Min menu

Pages

Chăm sóc bố chồng l-iệt suốt 4 năm, bị d-ị ngh-ị là "ă-n b-ám", chị Hằng cuối cùng khiến cả làng rơi nước mắt vì sự thật được tiết lộ...


Làn gió lạnh đầu đông lùa qua khe cửa sổ, mang theo mùi ẩm mốc của căn nhà cũ và mùi thuốc bắc thoang thoảng. Tôi, Hằng, lặng lẽ ngồi bên giường, tay thoăn thoắt lau người cho bố chồng, cụ ông đã nằm liệt giường suốt bốn năm qua. Ngoài kia, tiếng trẻ con nô đùa vọng vào, những âm thanh vui tươi dường như không thể chạm tới thế giới của chúng tôi, một thế giới tĩnh lặng và đầy gánh nặng.

Gánh Nặng Và Định Kiến
Tôi kết hôn với anh Minh cách đây hơn chục năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi tuy không giàu sang nhưng ấm áp, hạnh phúc. Chỉ có một điều day dứt, đó là chúng tôi không có con. Sau nhiều năm chạy chữa, hy vọng cứ thế vơi dần. Mẹ chồng tôi mất sớm vì bệnh hiểm nghèo, chỉ còn lại ba người chúng tôi trong căn nhà nhỏ.

Anh Minh là người chồng tốt, luôn yêu thương và che chở cho tôi. Anh ấy là trụ cột của gia đình, là niềm hy vọng của tôi. Nhưng rồi, tai nạn ập đến, cướp đi anh ấy một cách đột ngột. Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Nỗi đau mất chồng, nỗi trống rỗng khi mất đi người đàn ông của đời mình, khiến tôi chìm vào bóng tối.

Sau khi anh Minh mất, nhiều người khuyên tôi nên tái giá. Họ nói tôi còn trẻ, không nên chôn vùi tuổi xuân trong căn nhà vắng lặng này. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể bỏ lại bố chồng tôi một mình. Cụ ông, sau cái chết của anh Minh, cũng suy sụp tinh thần, rồi lâm bệnh nặng, nằm liệt giường.

Tôi quyết định ở lại. Tôi muốn chăm sóc bố chồng, muốn làm tròn bổn phận của một người con dâu. Đó là cách tôi thể hiện tình yêu, sự trân trọng của mình dành cho anh Minh, và cũng là cách tôi tìm thấy ý nghĩa cho cuộc sống của mình.

Những ngày đầu, tôi vất vả lắm. Một mình tôi gánh vác tất cả: từ việc ăn uống, vệ sinh, đến việc tắm rửa, thay tã cho bố chồng. Đêm nào tôi cũng thức trắng, canh chừng hơi thở yếu ớt của cụ. Lưng tôi còng xuống, mái tóc tôi điểm bạc, nhưng tôi vẫn cố gắng, không một lời than vãn.

Hàng xóm, họ hàng bắt đầu dị nghị. Họ nói tôi là "kẻ ăn bám". Họ nói tôi ở lại chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản của cụ ông.

"Con bé đó ở lại làm gì? Chồng chết rồi thì đi lấy chồng khác đi chứ. Cứ bám víu lấy ông già thế kia, chắc là muốn thừa kế cái nhà." Một bà hàng xóm thì thầm, giọng bà ấy đầy sự khinh bỉ.

"Đúng đó. Nó không có con, không có gì ràng buộc. Chắc là giả vờ hiếu thảo thôi." Một người họ hàng khác thêm vào.


Tôi nghe thấy hết. Những lời nói cay nghiệt ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi đau lòng, nhưng tôi không phản bác. Tôi không muốn giải thích. Tôi tin rằng, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Tôi tin rằng, việc làm của tôi là xuất phát từ cái tâm, từ chữ nghĩa.

Cô Đơn Trong Chính Ngôi Nhà
Trong căn nhà này, tôi là người chăm sóc chính, nhưng tôi lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Họ hàng không tin tưởng tôi. Hàng xóm dị nghị. Ngay cả bố chồng tôi, cụ ông, cũng đôi lúc nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.

"Con à... Con cứ đi đi. Đừng ở lại đây khổ cực." Cụ ông thều thào, giọng cụ yếu ớt. "Con còn trẻ, con nên đi tìm hạnh phúc cho mình."

Tôi nắm lấy tay cụ, ánh mắt tôi kiên định. "Bố ơi, con sẽ không đi đâu cả. Con sẽ ở lại chăm sóc bố đến khi bố khỏe lại."

Cụ ông thở dài. Có lẽ, cụ cũng cảm thấy áy náy vì đã trở thành gánh nặng cho tôi.

Tôi biết, tôi không thể trách cụ ông. Cụ đã già yếu, lại bệnh tật. Cụ không thể nhìn thấy những gì tôi đã làm, không thể hiểu được những gì tôi đã hy sinh.

Những đêm dài, tôi một mình thức trắng bên giường cụ. Tôi nhìn cụ ngủ say, tôi lại nhớ đến anh Minh. Tôi nhớ những ngày chúng tôi còn bên nhau, nhớ những kỷ niệm hạnh phúc. Nước mắt tôi lại chảy dài.

Tôi tự hỏi, liệu mình có đang làm đúng không? Liệu sự hy sinh của tôi có được ai đó thấu hiểu không? Hay tôi chỉ đang tự làm khổ mình, tự chôn vùi tuổi xuân của mình trong sự cô đơn và định kiến?

Nhưng rồi, tôi lại nhìn vào khuôn mặt của cụ ông. Tôi nhìn thấy sự yếu ớt, sự bất lực. Tôi lại nghĩ đến anh Minh. Anh ấy đã tin tưởng tôi. Anh ấy đã giao phó bố mình cho tôi. Tôi không thể bỏ rơi cụ ông được.

Và thế là, tôi vẫn tiếp tục. Vẫn lặng lẽ làm việc, lặng lẽ chăm sóc. Vẫn chịu đựng những lời dị nghị, những ánh mắt khinh bỉ.

Lời Tiết Lộ Bất Ngờ Từ Người Hàng Xóm Già

Bốn năm trôi qua. Bốn năm tôi sống trong sự cô đơn, trong những lời dị nghị. Bốn năm tôi một mình gánh vác gánh nặng của gia đình.


Cuối cùng, cụ ông cũng qua đời. Cụ ra đi thanh thản trong giấc ngủ, sau bao nhiêu ngày tháng chống chọi với bệnh tật. Nỗi đau mất cụ ông như xé nát tim tôi. Tôi đã chăm sóc cụ suốt bốn năm, tôi đã gắn bó với cụ như người thân ruột thịt. Giờ đây, cụ đã không còn nữa, tôi cảm thấy một khoảng trống không gì bù đắp được.

Tang lễ của cụ ông diễn ra đơn giản, ấm cúng. Họ hàng đến rất đông. Họ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, nghi ngờ.

Tôi vẫn lặng lẽ, không nói một lời nào. Tôi chỉ làm tròn bổn phận của một người con dâu, một người cháu.

Sau tang lễ, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại tôi và một người hàng xóm già, bà Sáu. Bà Sáu là người hàng xóm duy nhất luôn tin tưởng tôi, luôn động viên tôi. Bà ấy là người đã chứng kiến tất cả những gì tôi đã làm.

Bà Sáu đến gần tôi, nắm lấy tay tôi. Ánh mắt bà ấy đầy sự trìu mến.

"Hằng con à... Con vất vả nhiều rồi." Bà Sáu nói, giọng bà ấy run run.

Tôi nhìn bà Sáu, ánh mắt tôi ngấn nước. Tôi không nói gì.

"Cụ ông từng nói với bà thế này, con ạ..." Bà Sáu tiếp tục, giọng bà ấy trầm buồn. "Cụ nói, con dâu nào lo cho bố mẹ chồng đến lúc nằm xuống, thì có là ruột thịt hay không... cũng đáng gọi là con."

Tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát. Cụ ông đã nói vậy sao? Cụ ông đã từng nói những lời đó sao?

Bà Sáu nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự thấu hiểu. "Cụ biết hết những gì con đã làm. Cụ thương con lắm. Cụ chỉ không nói ra thôi."

Nước mắt tôi chảy dài. Nước mắt của sự tủi thân, của sự hối hận. Tôi đã hiểu lầm cụ ông. Tôi đã nghĩ cụ không tin tôi. Nhưng hóa ra, cụ đã tin tôi, đã thương tôi.

Lời Xin Lỗi Muộn Màng Và Quyết Định Ra Đi
Sáng hôm sau, khi tôi đang dọn dẹp nhà cửa, tất cả họ hàng của cụ ông đều đến. Họ đứng trước mặt tôi, khuôn mặt họ đầy sự áy náy, sự hối lỗi.

"Hằng... Chúng tôi xin lỗi cô. Chúng tôi đã hiểu lầm cô. Chúng tôi đã nói những lời không hay về cô. Xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi." Một người họ hàng nói, giọng ông ấy run run.

Những người khác cũng cúi đầu, nói lời xin lỗi. Họ kể lại những gì bà Sáu đã nói với họ. Họ nói rằng, họ đã nhận ra mình đã sai lầm.

Tôi nhìn họ. Tôi không nói một lời nào. Tôi không trách họ. Tôi biết, họ cũng chỉ là những người bình thường, dễ bị định kiến chi phối.

Tôi không cần lời xin lỗi của họ. Tôi không cần danh phận. Tôi chỉ làm vì chữ nghĩa. Tôi chỉ làm vì tình yêu và sự trân trọng của mình dành cho anh Minh, và cho gia đình anh ấy.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Tôi không còn muốn ở lại đây nữa. Tôi đã làm tròn bổn phận của mình. Giờ đây, tôi đã tự do.

Tôi không mang theo bất cứ thứ gì ngoài một chiếc va li nhỏ. Tôi không cần tài sản. Tôi không cần tiền bạc. Tôi chỉ cần sự bình yên trong tâm hồn.

Tôi rời khỏi căn nhà, rời khỏi thị xã, nơi đã chứng kiến bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu tủi nhục của tôi. Tôi đi đến một vùng đất khác, nơi không ai biết tôi là ai.

Cuộc Sống Mới Và Chữ Nghĩa Trọn Vẹn
Tôi bắt đầu lại từ đầu. Tôi tìm một công việc làm thuê, sống qua ngày. Cuộc sống tuy khó khăn, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ít nhất, tôi không còn phải chịu đựng những lời dị nghị, những ánh mắt dò xét nữa.

Tôi sống một mình, lầm lũi. Nỗi đau mất chồng, nỗi đau mất bố chồng vẫn còn đó, nhưng không còn day dứt như trước. Tôi đã chấp nhận tất cả.

Tôi vẫn thường xuyên nhớ đến anh Minh, nhớ đến cụ ông. Tôi nhớ những kỷ niệm của chúng tôi. Tôi nhớ những ngày tôi chăm sóc cụ. Tôi nhớ lời nói của bà Sáu: "Con dâu nào lo cho bố mẹ chồng đến lúc nằm xuống, thì có là ruột thịt hay không… cũng đáng gọi là con."

Lời nói ấy, như một sự an ủi, một sự công nhận muộn màng. Nó giúp tôi nhận ra rằng, dù không có con, dù không có danh phận, nhưng tôi đã làm tròn trách nhiệm của mình, đã sống một cuộc đời ý nghĩa.

Tôi không oán hận ai cả. Tôi đã tha thứ cho những người đã từng hiểu lầm tôi. Tôi tin rằng, họ cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình.

Tôi không cần danh vọng, không cần tiền bạc. Tôi chỉ cần sự bình yên trong tâm hồn. Và tôi đã tìm thấy nó.

Cuộc đời này, đôi khi, những sóng gió lại là cách để ta trưởng thành, để ta biết trân trọng hơn những gì mình đang có. Tôi đã từng mất tất cả, nhưng cuối cùng, tôi đã tìm thấy lại được tất cả. Và tôi biết, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu, thì tôi vẫn sẽ sống tốt, sống một cuộc đời ý nghĩa, để không phụ lòng những người đã tin tưởng tôi, và để không hổ thẹn với chữ nghĩa mà tôi đã giữ trọn.

Tôi không hối hận về những gì đã làm. Tôi đã chọn ở lại, chọn chăm sóc bố chồng. Đó là lựa chọn của tôi, và tôi không bao giờ hối tiếc. Bởi vì, tôi biết, mình đã sống trọn vẹn với chữ nghĩa, với tình yêu thương.

Ngọn nến nhỏ bé trên bàn, hắt ánh sáng yếu ớt lên khuôn mặt tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những vì sao đang lấp lánh. Tôi tự nhủ, anh Minh, bố chồng, con đang ở đâu đó, đang mỉm cười nhìn con. Và con, sẽ sống tốt, để mọi người có thể yên lòng.

Comments