Buổi chiều cuối đông, gió heo may lùa qua những tán cây bàng trụi lá, mang theo cái lạnh se sắt của miền quê. Tôi ngồi trong căn phòng khách đơn sơ, nhìn ra khoảng sân nhỏ nơi ánh nắng chiều tà hắt hiu rọi xuống. Nụ cười hạnh phúc của vợ tôi, Lan, bên cạnh ông Dũng, bố vợ tôi, không thể nào xua đi cái cảm giác ngột ngạt, nặng trĩu trong lòng tôi.
Tôi là Hùng, một chàng trai trẻ với đầy hoài bão và khát khao làm giàu. Khi tôi và Lan kết hôn, bố vợ tôi, ông Dũng, đã ngỏ ý muốn chúng tôi về sống chung trong căn nhà của ông. Mặc dù ban đầu tôi hơi ngần ngại, nhưng vì yêu Lan và muốn tiết kiệm chi phí, tôi đã đồng ý.
Ông Dũng là một người đàn ông cục cằn, nóng tính. Ông ấy luôn sống theo những nguyên tắc cũ kỹ, và có vẻ không mấy tin tưởng vào những ý tưởng mới mẻ. Ngay cả trong những chuyện nhỏ nhặt nhất, ông ấy cũng thường xuyên can thiệp, áp đặt suy nghĩ của mình. Đặc biệt, ông ấy cấm cản tôi chuyện đầu tư, kinh doanh.
Tôi còn nhớ như in một lần, tôi hào hứng kể cho ông nghe về một dự án kinh doanh mới mà tôi đang ấp ủ. Tôi đã tìm hiểu rất kỹ, và tin rằng đây là một cơ hội tốt để đổi đời.
“Bố ơi, con đang định đầu tư vào một dự án này. Con thấy nó rất tiềm năng. Nếu thành công, mình sẽ có tiền để sửa sang nhà cửa, lo cho Lan và các cháu sau này,” tôi nói, giọng tôi đầy nhiệt huyết.
Ông Dũng ngồi đó, khuôn mặt ông ấy không một chút biểu cảm. Ông ấy nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống. “Mày đừng có mơ mộng hão huyền! Kinh doanh gì cái loại đó? Toàn lừa đảo thôi! Lo mà đi làm công ăn lương cho yên thân!”
Lời nói của ông ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm, bị coi thường. Tôi đã cố gắng giải thích, cố gắng thuyết phục ông, nhưng ông ấy không thèm lắng nghe.
“Bố không hiểu đâu. Con đã tìm hiểu rất kỹ rồi mà,” tôi cố gắng nói.
“Tao không cần mày phải dạy đời! Tao sống ngần này tuổi rồi, tao biết cái gì đúng cái gì sai! Mày lo mà nghe lời tao!” ông ấy gắt lên, giọng ông ấy đầy sự tức giận.
Lan, vợ tôi, ngồi bên cạnh, cố gắng hòa giải. “Bố ơi, bố cứ nghe anh Hùng nói hết đã.”
Nhưng ông Dũng không thèm để ý. Ông ấy đứng dậy, bỏ vào phòng.
Những lời nói của bố vợ tôi cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, có suy nghĩ riêng, vậy mà lại bị đối xử như một đứa trẻ. Tôi bực bội, tôi tủi thân.
Những mâu thuẫn cứ thế tích tụ. Tôi không thể chịu đựng được cái tính cục cằn, nóng nảy và sự áp đặt của bố vợ tôi nữa. Tôi muốn được tự do, muốn được tự mình quyết định cuộc đời mình.
Một buổi tối, sau một trận cãi vã lớn với bố vợ, tôi đã đưa ra một quyết định.
“Lan, anh không thể sống ở đây được nữa. Anh phải ra ngoài,” tôi nói với Lan, giọng tôi đầy sự kiên quyết.
Lan nhìn tôi, ánh mắt con bé đầy sự lo lắng. “Anh ơi, anh đừng làm vậy mà. Bố nóng tính vậy thôi, chứ bố thương mình mà.”
“Thương sao? Thương mà cấm cản anh làm ăn, thương mà coi thường anh sao? Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh phải ra ngoài. Anh thề, anh sẽ không bao giờ quay lại cái nhà này nữa!”
Tôi dọn đồ đạc, và dọn ra riêng. Lan đã khóc rất nhiều, cố gắng giữ tôi lại, nhưng tôi đã quá giận dỗi, quá tổn thương để có thể suy nghĩ lại. Tôi bỏ đi, mang theo một lời thề, một lời hứa với chính mình: sẽ thành công, sẽ trở về và cho bố vợ thấy mình không cần ông.
Nhiều năm sau đó, tôi đã thành công. Tôi bắt đầu từ hai bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu khó khăn, vấp ngã. Có những lúc, tôi tưởng chừng như không thể gượng dậy được. Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến lời thề của mình, nhớ đến cái ánh mắt coi thường của bố vợ, và tôi lại có thêm động lực để tiếp tục.
Tôi đã xây dựng được một công ty riêng, có nhà riêng, xe riêng. Tôi đã trở thành một người đàn ông thành đạt, có tiếng tăm. Cuộc sống của tôi đầy đủ, sung túc.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim mình, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng. Tôi đã đạt được thành công, nhưng cái cảm giác chiến thắng, cái cảm giác được "cho bố vợ thấy" lại không hề vui vẻ như tôi từng nghĩ. Tôi vẫn nhớ về Lan, nhớ về bé My. Lan vẫn thường xuyên gọi điện cho tôi, kể cho tôi nghe về cuộc sống của hai mẹ con. Tôi biết, cô ấy vẫn rất buồn vì sự ra đi của tôi.
Một ngày, tôi quyết định trở về quê. Tôi muốn quay về trong tâm thế của một người thành công, muốn cho bố vợ thấy rằng, ông ấy đã sai khi không tin tưởng tôi. Tôi muốn ông ấy phải hối hận vì những lời nói cay nghiệt năm xưa.
Chiếc xe hơi sang trọng của tôi lướt trên con đường làng quen thuộc. Cảnh vật vẫn vậy, những hàng tre, những cánh đồng lúa, những ngôi nhà nhỏ bé. Nhưng lòng tôi thì đã khác. Tôi không còn là chàng trai trẻ nóng nảy, bồng bột ngày xưa nữa. Tôi là một người đàn ông thành đạt, mạnh mẽ.
Khi tôi lái xe đến đầu con hẻm dẫn vào nhà cũ, một cảnh tượng đập vào mắt tôi, khiến tôi sững sờ. Căn nhà cũ nát, mái ngói rêu phong, tường vôi bong tróc. Cánh cổng gỗ xiêu vẹo, không còn giữ được vẻ chắc chắn ngày nào. Tôi không thể tin vào mắt mình. Đây có phải là căn nhà mà tôi đã từng sống không?
Tôi bước xuống xe, trái tim tôi thắt lại. Tôi đến gần căn nhà, nhìn vào bên trong. Cảnh vật hoang tàn, đổ nát. Tôi không thấy bóng dáng ai.
Rồi, tôi nhìn thấy một người hàng xóm quen thuộc. Cô ấy đang quét sân.
“Cô ơi, cho cháu hỏi, bố vợ cháu, ông Dũng, và vợ cháu, Lan, có ở đây không ạ?” giọng tôi khẽ run.
Người hàng xóm ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy sự ngạc nhiên, rồi thoáng chút bối rối.
“Cậu… cậu Hùng đấy à? Lâu lắm rồi mới thấy cậu về quê,” người hàng xóm nói, giọng cô ấy đầy sự thương cảm. “Ông Dũng… ông ấy tội nghiệp lắm.”
Tim tôi thắt lại. “Có chuyện gì vậy cô?”
Người hàng xóm thở dài. “Ông ấy bị tai biến, nằm liệt giường mấy năm nay rồi. Con Lan nó chăm sóc ông ấy vất vả lắm.”
Tôi sững sờ. Bố vợ tôi bị liệt giường?
“Còn căn nhà này… sao lại thành ra thế này ạ?” tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.
Người hàng xóm nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự xót xa. “Cậu không biết sao? Ngày xưa, cái dự án của cậu bị đổ bể, cậu nợ nần chồng chất. Ông Dũng… ông ấy lén bán cả ruộng của mình để giúp cậu trả nợ đấy. Ông ấy không muốn cậu phải lo lắng, không muốn cậu phải gánh nợ. Ông ấy không bao giờ nói ra đâu.”
Lời nói của người hàng xóm như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Tất cả những oán giận, những hiểu lầm năm xưa bỗng chốc tan biến. Tôi chợt hiểu ra tất cả. Bố vợ tôi không phải là kẻ cục cằn, nóng tính, không phải là người không tin tưởng tôi. Ông ấy đã hy sinh tất cả, hy sinh cả tài sản của mình, để giúp tôi, để bảo vệ tôi khỏi những khó khăn. Ông ấy đã chấp nhận sống trong sự hiểu lầm, trong sự nghèo khổ, chỉ vì muốn tôi được thành công, được hạnh phúc.
Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má. Tôi chạy thẳng vào nhà. Căn nhà cũ nát, nhưng tôi không còn nhìn thấy sự cũ nát nữa. Tôi chỉ nhìn thấy tình yêu thương vô bờ bến, sự hy sinh thầm lặng của bố vợ tôi.
Tôi bước vào căn phòng nhỏ, nơi bố vợ tôi đang nằm. Ông ấy nằm đó, gầy yếu, xanh xao. Đôi mắt ông ấy nhắm nghiền.
Tôi quỳ gối xuống bên giường ông, nước mắt tôi giàn giụa. “Bố… bố ơi! Con sai rồi… con là đứa con trai bất hiếu…”
Tiếng nấc của tôi khiến ông Dũng khẽ mở mắt. Ông ấy nhìn tôi, ánh mắt ông ấy đờ đẫn, nhưng rồi dần dần, đôi mắt ông ấy ánh lên sự nhận ra.
“Hùng… con… con về rồi sao?” giọng ông ấy yếu ớt.
Tôi nắm chặt lấy tay ông ấy, úp mặt vào lòng bàn tay chai sạn của ông. “Con xin lỗi bố. Con xin lỗi bố nhiều lắm. Con đã hiểu lầm bố. Con là đứa con bất hiếu.”
Nước mắt ông Dũng cũng lăn dài trên má. Ông ấy run rẩy đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc tôi. “Không sao đâu con. Con về là tốt rồi.”
Lan, vợ tôi, từ trong bếp chạy ra. Con bé nhìn thấy tôi đang quỳ gối bên giường bố, nước mắt con bé cũng tuôn rơi. Con bé chạy đến ôm chặt lấy tôi.
“Anh Hùng… anh về rồi,” Lan nói, giọng con bé nghẹn ngào.
Tôi ôm chặt lấy Lan và bố vợ tôi. Mọi oán giận năm xưa, tất cả những hiểu lầm, tất cả những nỗi đau đều tan biến. Chỉ còn lại tình yêu thương, sự hối hận, và lòng biết ơn vô bờ bến.
Sau ngày hôm đó, tôi quyết định đón bố vợ tôi về sống cùng mình ở thành phố. Tôi không thể để ông ấy phải sống trong cảnh nghèo khổ, bệnh tật nữa. Tôi muốn bù đắp cho ông, muốn dành trọn tình yêu thương của mình cho ông, để ông ấy được sống những tháng ngày cuối đời thật bình yên và hạnh phúc.
Cuộc sống của tôi từ đó đã thay đổi hoàn toàn. Tôi có một gia đình mới, một gia đình mà tôi đã từng nghĩ mình không bao giờ có được. Bố vợ tôi sống cùng tôi trong căn nhà khang trang của tôi. Ông ấy được chăm sóc chu đáo, được ăn những bữa cơm ngon, được sống những tháng ngày an yên cuối đời.
Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bố vợ tôi. Tôi thường xuyên trò chuyện với ông ấy, kể cho ông ấy nghe về những câu chuyện trong cuộc sống. Ông ấy luôn lắng nghe tôi, và luôn đưa ra những lời khuyên chân thành.
Lan, vợ tôi, cũng rất vui mừng. Con bé không còn buồn bã như trước nữa. Con bé cùng tôi chăm sóc bố, cùng tôi vun đắp tổ ấm.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi thứ cũng rõ ràng như chúng ta nghĩ. Đôi khi, những điều mà chúng ta tưởng là sự thật lại chỉ là một phần của câu chuyện. Và đôi khi, những người mà chúng ta tưởng là kẻ cục cằn, khó tính lại là những người yêu thương chúng ta nhất, hy sinh cho chúng ta nhiều nhất.
Tôi nhìn bố vợ tôi, người đàn ông đã âm thầm hy sinh tất cả vì tôi. Tôi biết ơn ông ấy vô cùng. Ông ấy đã dạy cho tôi một bài học quý giá về tình yêu thương, về sự hy sinh, và về lòng vị tha.
Tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta sống thật với chính mình, tin vào giá trị của bản thân, và luôn giữ lấy tình yêu thương, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi chúng ta.
Nhiều năm sau đó, khi bố vợ tôi đã qua đời, tôi vẫn thường xuyên nhớ về ông. Tôi nhớ về những lời nói cục cằn của ông, nhớ về ánh mắt yêu thương mà ông dành cho tôi. Tôi vẫn thường kể cho con gái tôi, bé My, nghe về ông ngoại, về tình yêu thương và sự hy sinh của ông.
“Con gái à, con nhớ nhé,” tôi nói với con, “đừng bao giờ đánh giá một người qua vẻ bề ngoài hay những lời nói của họ. Hãy nhìn vào hành động, nhìn vào trái tim của họ. Và hãy luôn trân trọng những người yêu thương con, hy sinh cho con.”
Con gái tôi gật đầu, ánh mắt con bé ánh lên sự hiểu biết. Tôi mỉm cười. Tôi biết, con gái tôi sẽ lớn lên thành một người tốt, biết yêu thương, biết sẻ chia.
Cuộc sống của gia đình tôi vẫn tiếp tục êm đềm, hạnh phúc. Căn nhà cũ kỹ ngày xưa giờ đây đã được sửa sang lại khang trang hơn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ về bố vợ tôi, nhớ về những bài học quý giá mà ông đã dạy cho tôi.
Tôi nhìn Lan, người phụ nữ đã cùng tôi đi qua bao nhiêu sóng gió. Cô ấy không chỉ là vợ tôi, mà còn là người bạn đời, là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Tôi biết ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy đã làm cho gia đình này.
Và tôi tin rằng, câu chuyện về bố vợ tôi sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về tình yêu thương vô điều kiện, về sự hy sinh thầm lặng, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.
Comments
Post a Comment