Tiếng còi tàu rít lên xé tan không khí tĩnh lặng của ga xép, báo hiệu chuyến đi định mệnh của tôi. Tôi, Hùng, chàng trai nghèo từ một làng quê hẻo lánh, đang đứng trên sân ga, lòng nặng trĩu. Trước mắt tôi là chuyến tàu đưa tôi rời xa quê hương, rời xa tình yêu đầu đời, rời xa tất cả những gì tôi đã từng trân trọng.
Cuộc Chia Ly Đẫm Nước Mắt Và Lời Hứa Dang Dở
Tôi gặp An trong những ngày tháng sinh viên khốn khó. An là con gái thầy giáo làng, hiền lành, xinh xắn, và hơn hết, An đã nhìn thấy một điều gì đó ở tôi mà không ai khác thấy: một khát vọng vươn lên mãnh liệt. Tình yêu của chúng tôi chớm nở giữa những buổi dạy thêm cặm cụi của tôi, những giờ An phụ tôi chấm bài, và những chiều đạp xe dọc con đường làng rợp bóng tre.
An không ngại tôi nghèo. Cô ấy thường mang cho tôi những bữa cơm đạm bạc do chính tay cô ấy nấu, những chiếc bánh quy thơm lừng. An tin tôi, tin vào tương lai của tôi. Tôi cũng yêu An vô điều kiện. An là ánh sáng dẫn lối trong cuộc đời đầy chông gai của tôi. Tôi đã hứa với An, sẽ cố gắng học hành, cố gắng làm việc, để một ngày nào đó, tôi có thể đón An về làm vợ, cho An một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Thế rồi, biến cố ập đến. Gia đình An biết chuyện tình yêu của chúng tôi. Họ phản đối kịch liệt.
"An à, con phải hiểu cho bố mẹ. Thằng Hùng đó nghèo rớt mồng tơi, làm sao mà nuôi nổi con? Con là con gái rượu của bố mẹ, bố mẹ không thể để con khổ được." Mẹ An nói, giọng bà đầy vẻ lo lắng, pha lẫn chút khinh thường.
"Con yêu anh Hùng, con không cần anh ấy giàu có." An cãi lại, giọng cô ấy kiên quyết. "Con tin anh ấy sẽ thành công. Tương lai là do mình tạo dựng, không phải do tiền bạc quyết định."
Bố An, người thầy giáo nghiêm khắc, đã đến gặp riêng tôi. Ông ấy không nói nhiều lời cay nghiệt, nhưng ánh mắt ông ấy đầy sự thất vọng.
"Hùng à, tôi biết cậu là người tốt. Nhưng gia đình tôi không thể chấp nhận cậu làm rể được. An là đứa con gái duy nhất của tôi. Tôi muốn con bé có một cuộc sống ổn định, không phải chịu khổ. Cậu hãy suy nghĩ lại đi." Bố An nói, giọng ông ấy trầm buồn.
Tôi nhìn bố An, lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, ông ấy nói đúng. Tôi nghèo, tôi không có gì cả. Tôi không thể cho An một cuộc sống sung túc. Tôi không thể cho An một tương lai tươi sáng. Tôi không muốn An phải khó xử, phải chịu đựng sự phản đối của bố mẹ cô ấy. Tôi không muốn tình yêu của chúng tôi trở thành gánh nặng cho cô ấy.
Một đêm mưa tầm tã, tôi gặp An ở con đường làng quen thuộc. An khóc nức nở.
"Anh Hùng ơi, bố mẹ em ép em phải lấy một người khác. Em không muốn! Em chỉ yêu mình anh thôi!" An nói, giọng cô ấy nghẹn lại.
Tôi ôm An vào lòng, nước mắt tôi cũng lăn dài. "An à, anh xin lỗi. Anh không thể cho em hạnh phúc được. Anh không muốn em phải khổ vì anh."
An nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đỏ hoe. "Anh nói gì vậy? Anh đừng bỏ em mà! Em không thể sống thiếu anh được!"
"Anh phải đi, An à. Anh sẽ đi xa, đi thật xa để làm lại từ đầu. Anh sẽ cố gắng, sẽ thành công. Rồi một ngày nào đó, anh sẽ quay về, sẽ đón em đi." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. Đó là lời hứa, cũng là lời nói dối cuối cùng của tôi. Tôi biết, mình phải chia tay An. Tôi không muốn cô ấy phải chờ đợi một tương lai mờ mịt.
An khóc nức nở, An níu lấy tay tôi, nhưng tôi đã dứt khoát buông tay. Tôi quay lưng bước đi, không dám nhìn lại. Nước mắt tôi hòa lẫn vào những hạt mưa, chảy dài trên má. Tôi biết, mình đã làm một việc đúng đắn. Tôi đã hy sinh tình yêu của mình vì hạnh phúc của An.
Chuyến Đi Định Mệnh Và Sự Thành Công Đắng Cay
Tôi lên đường sang nước ngoài làm việc. Cuộc sống nơi đất khách quê người vô cùng khó khăn. Tôi phải làm đủ mọi việc, từ rửa bát thuê, làm công nhân, đến học thêm ngoại ngữ. Tôi lao vào công việc như một con thiêu thân, chỉ để quên đi nỗi đau trong lòng. Tôi tự nhủ, mình phải cố gắng, phải thành công, để một ngày nào đó, tôi có thể ngẩng cao đầu, để chứng minh rằng tôi không phải là kẻ vô dụng.
Nhiều năm trôi qua. Tôi làm việc chăm chỉ, không ngừng học hỏi. Tôi có năng lực, có ý chí. Dần dần, tôi tích lũy được kinh nghiệm, vốn liếng. Tôi mở một công ty xuất khẩu nhỏ. Công ty của tôi ban đầu gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi làm việc ngày đêm, đối mặt với bao nhiêu thử thách. Rồi dần dần, công ty của tôi làm ăn rất tốt. Tôi trở thành giám đốc một công ty xuất khẩu lớn, có tiếng tăm. Tôi có tiền bạc, có địa vị.
Nhưng trong sâu thẳm lòng tôi, hình bóng An vẫn còn đó. Tôi vẫn nhớ cô ấy, nhớ nụ cười của cô ấy, nhớ ánh mắt của cô ấy. Tôi đã cố gắng tìm kiếm An, nhưng không thấy. Tôi biết, gia đình An đã ép cô ấy lấy chồng. Cô ấy chắc đã có một cuộc sống mới, hạnh phúc bên gia đình riêng.
Thành công đến với tôi, nhưng nó lại mang một vị đắng. Tôi có tất cả, nhưng lại thiếu đi người con gái tôi yêu. Tôi cảm thấy cô đơn, trống rỗng giữa bao nhiêu hào quang.
Trở Về Quê Cũ Và Lá Thư Lạc Lõng
Sau nhiều năm ở nước ngoài, tôi quyết định quay về quê cũ. Tôi muốn thăm lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên, thăm lại những con người mà tôi đã từng gắn bó. Tôi ghé thăm ngôi trường làng nơi tôi từng dạy thêm để kiếm sống. Ngôi trường vẫn vậy, vẫn đơn sơ, mộc mạc như ngày nào.
Tôi bước vào thư viện cũ kỹ của trường, nơi tôi thường ngồi đọc sách mỗi khi rảnh rỗi. Mùi giấy cũ, mùi bụi bặm quen thuộc xộc vào mũi, gợi lại bao nhiêu ký ức. Tôi lang thang giữa những kệ sách cũ kỹ, tay lướt nhẹ qua những trang sách ố vàng.
Rồi bỗng nhiên, tay tôi chạm vào một vật gì đó bị kẹt giữa hai cuốn sách cũ. Tôi rút ra. Đó là một phong bì đã ố vàng, không có tem, không có địa chỉ người gửi. Tôi tò mò mở ra. Bên trong là một lá thư, nét chữ quen thuộc đến nao lòng. Đó là chữ của An.
Tay tôi run rẩy. Lá thư này... Là An viết cho tôi? Nó đã bị lạc ở đây bao nhiêu năm rồi sao?
Tôi mở lá thư ra, đọc từng dòng chữ của An, nước mắt tôi bắt đầu lăn dài.
"Hùng ơi, anh có biết không, em nhớ anh nhiều lắm. Từ ngày anh đi, em sống như người mất hồn. Bố mẹ em đã ép em phải lấy chồng, nhưng em không đồng ý. Em chỉ yêu mình anh thôi.
...Em biết, anh đã bỏ em đi. Nhưng em vẫn tin anh sẽ quay về. Em vẫn luôn đợi anh. Anh có biết không, em đã có con với anh. Thằng bé giống anh lắm, giống y hệt anh hồi bé. Tên nó là Hải. Em đặt tên nó là Hải, với hy vọng anh sẽ trở về bên mẹ con em, như con sóng biển tìm về bờ..."
Tôi chết lặng. Con của tôi? An đã sinh con cho tôi? Và tôi không hề hay biết? Nước mắt tôi chảy thành dòng, làm nhòe cả những dòng chữ của An. Tôi cảm thấy ân hận tột cùng. Tôi đã bỏ rơi An, đã bỏ rơi con trai mình. Tôi đã quá ích kỷ, quá hèn nhát.
Tôi gấp lá thư lại, trái tim tôi như muốn vỡ tung. Tôi phải tìm An. Tôi phải tìm con trai tôi.
Cha Con Gặp Gỡ Và Hạnh Phúc Vẹn Tròn
Tôi vội vàng chạy ra sân trường làng. Tiếng hò reo của lũ trẻ đang đá bóng vang vọng khắp sân. Tôi nhìn từng đứa trẻ, cố gắng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc.
Rồi, tôi nhìn thấy một cậu bé. Thằng bé khoảng bảy, tám tuổi, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, và nụ cười ngây thơ. Thằng bé đang chạy trên sân, đá bóng rất hăng say. Tôi nhìn cậu bé, và rồi tôi sững sờ. Cậu bé trông y hệt tôi hồi còn bé.
Trái tim tôi đập thình thịch. Đó là con tôi. Không thể lẫn vào đâu được.
Tôi đứng đó, nhìn con trai mình, nước mắt tôi cứ thế chảy dài. Tôi muốn chạy đến ôm lấy con, muốn nói cho con biết tôi là bố của con. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ. Tôi sợ An sẽ không tha thứ cho tôi.
Tôi đứng lặng ở đó một lúc lâu. Rồi, tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, bước đến gần sân bóng.
"Hải!" Tôi gọi, giọng tôi run rẩy.
Thằng bé dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Đôi mắt to tròn của nó nhìn tôi đầy vẻ tò mò.
"Cháu là Hải à?" Tôi hỏi.
Thằng bé gật đầu. "Dạ, đúng rồi ạ. Chú là ai ạ?"
Tôi không kìm nén được nữa. Tôi quỳ xuống, ôm lấy thằng bé vào lòng. "Con trai! Bố là bố của con! Bố là Hùng đây!"
Thằng bé sững sờ. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bố? Bố con đâu?" Thằng bé hỏi, giọng nó ngây thơ.
"Bố đây! Bố là bố của con đây!" Tôi nói, nước mắt tôi chảy thành dòng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. "Hùng? Anh Hùng?"
Tôi ngẩng đầu lên. An đang đứng đó, nhìn tôi, đôi mắt cô ấy mở to, đầy vẻ kinh ngạc. An đã thay đổi nhiều lắm. Cô ấy không còn vẻ xinh đẹp, rạng rỡ như ngày xưa. Khuôn mặt cô ấy hốc hác, tiều tụy, đôi mắt cô ấy thâm quầng. Cô ấy mặc bộ quần áo cũ kỹ, dính đầy bụi bẩn.
Tôi đứng dậy, bước đến gần An. "An... Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi con. Anh đã sai rồi."
An nhìn tôi, đôi mắt cô ấy rưng rưng nước mắt. Cô ấy không nói gì.
"Anh đã biết hết rồi, An à. Anh đã đọc lá thư của em. Anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em, đã bỏ rơi con." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. "Anh sẽ bù đắp cho em và con. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em và con nữa."
An bật khóc nức nở. Cô ấy ôm chầm lấy tôi. Tôi ôm chặt lấy An, ôm lấy con trai tôi. Ba chúng tôi ôm nhau giữa sân trường làng, giữa bao nhiêu ký ức, bao nhiêu nỗi đau, và bao nhiêu hy vọng.
Hạnh Phúc Muộn Màng Và Gia Đình Trọn Vẹn
Tôi đưa An và Hải về nhà. Căn nhà của tôi ở thành phố rộng rãi, khang trang, nhưng lại thiếu đi hơi ấm gia đình. Giờ đây, có An và Hải, căn nhà bỗng trở nên sống động hơn, ấm cúng hơn.
Tôi đưa An đi khám sức khỏe, mua sắm quần áo mới cho cô ấy và con trai. Tôi dành hết thời gian rảnh rỗi để chơi với Hải, để bù đắp cho những năm tháng mà tôi đã bỏ lỡ. Hải là một cậu bé thông minh, lanh lợi. Thằng bé rất quấn tôi.
An, sau những ngày tháng vất vả, giờ đây đã có thể nghỉ ngơi. Cô ấy không còn phải lo lắng về cơm áo gạo tiền nữa. Cô ấy dành thời gian chăm sóc Hải, và chăm sóc tôi. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt cô ấy.
Tôi cũng đến gặp bố mẹ An. Tôi xin lỗi họ vì những gì đã xảy ra. Bố mẹ An, sau bao nhiêu năm, cũng đã già yếu đi rất nhiều. Họ nhìn Hải, ánh mắt họ đầy sự yêu thương và hối lỗi. Họ cũng đã phải chịu đựng nhiều khó khăn khi chứng kiến con gái và cháu ngoại phải vất vả.
Tôi quyết định đón bố mẹ An về sống cùng. Dù ngày xưa họ đã từng ngăn cản tình yêu của chúng tôi, nhưng họ vẫn là ông bà của Hải. Tôi muốn họ được sống an yên tuổi già, được hưởng niềm vui bên cháu ngoại.
Cuộc sống của chúng tôi bỗng chốc trở nên đầy đủ, hạnh phúc. Tôi có một người vợ yêu thương, một đứa con trai thông minh, và một gia đình trọn vẹn. Tôi biết, mình đã may mắn. Ông trời đã cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, để bù đắp cho những gì tôi đã bỏ lỡ.
Tôi không còn là chàng trai nghèo ngày xưa nữa. Tôi đã có tất cả. Nhưng tôi biết, điều quan trọng nhất không phải là tiền bạc hay địa vị, mà là gia đình, là tình yêu thương.
Mỗi khi nhìn An, nhìn Hải, tôi lại cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm hạnh phúc. Tôi biết, mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời. Và tôi sẽ luôn trân trọng những gì mình đang có, và bảo vệ nó bằng tất cả trái tim mình.
Hải lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ, của ông bà. Thằng bé không còn phải sống trong cảnh thiếu thốn nữa. Tôi dành thời gian dạy dỗ con, chơi với con, bù đắp cho những năm tháng con thiếu vắng tình cha.
An cũng dần lấy lại được sự tự tin. Cô ấy không còn là người phụ nữ hốc hác, tiều tụy ngày xưa nữa. Cô ấy lại trở nên xinh đẹp, rạng rỡ. Cô ấy phụ giúp tôi trong công việc, trở thành cánh tay đắc lực của tôi.
Bố mẹ An cũng rất biết ơn tôi. Họ không còn vẻ kiêu ngạo, khinh thường như ngày xưa nữa. Họ đã nhận ra rằng, tiền bạc không phải là tất cả. Tình yêu thương, sự chân thành mới là điều quan trọng nhất.
Cuộc đời này, đôi khi, những sự cố chấp, những lỗi lầm trong quá khứ lại là bài học quý giá để ta trưởng thành. Tôi đã từng vấp ngã, đã từng sai lầm. Nhưng nhờ những vấp ngã ấy, tôi đã học được cách yêu thương, cách trân trọng những gì mình đang có. Và tôi biết, hạnh phúc thực sự không phải là tìm kiếm những điều xa vời, mà là biết nắm giữ những gì gần gũi nhất, giản dị nhất.