Nắng hanh vàng của những buổi chiều cuối thu nơi phố thị không thể xua đi cái lạnh lẽo trong tim tôi. Tôi là Hùng, một chàng trai trẻ từ vùng quê nghèo, mang theo giấc mơ đổi đời lên thành phố học hành. Mối tình đầu của tôi, một cô gái thành phố dịu dàng tên Linh, là tia sáng duy nhất trong chuỗi ngày dài vật lộn với cơm áo gạo tiền. Linh đến từ một gia đình khá giả, bố mẹ cô ấy là những người có địa vị trong xã hội. Tình yêu của chúng tôi như một bông hoa dại, len lỏi giữa những khóm cây cảnh được chăm sóc tỉ mỉ của đời Linh.
Tôi yêu Linh thật lòng, yêu cái cách cô ấy quan tâm tôi từng chút một, yêu cái cách cô ấy không ngại khó khăn khi cùng tôi san sẻ những bữa cơm bình dân hay những chuyến xe buýt đông đúc. Nhưng tình yêu ấy, như bao câu chuyện cổ tích về hoàng tử và Lọ Lem, vấp phải rào cản nghiệt ngã từ gia đình Linh.
Bố mẹ Linh, những người coi trọng địa vị và tương lai con gái, kiên quyết ngăn cấm mối quan hệ này. Họ cho rằng tôi không có tương lai, không xứng đáng với Linh. Những lời nói cay nghiệt, những ánh mắt khinh thường của họ như những mũi dao cứa vào lòng tôi.
Mẹ Linh thường xuyên gọi điện cho cô ấy, khóc lóc, van xin: “Con ơi, con phải nghĩ cho tương lai của mình chứ! Thằng Hùng nó có gì trong tay? Con yêu nó thì chỉ có khổ thôi!”
Bố Linh thì thẳng thắn và lạnh lùng hơn. Ông ấy cấm Linh không được gặp tôi. “Con mà còn qua lại với thằng đó, bố sẽ không nhìn mặt con nữa!”
Linh, dù rất yêu bố mẹ, nhưng cô ấy vẫn kiên quyết chống lại. Cô ấy tin vào tình yêu của chúng tôi. Cô ấy tin vào khả năng của tôi. Cô ấy cố gắng giải thích, nhưng tất cả đều vô vọng.
Một ngày, khi tôi đang dạy thêm ở một trung tâm nhỏ để kiếm sống, bố Linh bất ngờ đến tìm tôi. Ông ấy mời tôi ra quán cà phê, và tôi biết, đây không phải là một cuộc gặp gỡ thân mật.
Ông ấy ngồi đối diện tôi, ánh mắt sắc lạnh. “Cậu Hùng,” bố Linh nói, giọng ông ấy trầm và đầy uy lực. “Tôi biết cậu là người có học, có tự trọng. Tôi cũng biết con gái tôi rất yêu cậu. Nhưng cậu hãy nhìn vào thực tế đi. Cậu không có gì trong tay. Cậu không thể mang lại hạnh phúc cho con gái tôi.”
Tôi im lặng lắng nghe. Tôi biết những gì ông ấy nói là đúng. Tôi không có gì ngoài những hoài bão và tình yêu dành cho Linh.
“Tôi sẽ cho cậu một khoản tiền,” bố Linh nói, rồi đặt một chiếc phong bì dày cộm lên bàn. “Cậu hãy cầm lấy số tiền này, và hãy chia tay con gái tôi. Coi như đây là chi phí cho thời gian cậu đã ở bên nó.”
Tôi nhìn chiếc phong bì. Một khoản tiền lớn, đủ để tôi trang trải học phí, thậm chí là gửi về phụ giúp gia đình. Nhưng tôi không thể nhận. Nhận số tiền này đồng nghĩa với việc tôi đang bán rẻ tình yêu của mình, bán rẻ lòng tự trọng của mình.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bố Linh. “Cháu không đồng ý nhận tiền của bác. Cháu yêu Linh thật lòng. Cháu không phải là người ham tiền.”
Bố Linh nhếch mép cười khẩy. “Ồ, vậy ra cậu còn tự trọng à? Thế thì tốt. Nhưng cậu nghĩ sao nếu tôi nói với cậu rằng, nếu cậu không chịu chia tay con gái tôi, tôi sẽ dùng mọi cách để khiến cậu không thể tốt nghiệp, không thể tìm được việc làm ở cái thành phố này? Cậu có muốn cả tương lai của mình bị hủy hoại vì một cuộc tình không có kết quả không?”
Tim tôi thắt lại. Tôi biết, bố Linh có đủ quyền lực để làm điều đó. Tôi không sợ khó khăn, không sợ vất vả, nhưng tôi sợ Linh phải khó xử, sợ cô ấy phải chịu đựng áp lực từ gia đình. Tôi không muốn vì mình mà cô ấy phải đánh đổi tương lai, phải từ bỏ bố mẹ cô ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Cháu hiểu rồi, thưa bác. Cháu sẽ chia tay Linh. Nhưng không phải vì tiền của bác, mà vì cháu không muốn Linh phải khó xử.”
Bố Linh gật đầu, vẻ mặt ông ấy hài lòng. Ông ấy đứng dậy, không nói một lời nào nữa, rồi quay lưng bước đi.
Tôi chia tay Linh trong một chiều mưa tầm tã. Cô ấy khóc rất nhiều, níu giữ tôi. “Anh Hùng, sao anh lại làm vậy? Anh không yêu em nữa sao?”
Tôi không dám nhìn vào mắt Linh. Lòng tôi đau như cắt. Tôi muốn nói với cô ấy sự thật, muốn ôm cô ấy vào lòng và nói rằng tôi yêu cô ấy nhiều đến nhường nào. Nhưng tôi không thể. Tôi không muốn cô ấy phải chịu đựng thêm bất kỳ áp lực nào nữa.
“Anh xin lỗi Linh. Anh… anh không hợp với em. Chúng ta không có tương lai,” tôi nói, giọng tôi nghẹn lại.
Linh khóc nức nở. “Anh nói dối! Em biết anh yêu em mà! Anh đừng bỏ em mà anh Hùng!”
Tôi quay lưng bỏ đi, bỏ lại Linh đứng đó, dưới màn mưa, với trái tim tan vỡ. Nước mắt tôi cũng tuôn rơi lã chã, hòa lẫn với những hạt mưa lạnh giá. Tôi chia tay Linh, nhưng lòng tôi vẫn còn thương cô ấy rất nhiều. Tôi tự nhủ, một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại, khi tôi có đủ khả năng để bảo vệ tình yêu của mình, để mang lại hạnh phúc cho Linh.
Sau khi chia tay Linh, tôi quyết định rời Việt Nam. Tôi lên đường sang một đất nước xa lạ, bắt đầu lại từ con số không. Tôi làm đủ mọi nghề để kiếm sống, từ phục vụ nhà hàng, rửa bát, cho đến công nhân nhà máy. Mọi khó khăn, gian khổ đều không làm tôi chùn bước. Tôi luôn nhớ đến Linh, nhớ đến những lời hứa tôi đã tự nhủ với bản thân.
Với sự nỗ lực và năng lực của mình, tôi dần dần có được chỗ đứng trong ngành xuất khẩu. Từ một nhân viên bình thường, tôi dần lên vị trí quản lý, rồi tự mình mở một công ty riêng. Công ty của tôi làm ăn rất tốt, dần dần trở thành một trong những công ty xuất khẩu hàng đầu.
Tôi đã đạt được những gì mình mơ ước. Tôi có tiền bạc, có địa vị xã hội. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn không nguôi nhớ về Linh. Tôi đã cố gắng tìm kiếm cô ấy, nhưng không có thông tin gì. Gia đình cô ấy cũng đã chuyển đi từ lâu. Mọi liên lạc giữa chúng tôi hoàn toàn bị cắt đứt.
Tôi thường tự hỏi, liệu Linh có còn nhớ về tôi không? Cô ấy giờ sống thế nào? Cô ấy có hạnh phúc không?
Nhiều năm sau, khi công việc đã ổn định, tôi quyết định trở về quê cũ. Tôi muốn thăm lại gia đình, thăm lại những nơi đã gắn bó với tuổi thơ mình. Và tôi cũng muốn ghé thăm lại ngôi trường nơi tôi từng dạy thêm để kiếm sống. Ngôi trường nhỏ nằm khuất sau những hàng cây cổ thụ, vẫn còn đó, nhưng đã cũ kỹ hơn nhiều.
Tôi bước vào thư viện của trường. Mùi sách cũ, mùi gỗ ẩm mốc xộc vào mũi tôi, gợi lại bao nhiêu kỷ niệm. Tôi đi giữa những kệ sách cao ngất, tay lướt qua những cuốn sách đã bạc màu. Bỗng, ánh mắt tôi dừng lại ở một góc khuất. Một lá thư cũ, đã ố vàng, bị kẹp giữa những trang sách. Lá thư trông rất cũ, như đã nằm ở đó rất lâu rồi.
Tôi tò mò nhặt lá thư lên. Trên phong bì, dòng chữ nắn nót, quen thuộc: “Gửi anh Hùng.” Tim tôi đập thình thịch. Đây là chữ của Linh!
Tay tôi run rẩy mở lá thư. Từng dòng chữ hiện ra, như xé nát trái tim tôi.
“Anh Hùng yêu dấu,
Em biết anh sẽ không bao giờ nhận được lá thư này. Em viết nó trong một đêm mưa, khi anh đã bỏ em đi. Em đã khóc rất nhiều. Em đã không thể tin được rằng anh lại rời xa em.
Nhưng rồi, em phát hiện ra mình có thai. Em biết, đây là con của chúng ta. Em đã không dám nói với anh, vì em biết anh đang gặp nhiều khó khăn. Em không muốn anh phải lo lắng.
Bố mẹ em đã rất tức giận. Họ ép em phải bỏ thai, nhưng em không chịu. Em kiên quyết giữ lại con của chúng ta. Bố mẹ em đã rất xấu hổ. Họ đã bán nhà, chuyển đi nơi khác sinh sống để tránh những lời bàn tán.
Cuộc sống của em rất khó khăn. Em phải một mình nuôi con. Em phải làm đủ mọi việc để kiếm sống. Nhưng mỗi khi nhìn con, em lại có thêm động lực. Con giống anh lắm, anh Hùng ạ. Đôi mắt nó, nụ cười nó… Tất cả đều giống anh.
Em biết, anh đã đi xa rồi. Nhưng em vẫn luôn đợi anh trở lại. Em vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó, anh sẽ quay về, tìm mẹ con em. Em sẽ nói với anh rằng, con trai của chúng ta đã lớn rồi, nó rất thông minh và ngoan ngoãn.
Anh ơi, hãy quay về với mẹ con em nhé! Em vẫn luôn yêu anh!”
Tay tôi run rẩy, lá thư rơi xuống đất. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Linh đã có con với tôi! Và cô ấy đã giấu tôi, một mình nuôi con suốt bao nhiêu năm qua! Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều. Cô ấy đã hy sinh tất cả vì con của chúng tôi. Và tôi, tôi lại không hề hay biết gì.
Lòng tôi quặn thắt bởi nỗi ân hận tột cùng. Tôi đã bỏ rơi cô ấy, bỏ rơi con tôi. Tôi đã ngu ngốc khi nghĩ rằng việc rời đi là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy.
Tôi lao ra khỏi thư viện, chạy vội vã. Tôi phải tìm Linh, phải tìm con trai tôi. Tôi hỏi những người dân xung quanh về gia đình Linh. Họ nói, gia đình cô ấy đã chuyển đi từ lâu, và họ cũng không biết giờ cô ấy ở đâu.
Lòng tôi như lửa đốt. Tôi chạy khắp nơi, hỏi han từng người một. Tôi không thể chấp nhận được việc mình lại mất liên lạc với Linh và con trai mình một lần nữa.
Khi tôi đang chạy ngang qua sân trường làng, bỗng tôi dừng lại. Một cậu bé đang đá bóng một mình trên sân. Cậu bé khoảng 10, 11 tuổi, có mái tóc đen, đôi mắt to tròn, và một nụ cười hồn nhiên. Thằng bé… y hệt tôi hồi còn bé. Không, không chỉ giống tôi hồi bé, mà nó còn có nét gì đó rất giống Linh.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi bước đến gần sân bóng. Cậu bé đang mải mê với trái bóng, không để ý đến tôi.
“Con trai!” Tôi khẽ gọi.
Cậu bé giật mình, quay lại nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy mở to.
“Con tên gì?” Tôi hỏi, giọng tôi run run.
Cậu bé nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên. “Con tên Hải ạ.”
Hải! Cái tên đó… là cái tên mà Linh và tôi đã từng nói đùa sẽ đặt cho con trai của chúng tôi nếu sau này có con.
Tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Tôi quỳ xuống, ôm chặt lấy Hải. “Con trai của ba. Ba xin lỗi con. Ba đã không ở bên con từ bé.”
Hải ngạc nhiên, rồi khẽ vòng tay ôm lấy cổ tôi. “Ba ơi…”
Nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Sau đó, tôi tìm được Linh. Cô ấy đang làm việc ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Cuộc sống của cô ấy rất khó khăn. Bố mẹ cô ấy đã già yếu, và họ cũng không còn khả năng giúp đỡ cô ấy nữa.
Tôi ôm chầm lấy Linh. “Anh xin lỗi Linh. Anh xin lỗi vì tất cả. Anh đã ngu ngốc khi rời xa em. Anh đã không biết gì cả. Anh tệ quá!”
Linh khóc nức nở trong vòng tay tôi. “Không phải lỗi của anh đâu. Là lỗi của em. Em đã không dám nói với anh.”
Mẹ Linh, bà ấy cũng đến. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự hối hận và biết ơn. “Thằng Hùng, dì xin lỗi con. Hồi đó… dì và ba con đã sai rồi. Dì đã quá ngu ngốc, đã quá coi trọng vật chất.”
Tôi nhìn Linh, nhìn con trai tôi, và nhìn mẹ Linh. “Linh à, mẹ con ơi. Hãy về sống với anh. Anh sẽ lo cho tất cả. Anh sẽ bù đắp cho em và con những gì mà anh đã bỏ lỡ.”
Linh nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự ngạc nhiên và xúc động. Mẹ Linh cũng bật khóc nức nở.
“Con ơi, con nói thật chứ?” Mẹ Linh hỏi, giọng bà ấy run run.
“Dạ, con nói thật. Con đã sai lầm khi không bảo vệ được tình yêu của mình. Nhưng giờ đây, con sẽ không để mất gia đình mình nữa,” tôi nói, ánh mắt tôi kiên định.
Ngày hôm đó, tôi đón Linh, con trai tôi, và mẹ Linh về sống cùng tôi. Căn biệt thự của tôi, từng chỉ có mình tôi sống, giờ đây đã tràn ngập tiếng cười nói, tiếng trẻ con nô đùa.
Mẹ Linh, bà ấy đã thay đổi rất nhiều. Bà ấy không còn quan trọng vật chất nữa. Bà ấy yêu thương tôi như con ruột, và chăm sóc cháu trai hết mực.
Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu một chương mới. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho Linh và con trai. Tôi đưa con đi chơi, dạy con học bài. Tôi cùng Linh xây dựng lại tổ ấm của mình.
Linh, cô ấy cũng dần lấy lại nụ cười rạng rỡ ngày xưa. Cô ấy không còn u buồn, lo toan nữa. Cô ấy là một người vợ tuyệt vời, một người mẹ đảm đang.
Tôi thường nhìn con trai mình, nhìn khuôn mặt nó giống hệt tôi hồi bé, và nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi đã từng bị gia đình Linh ngăn cản, đã từng phải chia tay cô ấy trong đau đớn. Nhưng cuối cùng, tình yêu của chúng tôi đã vượt qua tất cả. Một lá thư cũ, một sự tình cờ, đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.
Tôi nhận ra rằng, tình yêu không chỉ là những lời thề non hẹn biển, mà còn là sự hy sinh, sự kiên cường, và sự tha thứ. Tôi đã từng nghĩ rằng tiền bạc, địa vị là tất cả. Nhưng giờ đây, tôi biết, gia đình, tình yêu thương mới là thứ quý giá nhất.
Cú sốc này đã thay đổi tôi hoàn toàn. Nó là một bài học đắt giá, nhưng cũng là một bài học cần thiết để tôi trưởng thành. Tôi hứa với chính mình, và với Linh, rằng tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, không chỉ cho riêng mình, mà còn cho gia đình nhỏ bé của tôi.
Và tôi tin rằng, dù cuộc sống còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu thương, sự gắn kết, và những bài học quý giá mà chúng tôi đã học được, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả, và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho gia đình nhỏ của mình.