Min menu

Pages

Nghe được bí mật, người chồng nổi cơn t-am b-ành, để rồi nhiều năm sau phải ng-ã qu-ỵ khi đối mặt với sự thật từ người bạn thân...


Giai điệu du dương của bản nhạc jazz trong buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty bỗng trở nên chói tai, trộn lẫn với tiếng cười nói xôn xao, tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn, đập vào màng nhĩ tôi. Tôi là Hoàng, giám đốc một công ty kiến trúc đang trên đà phát triển, người đàn ông mà ai cũng ngưỡng mộ với sự nghiệp thành công và một gia đình viên mãn. Vợ tôi, Lan, xinh đẹp và dịu dàng, đang đứng cách tôi không xa, trò chuyện cùng Việt, người bạn thân chí cốt của tôi từ thuở đại học.

Tôi nhìn họ, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc. Cho đến khi, một khoảnh khắc định mệnh, những lời thì thầm của họ lọt vào tai tôi, xuyên thẳng vào tận tâm can, làm tan vỡ mọi thứ.

“Tớ lo quá, đứa bé này không phải của Hoàng,” Lan khẽ nói, giọng cô ấy đầy vẻ lo lắng.

Việt vỗ vai Lan an ủi: “Cậu đừng lo. Hoàng sẽ hiểu thôi. Cậu cứ nói thật với anh ấy.”

Tim tôi như ngừng đập. Cả thế giới quay cuồng. Đứa bé không phải của Hoàng? Cơn ghen cuồng nộ bỗng trỗi dậy, thiêu đốt mọi lý trí trong tôi. Mọi lời nói, mọi cử chỉ yêu thương của Lan dành cho tôi bỗng trở thành những màn kịch giả dối. Tôi không thể tin được. Vợ tôi, người tôi yêu thương nhất, lại phản bội tôi? Với bạn thân của tôi?

Khuôn mặt tôi nóng bừng, máu dồn lên não. Tôi muốn lao đến đó, túm lấy cổ Việt, hỏi cho ra nhẽ. Tôi muốn tát Lan, hỏi cô ấy tại sao lại lừa dối tôi. Nhưng tôi cố gắng kìm nén. Tôi không muốn làm ầm ĩ giữa buổi tiệc. Tôi muốn về nhà, làm rõ mọi chuyện.

Tôi rời khỏi buổi tiệc mà không nói một lời nào với Lan. Tôi lái xe về nhà, đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn. Những câu nói của Lan và Việt cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như một lưỡi dao cứa vào trái tim tôi.

Khi về đến nhà, tôi thấy Lan đang ngồi đợi tôi ở phòng khách. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy vẻ lo lắng.

“Anh Hoàng, anh về rồi. Sao anh lại bỏ về giữa chừng vậy? Anh có sao không?” Lan hỏi, giọng cô ấy khẽ khàng.

Tôi không trả lời. Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt tôi tóe lửa. Tôi lao vào phòng khách, đập phá mọi thứ tôi có thể nhìn thấy. Chiếc bình hoa pha lê vỡ tan tành, những cuốn sách vương vãi khắp sàn nhà.

“Hoàng! Anh làm gì vậy?” Lan sợ hãi đứng dậy, cố gắng ngăn tôi lại.

Tôi đẩy cô ấy ra. “Cô câm đi! Cô còn dám hỏi tôi làm gì sao? Cô lừa dối tôi! Cô phản bội tôi!” Tôi gào lên, giọng tôi lạc đi vì giận dữ.

Lan sững sờ. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự hoang mang. “Anh nói gì vậy? Em lừa dối anh lúc nào? Em không hiểu anh đang nói gì cả.”

“Cô còn giả vờ sao?” Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy chua chát. “Tôi nghe hết rồi. Cô và thằng Việt, các người đã nói gì với nhau? Đứa bé không phải của Hoàng là sao? Hả?”

Khuôn mặt Lan trắng bệch. Cô ấy lùi lại, đôi mắt cô ấy rưng rưng. “Anh… anh hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm ư?” Tôi gằn giọng. “Cô còn dám nói là hiểu lầm sao? Cô nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra cô đang lừa dối tôi sao?”

“Anh nghe em giải thích đã,” Lan cố gắng nói, giọng cô ấy nghẹn lại.

“Không cần giải thích gì nữa!” Tôi gào lên. “Cô biến ngay khỏi nhà tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!”


Tôi chỉ tay ra cửa, ánh mắt tôi đầy sự căm phẫn. Lan nhìn tôi, nước mắt cô ấy lăn dài trên má. Cô ấy không nói gì nữa. Cô ấy quay lưng bước đi, ra khỏi căn nhà mà chúng tôi đã từng xây dựng nên bằng tình yêu.

Sau ngày hôm đó, tôi sống trong sự cô đơn và thù hận. Tôi vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi Lan, quên đi nỗi đau bị phản bội. Tôi tự nhủ, mình phải mạnh mẽ, phải thành công, để chứng minh cho cô ấy thấy, mình không cần cô ấy.

Cuộc sống của tôi trở nên khô khan, vô vị. Tôi không còn tin tưởng ai nữa. Tôi sống khép kín, tránh xa mọi mối quan hệ xã giao. Bạn bè, đồng nghiệp đều tránh xa tôi. Việt cũng vậy, sau lần đó, tôi không liên lạc với nó nữa. Tôi coi nó như kẻ thù, như người đã cướp đi hạnh phúc của tôi.

Nhiều năm trôi qua. Tôi đã thành đạt hơn. Tiền bạc, danh vọng, tất cả những gì tôi từng khao khát, giờ đây đều nằm trong tay tôi. Nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Nỗi hận thù dành cho Lan vẫn cứ âm ỉ, gặm nhấm trái tim tôi.

Tôi thường tự hỏi, liệu Lan giờ sống thế nào? Cô ấy có hạnh phúc không? Tôi hy vọng cô ấy sống khổ sở, để tôi có thể hả hê.

Một ngày nọ, khi tôi đang ở bệnh viện thăm một đối tác bị ốm, tôi tình cờ gặp Việt. Nó đang ngồi ở ghế chờ, khuôn mặt nó xanh xao, mệt mỏi.

“Việt?” Tôi khẽ gọi.

Việt ngẩng đầu lên, nó nhìn tôi, ánh mắt nó thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ buồn bã.

“Hoàng… cậu về hồi nào vậy?” Việt hỏi, giọng nó khẽ khàng.

Tôi nhìn Việt. Bao nhiêu năm qua, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Giờ đây, đứng trước nó, tôi không còn cảm thấy hận thù như trước nữa. Tôi chỉ cảm thấy một nỗi buồn man mác.

“Tớ về thăm đối tác,” tôi nói. “Cậu có sao không? Sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?”

Việt thở dài. “Tớ… tớ bị bệnh rồi, Hoàng ạ. Ung thư.”

Cả người tôi như đổ sụp. Ung thư? Việt bị ung thư sao? Tôi không thể tin được.

“Sao… sao lại vậy?” Tôi hỏi, giọng tôi run run.

Việt nhìn tôi, ánh mắt nó đầy sự mệt mỏi. “Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Hoàng, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”


Tôi nhìn Việt, ánh mắt tôi đầy sự tò mò.

“Chuyện về Lan… tớ muốn nói rõ với cậu.” Việt nói, giọng nó trầm xuống. “Cậu đã hiểu lầm rồi.”

Tim tôi thắt lại. Hiểu lầm?

“Cái ngày hôm đó, ở buổi tiệc,” Việt nói. “Cậu đã nghe được Lan nói ‘đứa bé này không phải của Hoàng’. Đúng không?”

Tôi gật đầu, ánh mắt tôi tóe lửa. “Phải. Chính tai tôi nghe thấy.”

Việt thở dài. “Hoàng à, cậu đã hiểu lầm hoàn toàn. Cuộc trò chuyện của chúng tớ hôm đó, không phải về việc Lan phản bội cậu. Mà là về một đứa bé mồ côi. Một đứa bé rất đáng thương, bị bỏ rơi. Lan… Lan muốn xin nhận nuôi nó.”

Cả người tôi như đóng băng. Đứa bé mồ côi? Xin nhận nuôi?

“Lan đã tìm hiểu rất kỹ về đứa bé đó. Con bé rất đáng yêu, nhưng lại không có gia đình. Lan muốn cho nó một mái ấm, một gia đình đủ đầy,” Việt nói, nước mắt nó lăn dài trên má. “Lan sợ cậu không đồng ý. Nó sợ cậu sẽ không chấp nhận một đứa con không phải máu mủ của mình. Vì vậy, nó đã tâm sự với tớ. Nó nói, đứa bé này không phải của Hoàng, nhưng nó vẫn muốn nhận nuôi.”

Mỗi lời Việt nói ra như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Đứa bé không phải của Hoàng… không phải là con riêng của Lan. Mà là một đứa trẻ mồ côi. Lan muốn nhận nuôi nó. Lan muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn. Vậy mà tôi, tôi lại vì sự ghen tuông mù quáng của mình, mà đập phá, kết tội, đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

Tôi chết lặng. Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi. Tôi nhớ lại khuôn mặt Lan trong đêm đó, ánh mắt cô ấy đầy sự hoang mang, đau đớn. Cô ấy đã cố gắng giải thích, nhưng tôi đã không cho cô ấy một cơ hội. Tôi đã tự tay phá hủy đi hạnh phúc của mình.

Người vợ từng muốn cho anh một gia đình đủ đầy hơn… lại bị chính anh làm tổn thương sâu sắc nhất.

“Anh… anh xin lỗi Việt,” tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. “Anh… anh đã sai rồi. Anh đã hiểu lầm Lan. Anh đã đối xử tệ với cô ấy.”

Việt nhìn tôi, ánh mắt nó đầy sự thương cảm. “Lan… nó yêu cậu nhiều lắm, Hoàng ạ. Nó đã rất đau khổ sau khi cậu đuổi nó đi. Nó không trách cậu. Nó chỉ buồn thôi.”

Tim tôi quặn thắt. Lan không trách tôi? Cô ấy chỉ buồn thôi sao? Tôi là một thằng khốn nạn.

“Lan… giờ cô ấy ở đâu?” Tôi hỏi, giọng tôi run run.

Việt lắc đầu. “Tớ cũng không biết nữa. Sau khi cậu đuổi nó đi, nó đã rời khỏi thị xã này. Tớ cũng không thể liên lạc được với nó.”

Cả người tôi như đổ sụp. Tôi đã đánh mất Lan. Tôi đã đánh mất người phụ nữ yêu thương tôi nhất, người phụ nữ đã muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn. Và tôi, tôi đã tự tay hủy hoại tất cả.

Tôi rời khỏi bệnh viện, đi bộ lang thang trên những con phố quen thuộc. Mưa phùn vẫn lất phất rơi, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Lòng tôi trống rỗng, chơi vơi. Nỗi ân hận, nỗi day dứt xé nát tim tôi.

Tôi quay trở lại căn nhà của mình. Căn nhà vẫn rộng lớn, sang trọng, nhưng giờ đây nó trở nên trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Tôi đi qua từng căn phòng, từng góc nhà, những kỷ niệm về Lan ùa về như một thước phim quay chậm. Tiếng cười của cô ấy, tiếng nói chuyện của chúng tôi, những bữa cơm ấm cúng… Tất cả đều hiện về rõ mồn một.

Tôi quỳ xuống giữa căn phòng khách trống rỗng, nơi tôi đã từng đập phá, từng gào thét. Nước mắt tôi tuôn không ngừng. Tôi khóc cho Lan, khóc cho tình yêu của chúng tôi, khóc cho sự ngu ngốc của chính mình.

Tôi đã sống trong thù hận suốt bao nhiêu năm. Tôi đã tin vào những gì mắt thấy, tai nghe, mà không tin vào tình yêu chân thành của người vợ năm xưa. Tôi đã bỏ qua lời giải thích của cô ấy. Tôi đã không cho cô ấy một cơ hội.

Tôi là một thằng khốn nạn.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn sống trong thù hận nữa. Tôi sống trong nỗi ân hận, nhưng cũng sống trong sự biết ơn. Biết ơn vì Lan đã yêu tôi, đã muốn cho tôi một gia đình đủ đầy hơn.

Tôi bắt đầu tìm kiếm Lan. Tôi hỏi thăm bạn bè, người thân, những người quen cũ. Nhưng không ai biết Lan đang ở đâu. Cô ấy như bốc hơi khỏi cuộc đời tôi.

Tôi dành thời gian đến thăm Việt. Tôi chăm sóc nó, động viên nó. Tôi cảm thấy hối hận vì đã ghét bỏ nó suốt bao nhiêu năm qua. Việt là người bạn thân của tôi, là người đã cố gắng giúp đỡ Lan, nhưng tôi lại không tin nó.

Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình nữa. Tôi tìm thấy sự bình yên trong việc sám hối, trong việc làm những điều có ý nghĩa cho cuộc đời. Tôi quyên góp tiền cho các trại trẻ mồ côi, cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi muốn làm điều gì đó để bù đắp cho những lỗi lầm của mình, để làm điều gì đó có ý nghĩa cho cuộc đời.

Tôi thường xuyên đến thăm ngôi nhà hoang của chúng tôi. Căn nhà vẫn đứng đó, im lặng, lạnh lẽo. Tôi đặt bó hoa trắng trước hiên nhà, loài hoa mà Lan yêu thích. Tôi ngồi đó, nói chuyện với Lan như thể cô ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi.

“Lan ơi, anh xin lỗi! Anh xin lỗi vì đã không tin em! Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em! Anh xin lỗi vì đã làm em đau khổ! Anh xin lỗi vì tất cả!”

Nước mắt tôi tuôn không ngừng.

Cuộc đời tôi đã trải qua một biến cố lớn. Tôi đã đánh mất đi tình yêu, đánh mất đi hạnh phúc chỉ vì sự ghen tuông mù quáng của mình. Tôi đã học được một bài học đắt giá: Đừng bao giờ tin vào những gì mắt thấy, tai nghe mà không tin vào tình yêu chân thành của người mình yêu. Đừng bao giờ để sự nóng giận, sự ích kỷ che mờ đi lý trí. Và đừng bao giờ để mất đi những người yêu thương mình nhất, vì một sự hiểu lầm.

Tôi không biết liệu có một ngày nào đó tôi có thể gặp lại Lan không. Nhưng tôi biết, cô ấy sẽ mãi mãi sống trong tim tôi. Cô ấy là người đã dạy tôi về tình yêu thương, về sự hy sinh, và về những giá trị đích thực của cuộc sống.

Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho Lan, cho tình yêu mà cô ấy đã dành cho tôi. Tôi sẽ sống để không phụ tấm lòng của cô ấy, để không phụ tấm lòng của Việt, người bạn thân đã cố gắng giúp đỡ tôi.

Ánh nắng chiều Quảng Ngãi vẫn hanh vàng, rải đều trên những mái nhà ngói đỏ. Tôi đứng trước căn nhà hoang, nơi tình yêu của chúng tôi từng nở rộ, nơi những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn còn vương vấn. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của những giọt nước mắt trên má. Tôi biết, Lan đang ở một nơi nào đó, mỉm cười và dõi theo tôi. Và tôi, tôi sẽ sống để không phụ lòng cô ấy. Tôi sẽ sống để chuộc lại những lỗi lầm của mình.

Comments