Ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi lên bản vẽ ngôi nhà mơ ước của tôi và Hoàng, chồng tôi. Từng đường nét, từng chi tiết đều được chúng tôi tỉ mỉ tô vẽ, chất chứa biết bao hy vọng về một tổ ấm nhỏ bé. Mảnh đất này, tuy nằm khá xa trung tâm thành phố, nhưng lại là tài sản quý giá nhất mà hai vợ chồng tôi đã chắt chiu, dành dụm sau bao năm làm lụng vất vả. Chúng tôi dự định khi tích đủ tiền sẽ xây một căn nhà nhỏ trên đó, để có một chốn đi về riêng, không còn phải ở trọ nữa. Trong mắt tôi, đây không chỉ là một mảnh đất, mà là viên gạch đầu tiên xây nên hạnh phúc tương lai của chúng tôi.
Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ cứ thế trôi đi trong sự cần mẫn và niềm hy vọng. Mỗi ngày, chúng tôi đều cố gắng làm việc, tiết kiệm từng đồng. Nhìn mảnh đất nhỏ dần trở thành hiện thực của một ngôi nhà trong tương lai, chúng tôi cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.
Rồi một ngày, giá đất bỗng tăng vọt. Mảnh đất của chúng tôi, từ một tài sản nhỏ bé, bỗng trở thành một món hời đáng kể. Trong niềm vui mừng xen lẫn bất ngờ, chúng tôi bắt đầu mơ về một căn nhà rộng rãi hơn, tiện nghi hơn.
Cũng vào thời điểm đó, em chồng tôi, Huy, tìm đến. Huy là em trai út của Hoàng, tính tình phóng khoáng nhưng lại có phần hơi ham chơi, thiếu chín chắn. Huy đang có ý định khởi nghiệp, nhưng lại gặp khó khăn về vốn.
"Anh chị ơi," Huy nói, vẻ mặt đầy vẻ khẩn khoản. "Em có chuyện này muốn nhờ anh chị giúp đỡ. Em đang cần một khoản vốn lớn để làm ăn, mà ngân hàng họ yêu cầu phải có tài sản thế chấp. Mảnh đất của anh chị đang đứng tên Linh ấy, giờ giá trị cao lắm. Anh chị có thể cho em nhờ đứng tên hộ một thời gian được không? Để em dễ vay vốn hơn."
Tôi ngỡ ngàng. Mảnh đất này là tài sản chung của vợ chồng tôi, là mơ ước của chúng tôi. Việc cho người khác đứng tên hộ, dù là em chồng, cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Tôi nhìn sang Hoàng, mong chờ anh sẽ từ chối.
Hoàng cũng thoáng chút ngần ngại. Anh biết tính tôi cẩn trọng. Nhưng trước ánh mắt cầu khẩn của em trai, Hoàng lại mềm lòng. "Để anh bàn với Linh đã, em nhé."
Tối hôm đó, Hoàng về nhà, cố gắng thuyết phục tôi. "Em ơi, Huy nó đang khó khăn thật mà. Nó hứa chỉ vài tháng thôi, khi nào vay được vốn thì nó sẽ sang tên trả lại cho mình ngay. Dù sao cũng là em ruột của anh mà. Mình giúp nó một chút thôi."
Tôi vẫn còn lưỡng lự. "Anh à, em biết là em anh. Nhưng mảnh đất này là tất cả những gì chúng ta có. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
"Em cứ yên tâm. Anh là anh nó, anh hiểu nó. Nó không lừa mình đâu. Bố mẹ cũng nài nỉ anh giúp Huy mà. Ông bà bảo, vài tháng thôi, sau em nó trả, không có gì phải lo hết." Hoàng nói, giọng điệu kiên quyết, pha chút nài nỉ.
Cuối cùng, trước sự thuyết phục của Hoàng và những lời nài nỉ của bố mẹ chồng, tôi đành miễn cưỡng đồng ý. Tôi nghĩ bụng, dù sao cũng chỉ là vài tháng, và đó là em trai của chồng, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Quyết định ấy, lúc bấy giờ, tôi tin là một hành động của tình thân, của sự sẻ chia. Nhưng tôi đâu biết, đó lại là cánh cửa mở ra chuỗi ngày mệt mỏi và những rạn nứt khó hàn gắn.
Những Lời Hứa Bay Theo Gió
Vài tháng trôi qua, rồi vài năm. Huy vẫn chưa sang tên trả lại mảnh đất. Mỗi lần Hoàng hỏi đến, Huy lại viện đủ lý do: lúc thì dự án chưa thành công, lúc thì cần thêm thời gian để xoay sở vốn, lúc thì hứa hẹn "sắp rồi, anh chị cứ yên tâm". Bố mẹ chồng tôi cũng thường xuyên lên tiếng bênh vực Huy, bảo rằng "thằng bé nó còn trẻ người non dạ, làm ăn chưa được, chúng mày phải thông cảm cho nó".
Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Niềm tin ban đầu dần phai nhạt, thay vào đó là sự nghi ngờ và lo lắng. Chúng tôi cần tiền để xây nhà, nhưng mảnh đất lại đang đứng tên người khác, không thể bán đi được. Ước mơ về một tổ ấm riêng ngày càng trở nên xa vời.
"Anh ơi, em không chịu nổi nữa rồi," tôi nói với Hoàng, giọng điệu đầy vẻ mệt mỏi. "Mấy năm rồi đấy. Huy nó cứ hứa hẹn mãi. Chúng ta cần tiền để xây nhà mà. Anh nói chuyện với bố mẹ, bảo Huy sang tên lại cho mình đi."
Hoàng cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Anh nói chuyện với bố mẹ, nhưng ông bà vẫn khăng khăng bênh vực Huy. "Mày cứ từ từ đi. Thằng bé nó đang khó khăn. Giờ mà bắt nó sang tên lại, nó biết làm sao? Chúng mày là anh chị, phải thương em chứ!"
Tôi cảm thấy bất lực. Tôi không hiểu sao bố mẹ chồng lại có thể mù quáng đến vậy. Họ chỉ nghĩ cho Huy, mà không hề nghĩ đến vợ chồng tôi, đến ước mơ về một mái nhà riêng của chúng tôi.
Khi Giới Hạn Bị Vượt Qua
Rồi một ngày, tôi quyết định không thể chờ đợi thêm nữa. Nhu cầu về một ngôi nhà riêng đã trở nên cấp thiết. Tôi và Hoàng bàn bạc, và quyết định rao bán mảnh đất. Dù biết sẽ khó khăn khi đất đang đứng tên Huy, nhưng chúng tôi vẫn phải thử.
Khi bố mẹ chồng tôi biết chuyện, ông bà tức giận ra mặt.
"Chúng mày làm cái gì vậy?" Bà Lan quát lên, mặt đỏ gay. "Sao lại đi rao bán đất mà không nói với bố mẹ một tiếng nào?"
Hoàng cố gắng giải thích. "Mẹ ơi, chúng con cần tiền để xây nhà. Bọn con đã chờ Huy mấy năm rồi, nhưng nó vẫn chưa sang tên lại cho mình. Bọn con không thể chờ mãi được."
"Đất này là của thằng Huy!" Ông Thanh gằn giọng. "Chúng mày không có quyền bán. Mà nếu có bán, cũng phải ưu tiên bán cho em nó, giá rẻ thôi, gia đình mà."
Tim tôi như thắt lại. Ưu tiên bán cho em nó? Giá rẻ thôi? Gia đình mà? Lời nói của bố chồng như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Ông bà đã coi mảnh đất này là của Huy, đã quên đi rằng nó là tài sản của vợ chồng tôi, là công sức bao nhiêu năm chúng tôi tích góp.
Tôi nhìn Hoàng, thấy anh cũng đang ngỡ ngàng. Nhưng rồi, anh lại cúi gằm mặt, không nói một lời nào. Có lẽ anh cũng cảm thấy bất lực trước sự mù quáng của bố mẹ.
Khoảnh khắc đó, một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Bao nhiêu năm qua, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn, đã cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu. Nhưng sự nhẫn nhịn của tôi đã bị lợi dụng. Tôi không thể cứ mãi để người khác dước mũi, không thể cứ mãi để ước mơ của mình bị chà đạp.
"Bố mẹ ơi," tôi cất tiếng, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy kiên quyết. "Con xin phép được nói. Mảnh đất này do vợ chồng con đứng tên, và tất cả giấy tờ pháp lý đều chứng minh điều đó. Nó là tài sản của vợ chồng con."
Bà Lan trợn mắt nhìn tôi. "Mày dám nói thế à? Mày là cái thá gì mà dám lên tiếng với bố mẹ chồng?"
"Con là chủ của mảnh đất này, mẹ ạ!" Tôi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào bà Lan, không hề nao núng. "Và con có quyền quyết định mọi thứ liên quan đến nó. Không ai có quyền ép con bán giá rẻ, hay ưu tiên bán cho bất kỳ ai khác, kể cả là em chồng con."
Không khí trong nhà bỗng trở nên căng thẳng tột độ. Ông Thanh đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng. "Thằng Hoàng! Mày nhìn xem con vợ mày nó ăn nói thế đấy à? Mày không dạy vợ mày à?"
Hoàng tiến đến bên tôi, nắm chặt tay tôi. Tôi cảm nhận được sự run rẩy từ anh. Anh đang đứng giữa ngã ba đường, giữa vợ và gia đình. Nhưng lần này, anh đã không cúi đầu. Anh nhìn thẳng vào bố mẹ, giọng nói dứt khoát: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng con đồng ý với Linh. Mảnh đất này là công sức của hai vợ chồng con. Bọn con có quyền quyết định việc của mình."
Cơn Sóng Lớn Và Sự Đau Đớn
Bà Lan như phát điên. Bà bắt đầu la hét, ăn vạ. "Trời ơi đất hỡi! Con dâu bất hiếu! Con trai hư hỏng! Chúng nó dám cãi lời bố mẹ! Chúng nó dám đối xử với em trai như vậy!"
Tiếng la hét của bà Lan làm cả con hẻm náo loạn. Hàng xóm đổ xô ra xem, bàn tán xôn xao. Ánh mắt dò xét, tò mò của họ khiến tôi cảm thấy xấu hổ và đau lòng. Tôi biết, từ giờ trở đi, tôi sẽ mang tiếng là con dâu bất hiếu, là người đã "quay lưng" lại với gia đình chồng.
Hoàng ôm chặt lấy tôi, cố gắng trấn an tôi. "Em đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em và tài sản của chúng ta."
Tôi nhìn Hoàng, lòng tràn ngập sự biết ơn. Anh ấy đã đứng về phía tôi, đã bảo vệ tôi. Dù có bị cả thế giới quay lưng, nhưng chỉ cần có anh ấy ở bên, tôi sẽ không sợ hãi.
Bố mẹ chồng tôi vẫn tiếp tục la hét, chửi bới. Họ thậm chí còn đòi tước quyền sở hữu đất của chúng tôi, đòi chúng tôi phải trả lại cho Huy. Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải giữ im lặng, mặc cho những lời lẽ cay nghiệt đó trút xuống.
Sự việc diễn ra căng thẳng suốt mấy ngày liền. Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng, anh em chồng gần như cắt đứt. Họ không còn nhìn mặt chúng tôi nữa, coi chúng tôi như những kẻ xa lạ. Huy thì tỏ ra hờn dỗi, không nói một lời nào.
Tôi biết, tôi đã chấp nhận bị giận, chấp nhận bị từ mặt. Nhưng tôi không hối hận. Tôi đã đấu tranh để bảo vệ công sức của mình, bảo vệ ước mơ về một tổ ấm riêng. Dù có phải trả giá bằng những mối quan hệ, tôi cũng chấp nhận.
Bình Yên Đánh Đổi Bằng Nước Mắt Và Sức Mạnh
Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi trở nên bình yên hơn bao giờ hết, nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi buồn. Chúng tôi không còn phải lo lắng về việc bị làm phiền, bị yêu sách. Chúng tôi có thể thoải mái sống trong chính ngôi nhà của mình, không lo bị ai quấy rầy.
Tuy nhiên, sự bình yên ấy lại đánh đổi bằng nước mắt. Bà Lan và ông Thanh thực sự đã từ mặt chúng tôi. Mỗi lần chúng tôi cố gắng đến thăm, họ đều đóng sầm cửa lại, không cho chúng tôi vào. Huy thì biến mất, không liên lạc. Tôi biết, tôi đã trở thành "con dâu bất hiếu" trong mắt họ, và Hoàng cũng trở thành "đứa con bất hiếu" trong mắt bố mẹ anh.
Nhiều đêm, tôi không ngủ được. Tôi nhớ những ngày tháng êm đềm ban đầu, nhớ những lời nói yêu thương của bố mẹ chồng. Tôi tự hỏi, liệu mình đã làm đúng chưa? Liệu có cách nào để giải quyết mọi chuyện một cách êm đẹp hơn không?
Khánh luôn ở bên cạnh tôi, an ủi, động viên. "Em đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta đã làm đúng. Chúng ta cần phải bảo vệ tổ ấm của mình, bảo vệ tương lai của chúng ta. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi biết, Khánh nói đúng. Tôi không thể cứ mãi cam chịu, không thể cứ mãi để người khác dước mũi. Tôi đã đấu tranh để bảo vệ quyền làm chủ tài sản của mình, bảo vệ cuộc sống của mình. Dù có phải trả giá bằng những mối quan hệ, tôi cũng chấp nhận.
Chúng tôi tiếp tục rao bán mảnh đất. Dù có gặp chút khó khăn ban đầu vì những lời đồn thổi từ phía gia đình chồng, nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng bán được mảnh đất với giá thị trường. Số tiền đó, cộng với tiền tiết kiệm, đủ để chúng tôi bắt đầu xây dựng ngôi nhà mơ ước.
Ngôi nhà của chúng tôi dần hình thành. Từng viên gạch, từng cánh cửa đều mang theo niềm hy vọng mới. Tôi nhìn Hoàng, nắm chặt tay anh. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua giông bão. Chúng tôi đã cùng nhau bảo vệ ước mơ này. Dù có bị từ mặt, dù có phải đối mặt với những lời ra tiếng vào, tôi vẫn tin rằng mình đã làm đúng. Bởi vì, hơn cả những lời khen ngợi hay sự chấp nhận của người khác, điều quan trọng nhất là được sống đúng với lương tâm mình, được sống trong sự bình yên và hạnh phúc trong chính ngôi nhà mà mình đã vun đắp.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng cả con hẻm. Mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo của nó. Tôi khẽ thở dài, một tiếng thở dài của sự nhẹ nhõm, và cả sự chấp nhận. Chấp nhận một cuộc sống mới, một cuộc sống không có sự hiện diện của bố mẹ chồng và em chồng, nhưng lại tràn ngập sự bình yên và hạnh phúc. Chúng tôi sẽ xây dựng tổ ấm của mình bằng chính bàn tay và công sức của mình, không còn bất kỳ sự ràng buộc hay yêu sách vô lý nào nữa. Và đó, chính là điều quan trọng nhất.
Comments
Post a Comment