi đã tự tay phá hủy hạnh phúc của mình rồi sao?
Nỗi Ân Hận Và Cuộc Sống Mới
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi chìm trong nỗi ân hận tột cùng. Tôi không còn thiết tha bất cứ điều gì nữa. Tôi bỏ bê công việc, sống trong sự dằn vặt, day dứt. Tôi tự trách mình đã quá ngu ngốc, quá độc đoán, đã không tin tưởng Mai, đã không cho cô ấy cơ hội giải thích.
Tôi bắt đầu đi tìm Mai. Tôi đi khắp nơi, hỏi han khắp chốn, nhưng không ai biết Mai ở đâu. Cô ấy đã biến mất, như một hạt cát giữa đại dương.
Tôi trở về căn nhà của chúng tôi. Căn nhà vẫn còn đó, nhưng đã trống rỗng, lạnh lẽo. Những kỷ vật tôi đã đập phá, giờ đây nằm vương vãi trên sàn nhà, như những mảnh vỡ của hạnh phúc.
Tôi ngồi đó, nhìn những mảnh vỡ, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi nhớ Mai, nhớ nụ cười của cô ấy, ánh mắt của cô ấy. Tôi nhớ những ngày tháng chúng tôi còn yêu nhau say đắm, nhớ những kỷ niệm đẹp của chúng tôi.
Tôi biết, tôi đã không còn cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình nữa. Tôi đã tự tay đánh mất người phụ nữ mình yêu thương nhất.
Từ đó, tôi dành thời gian để làm những việc có ý nghĩa. Tôi quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi, cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi muốn bù đắp lại những gì mà tôi đã gây ra. Tôi muốn Mai biết rằng, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, và tôi sẽ sống một cuộc đời có ý nghĩa để chuộc lỗi.
Tôi vẫn sống trong căn nhà cũ của chúng tôi. Tôi không sửa sang lại những gì đã đập phá. Tôi muốn giữ lại những vết tích đó, như một lời nhắc nhở về những lỗi lầm của mình.
Mỗi khi đêm về, tôi lại ngồi lặng lẽ trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhớ Mai. Tôi hy vọng rằng, ở một nơi nào đó, cô ấy đang sống một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Câu chuyện của tôi là một bài học đắt giá về niềm tin trong hôn nhân, và về những hiểu lầm không đáng có. Nó dạy tôi rằng, trong cuộc sống, chúng ta không nên vội vàng phán xét người khác, không nên để những nghi ngờ làm mờ mắt. Hãy luôn tin tưởng vào người mình yêu, hãy luôn cho họ cơ hội giải thích. Bởi vì, đôi khi, những sự thật lại nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, và những hiểu lầm có thể phá hủy tất cả.
Tôi đã mất Mai. Nhưng tôi đã học được một bài học quý giá. Bài học về sự thấu hiểu, sự bao dung, và tình yêu chân thành. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.
Tôi không biết liệu Mai có bao giờ quay trở lại không. Nhưng tôi sẽ vẫn luôn chờ đợi. Tôi sẽ vẫn luôn hy vọng. Và tôi sẽ vẫn luôn yêu cô ấy, cho đến hết cuộc đời này.
Comments
Post a Comment