Min menu

Pages

Trở về "tr-ả đ-ũa" bố vợ, con rể thành công ch-ết s-ững khi biết bí mật c-ay đ-ắng về ông...


Buổi chiều tà, nắng vàng gay gắt đổ xuống con đường đất bụi mù, hắt lên những mái nhà lụp xụp ở cuối làng. Tôi, Hải, gần bốn mươi tuổi, ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, nhìn ra khung cửa kính. Lòng tôi đầy ắp một cảm giác khó tả: vừa kiêu hãnh, vừa bồn chồn, và cả một chút… tức giận. Tôi đã trở về sau nhiều năm xa cách, trở về với một tâm thế khác, một vị thế khác. Tôi đã thành công, và tôi muốn cho ông ấy thấy, tôi không cần ông ấy, tôi có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.

Tôi lấy Mai, mối tình đầu của tôi, khi cả hai còn đang chập chững những bước đầu tiên trong sự nghiệp. Mai là một cô gái hiền lành, dịu dàng, con gái duy nhất của ông Thắng, một cựu chiến binh nổi tiếng cục cằn, nóng tính trong làng. Ông Thắng là người sống rất nguyên tắc, một mình nuôi con gái khôn lớn sau khi vợ mất sớm.

Sau khi cưới, theo ý muốn của ông Thắng, vợ chồng tôi dọn về sống cùng ông trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ của ông ở làng. Đó là căn nhà mà ông đã cất công xây dựng từ những ngày còn trẻ, và ông coi đó là tất cả tài sản của mình. Ông nói, ông muốn Mai ở gần để tiện chăm sóc.

Cuộc sống chung không hề dễ dàng. Ông Thắng là người khó tính, luôn muốn mọi việc phải theo ý mình. Tôi là một người trẻ, mang trong mình hoài bão lớn, đam mê kinh doanh, muốn thử sức với những dự án mới mẻ. Nhưng ông Thắng thì khác. Ông ấy luôn nhìn mọi thứ một cách bi quan, luôn sợ hãi rủi ro.

“Con ơi, làm ăn buôn bán là con dao hai lưỡi. Con cứ yên ổn làm công ăn lương đi cho chắc,” ông Thắng nói, giọng ông ấy gắt gỏng khi tôi đề cập đến ý định đầu tư vào một dự án nhỏ. “Mấy cái dự án đó toàn lừa đảo thôi. Mày cứ nhìn xem, bao nhiêu người đổ tiền vào rồi mất trắng đó!”

Tôi cố gắng giải thích, cố gắng thuyết phục ông ấy, nhưng ông ấy không nghe. Ông ấy luôn cấm cản tôi chuyện đầu tư, kinh doanh. Mỗi lần tôi nói đến, ông ấy lại nổi nóng, lại gắt gỏng.

“Mày có nghe lời tao không? Tao đã nói rồi, đừng có dính dáng vào mấy cái trò đó! Mày muốn phá sản, muốn ra đường ở sao?” ông Thắng gầm lên, gương mặt ông ấy đỏ bừng.


Những lời nói đó khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi là một người đàn ông, tôi muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, tôi muốn chứng minh bản thân. Nhưng ông Thắng thì luôn kìm kẹp, luôn phủ nhận những nỗ lực của tôi.

Mai đứng giữa, cố gắng hòa giải. Cô ấy là người hiền lành, không muốn làm mất lòng ai. Cô ấy cố gắng xoa dịu ba, cố gắng khuyên tôi. Nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy bị kìm kẹp trong chính căn nhà của vợ.

Sự bất đồng trong quan điểm và tính cách của tôi và ông Thắng ngày càng lớn. Những cuộc cãi vã diễn ra thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy bị tổn thương, cảm thấy bị coi thường.

Quyết Định Ra Riêng Và Lời Thề Bất Diệt
Một buổi tối, sau một trận cãi vã nảy lửa với ông Thắng về một dự án đầu tư mà tôi ấp ủ, tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Tôi cảm thấy tức giận, cảm thấy tủi thân.

“Con không thể sống như thế này nữa!” tôi gầm lên, ném mạnh chiếc cặp tài liệu xuống sàn. “Con không cần ba can thiệp vào chuyện của con nữa!”


Ông Thắng nhìn tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự thất vọng. “Mày cứ làm theo ý mày đi! Rồi mày sẽ phải hối hận!”

Tôi quay sang Mai, giọng tôi nghẹn lại. “Anh không thể sống ở đây được nữa. Anh phải ra riêng.”

Mai nhìn tôi, đôi mắt cô ấy rưng rưng. Cô ấy không nói gì, chỉ biết nắm chặt tay tôi. Cô ấy hiểu, tôi đã chịu đựng quá nhiều.

Ngay sáng hôm sau, tôi thu dọn hành lý. Mai cũng quyết định đi theo tôi. Chúng tôi dọn ra riêng, thuê một căn phòng trọ nhỏ bé ở thành phố. Trước khi rời đi, tôi đã thề với lòng mình, thề với ông Thắng, rằng tôi sẽ không bao giờ quay lại cái nơi đã kìm kẹp tôi, cái nơi đã khiến tôi cảm thấy bị coi thường.

Ông Thắng đứng đó, nhìn chúng tôi rời đi, gương mặt ông ấy vô cảm. Không một lời níu kéo, không một lời chúc phúc.

Cuộc sống ở thành phố của chúng tôi bắt đầu với nhiều khó khăn. Chúng tôi không có nhiều tiền, phải làm đủ mọi việc để kiếm sống. Nhưng tôi không nản lòng. Tôi mang trong mình một quyết tâm sắt đá: tôi phải thành công, tôi phải chứng minh cho ông Thắng thấy, ông ấy đã sai khi đánh giá thấp tôi.

Tôi lao vào công việc. Tôi tìm tòi, học hỏi, không ngừng nỗ lực. Những thất bại ban đầu không làm tôi nản chí. Tôi coi đó là những bài học để tôi trưởng thành hơn. Tôi dồn hết tâm huyết vào dự án mà tôi ấp ủ bấy lâu. Có những lúc, dự án của tôi gặp khó khăn, tưởng chừng như đổ bể. Tôi đã phải vay mượn khắp nơi, thậm chí còn suýt phá sản.

Thành Công Vang Dội Và Cuộc Trở Về Đầy Kiêu Hãnh
Nhiều năm trôi qua, tôi đã thành công. Dự án của tôi đã phát triển vượt bậc, mang lại cho tôi một khoản thu nhập khổng lồ. Tôi trở thành một người đàn ông thành đạt, có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Tôi có nhà riêng, xe riêng, một cuộc sống sung túc mà nhiều người mơ ước.

Tôi đã có tất cả những gì mình muốn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn không cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Nỗi uất hận về ông Thắng vẫn cứ âm ỉ. Tôi luôn mang trong mình một khao khát: một ngày nào đó, tôi sẽ quay về quê, ngẩng cao đầu, để chứng minh cho ông ấy thấy, ông ấy đã sai.


Và rồi, ngày đó cũng đến. Tôi lái chiếc xe sang trọng của mình, trở về quê. Tôi muốn cho ông ấy thấy, tôi không phải là một thằng trai non nớt, không có chí tiến thủ như ông ấy từng nghĩ. Tôi muốn cho ông ấy thấy, tôi đã thành công mà không cần đến sự giúp đỡ của ông ấy, thậm chí còn vượt xa những gì ông ấy từng tưởng tượng.

Tôi lái xe chầm chậm vào làng. Làng tôi vẫn vậy, vẫn bình yên, nhưng có gì đó khác lạ. Những ngôi nhà mới mọc lên, những con đường được trải nhựa. Nhưng rồi, ánh mắt tôi bỗng dừng lại.

Căn nhà cũ của ông Thắng, căn nhà mà tôi đã từng sống, giờ đây trông thật tiêu điều, cũ nát. Mái ngói rêu phong, tường nhà bong tróc, cánh cửa gỗ mục nát. Cỏ dại mọc um tùm khắp sân. Tôi cảm thấy một sự khó hiểu dâng lên trong lòng. Tại sao căn nhà lại trở nên như vậy?

Tôi bước xuống xe, lòng tôi đầy sự bối rối. Tôi đi đến gần cửa nhà. Cánh cửa hé mở, và tôi nhìn thấy ông Thắng đang nằm trên giường. Dáng vẻ ông ấy tàn tạ, gầy gò, đôi mắt ông ấy nhắm nghiền. Ông ấy nằm bất động, không một chút sức sống.

Sự Thật Đau Lòng Vỡ Ốa Và Giọt Nước Mắt Hối Hận
Tôi bước vào nhà, tim tôi đập mạnh. Mai chạy đến ôm lấy tôi, nước mắt cô ấy tuôn rơi. “Anh… anh về rồi. Ba… ba yếu lắm rồi.”

Tôi nhìn Mai, rồi nhìn ông Thắng, lòng tôi quặn thắt. Ông ấy bị bệnh gì? Tại sao ông ấy lại trở nên như vậy?

Đúng lúc đó, một người hàng xóm đi ngang qua. Bà ấy nhìn thấy tôi, và lập tức kể lại sự thật, một sự thật đau lòng khiến tôi sụp đổ.

“Con Hải về rồi đó hả?” bà hàng xóm nói, giọng bà ấy đầy sự xót xa. “Con bé tội nghiệp, bao nhiêu năm nay con không biết gì sao? Thằng Thắng nó đâu có bạc tình đâu con. Nó làm vậy là để bảo vệ con đó. Cái dự án của con hồi đó bị đổ bể đó, con nợ người ta cả đống tiền. Thằng Thắng nó sợ con bị người ta làm khó, sợ con không đứng dậy được nên mới lén lút bán cả ruộng vườn của nó để giúp con trả nợ. Nó không nói cho con biết, sợ con tự ái. Nó chỉ muốn con được yên ổn làm ăn, được thành công thôi.”

Lời nói của bà hàng xóm như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, rồi lại như một dòng nước lũ cuốn trôi đi tất cả những oán giận, những hiểu lầm đã chất chứa trong lòng tôi suốt nhiều năm qua. Tôi sụp đổ trong nước mắt.

Tôi nhìn ông Thắng, nhìn vào gương mặt gầy gò, đôi mắt nhắm nghiền của ông ấy. Tôi nhìn những đôi tay chai sần, những vết chai sạn trên vai ông ấy, những dấu hiệu của một cuộc đời đầy vất vả, hy sinh.

Ông ấy không hề cục cằn, nóng tính. Ông ấy chỉ là một người cha yêu thương con cái, một người cha luôn muốn bảo vệ con. Ông ấy đã chấp nhận mang tiếng là người bố vợ khó tính, chấp nhận sống trong cảnh nghèo khổ, cô đơn, chỉ để tôi có được một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôi quỳ gối xuống trước giường ông, ôm lấy tay ông ấy. Nước mắt tôi giàn giụa. “Bố… con sai rồi… con là đứa con trai bất hiếu… Con xin lỗi bố. Con xin lỗi bố nhiều lắm. Con đã hiểu lầm bố. Con… con là đứa con bất hiếu…”

Tôi khóc nức nở, tiếng khóc của tôi xé lòng. Tôi khóc cho những năm tháng hiểu lầm, khóc cho những nỗi đau mà tôi đã vô tình gây ra cho ông ấy.

Ông Thắng từ từ mở mắt, đôi mắt ông ấy mờ đục, nhìn tôi. Ông ấy không nói gì, chỉ khẽ nắm chặt tay tôi. Khoảnh khắc đó, mọi oán giận năm xưa, mọi hiểu lầm, mọi nỗi đau đều tan biến trong giọt nước mắt hòa lẫn của tình phụ tử.

Sự Chuộc Lỗi Và Bình Yên Cuối Đời
Từ ngày đó, tôi ở lại quê, chăm sóc ông Thắng. Tôi đưa ông ấy đi bệnh viện, mời bác sĩ giỏi nhất về nhà. Tôi dành tất cả thời gian và tâm huyết để chăm sóc ông ấy. Tôi muốn bù đắp cho ông ấy, muốn ông ấy được sống những ngày tháng cuối đời một cách bình yên và hạnh phúc nhất.

Mai cũng ở bên tôi, cùng tôi chăm sóc ba. Cô ấy không trách móc tôi một lời nào. Cô ấy chỉ lặng lẽ ở bên tôi, động viên tôi.

Ông Thắng yếu lắm rồi. Ông ấy không thể nói được nhiều. Nhưng mỗi khi tôi nắm tay ông ấy, ông ấy lại khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy, dù yếu ớt, nhưng lại là tất cả đối với tôi.

Tôi thường ngồi bên giường ông ấy, kể cho ông ấy nghe về những thành công của tôi, về những cửa hàng mà tôi đã gây dựng. Ông ấy lắng nghe tôi nói, ánh mắt ông ấy đầy sự tự hào. Tôi biết, ông ấy đang mỉm cười trong lòng.

Tôi không còn mang trong mình nỗi uất hận nữa. Tôi đã tha thứ cho ông Thắng, và tôi cũng đã tha thứ cho chính mình. Tôi đã học được bài học về sự hy sinh, về tình yêu thương vô điều kiện, và về cách nhìn nhận một con người không chỉ qua lời nói hay hành động, mà phải thông qua cả một quá trình.

Cuộc đời này, có những sự thật đau lòng, nhưng đôi khi, chúng ta cần phải đối mặt với chúng để tìm thấy sự bình yên. Có những người đã âm thầm hy sinh vì chúng ta, mà chúng ta không hề hay biết.

Tôi nhìn ông Thắng đang say ngủ trên giường, gương mặt ông ấy hiền từ, thanh thản. Tôi mỉm cười. Tôi biết, mình đã có một người bố vợ tuyệt vời, một người đã dành cả đời để yêu thương và bảo vệ tôi. Và tôi sẽ dành cả phần đời còn lại để yêu thương và bù đắp cho ông ấy.

Dù ông Thắng không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi biết, những ngày tháng cuối cùng của ông ấy sẽ là những ngày tháng bình yên và hạnh phúc nhất, trong vòng tay yêu thương của con cái. Và tôi, tôi đã tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn, sự bình yên đích thực mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu.

Comments