Min menu

Pages

Người cha trước khi chia đất, chỉ để lại 3 lá thư, đọc xong các con nể phục...


Căn nhà ba gian cũ kỹ, được bao bọc bởi một khu vườn rộng lớn, rợp bóng cây. Nơi đây đã chứng kiến biết bao thăng trầm của một gia đình. Trong căn nhà ấy, ông Bách, người cha già với mái tóc bạc phơ, đang ngồi bên bàn, tay cầm cây bút, viết một cách cẩn thận. Ông đang viết di chúc. Không phải là một bản di chúc khô khan, mà là những lá thư tay, viết riêng cho từng người con.

Ông có ba người con trai: Hùng, người con cả; Trung, người con thứ; và Dũng, người con út. Hùng là một người thành đạt, có gia đình riêng ở thành phố. Trung làm kinh doanh, cuộc sống khá giả. Còn Dũng, người con út, làm công việc bình thường, sống ở gần nhà. Ông Bách yêu thương cả ba người con, và ông muốn chia tài sản một cách công bằng nhất, để không ai phải tị nạnh nhau.

Ông viết lá thư đầu tiên cho Hùng. Ông biết Hùng là người con cả, chịu nhiều áp lực. Ông cũng biết Hùng là người có bản lĩnh, có thể làm chủ cuộc đời mình. Vì vậy, ông quyết định chia cho Hùng mảnh đất lớn nhất, để Hùng có thể xây dựng cơ nghiệp.

“Con trai, bố biết con là người con cả, gánh vác nhiều trách nhiệm. Bố tin con có thể làm được tất cả. Mảnh đất này, bố để lại cho con. Hãy dùng nó để xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn,” ông viết, giọng điệu đầy sự tin tưởng.

Ông viết lá thư thứ hai cho Trung. Ông biết Trung là người con có đầu óc kinh doanh. Vì vậy, ông quyết định chia cho Trung một mảnh đất nhỏ hơn, nhưng ở vị trí đắc địa, để Trung có thể kinh doanh.

“Con trai, bố biết con là người có tài kinh doanh. Mảnh đất này, bố để lại cho con. Hãy dùng nó để phát triển sự nghiệp. Bố tin con sẽ thành công,” ông viết, giọng điệu đầy sự khích lệ.

Và ông viết lá thư cuối cùng cho Dũng, người con út. Ông biết Dũng là người giản dị, không thích bon chen. Vì vậy, ông quyết định để lại cho Dũng chiếc xe ô tô cũ của mình.

“Con trai, bố biết con là người sống giản dị. Chiếc xe này, bố để lại cho con. Nó đã gắn bó với bố nhiều năm. Hãy dùng nó để đi lại, và để nhớ đến bố,” ông viết, giọng điệu đầy tình cảm.

Sau khi viết xong, ông cất những lá thư vào trong một chiếc hộp gỗ. Ông không nói gì với vợ, bà Thoa, người phụ nữ hiền lành, tần tảo.

Sau đó vài ngày, ông Bách qua đời. Ba anh em Hùng, Trung, và Dũng về quê, đau buồn trước sự ra đi của cha. Sau đám tang, ba anh em ngồi lại, mở chiếc hộp gỗ ra.


“Bố có để lại di chúc,” Dũng nói, giọng run rẩy.

Họ mở những lá thư ra, và đọc.

Hùng đọc lá thư của mình, anh cảm thấy xúc động. Anh biết, bố đã hiểu anh. Bố tin tưởng anh.

Trung đọc lá thư của mình, anh cảm thấy biết ơn. Bố đã thấy được tài năng của anh, và đã tạo điều kiện cho anh.

Dũng đọc lá thư của mình, anh bật khóc. Chiếc xe ô tô cũ của bố, nó là kỷ vật vô giá.

“Bố đã chia tài sản rồi,” Hùng nói, giọng điệu xúc động. “Ông đã chia rất công bằng.”

“Đúng vậy. Bố đã nghĩ cho từng người,” Trung nói.

“Bố thật sự rất chu đáo,” Dũng nói.

Ba anh em đồng thuận, và cảm kích trước sự công bằng và sâu sắc của bố. Họ không tranh giành, không tị nạnh. Họ chỉ cảm thấy yêu thương bố hơn.

Sau đó, ba anh em bắt đầu thực hiện di chúc của bố. Họ chia đất, chia xe. Họ sống một cuộc sống bình yên, hòa thuận.

Một buổi chiều, khi ba anh em đang ngồi nói chuyện, bà Thoa, người mẹ già, mang ra một chiếc hộp gỗ khác.

“Các con, bố con có để lại một bản di chúc nữa,” bà nói, giọng run rẩy.

Ba anh em ngỡ ngàng. Họ không biết còn một bản di chúc khác.

“Bản di chúc này, bố con nói chỉ được mở ra khi các con bất hòa,” bà Thoa nói. “Nhưng mẹ nghĩ, bây giờ các con sống hòa thuận, mẹ nên cho các con biết.”


Hùng mở chiếc hộp, lấy ra một bản di chúc khác. Bản di chúc này được viết bằng máy, không phải bằng tay. Nó chia tài sản thành bốn phần: một phần cho Hùng, một phần cho Trung, một phần cho Dũng, và một phần cho mẹ.

Ba anh em đọc, và chết lặng.

“Tại sao lại chia thành bốn phần?” Hùng hỏi, giọng run rẩy.

“Bố con nói, bố muốn chia tài sản một cách công bằng nhất,” bà Thoa nói, nước mắt chảy dài. “Bố con biết, mẹ sẽ không còn gì khi bố mất. Vì vậy, bố đã dành một phần cho mẹ.”

Ba anh em bàng hoàng. Họ đã nghĩ, bố đã chia tài sản một cách công bằng. Nhưng họ đã sai. Bố không chỉ chia tài sản, mà bố còn nghĩ đến mẹ.

“Bố con là một người đàn ông chu đáo,” bà Thoa nói. “Bố con luôn nghĩ đến tình thân, đến sự hòa thuận. Bố con sợ, nếu các con bất hòa, sẽ mất đi tất cả.”

Hùng, Trung, và Dũng cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng. Họ đã nghĩ, họ đã hiểu bố. Nhưng họ đã sai. Bố còn có những suy nghĩ sâu sắc hơn họ tưởng.

“Chúng ta… chúng ta đã không hiểu bố,” Hùng nói, giọng nghẹn lại.

“Đúng vậy. Bố đã dạy cho chúng ta một bài học,” Trung nói.

“Bài học về tình thương, về sự hy sinh,” Dũng nói.

Ba anh em ôm nhau, khóc nức nở. Họ đã mất bố, nhưng họ đã tìm thấy một bài học quý giá hơn.

Sau đó, ba anh em quyết định không chia tài sản nữa. Họ quyết định sống chung trong căn nhà của bố mẹ. Họ cùng nhau chăm sóc mẹ, cùng nhau xây dựng cuộc sống.

Hùng, người con cả, vẫn đi làm ở thành phố, nhưng anh thường xuyên về quê. Anh dành thời gian bên mẹ, bên các em. Anh đã học được rằng, tiền bạc không thể mua được tình thân.

Trung, người con thứ, vẫn kinh doanh, nhưng anh không còn bon chen như trước. Anh dành thời gian cho gia đình, cho những người thân yêu. Anh đã học được rằng, sự nghiệp không thể thay thế được tình cảm.

Dũng, người con út, vẫn sống giản dị, nhưng anh hạnh phúc hơn. Anh có gia đình, có anh em. Anh đã học được rằng, hạnh phúc không đến từ tiền bạc, mà đến từ tình thân.

Một buổi chiều, bà Thoa ngồi bên ba người con, nhìn ra ngoài sân. Bà mỉm cười. Bà đã có một người chồng chu đáo, một người chồng đã dạy cho con bà một bài học quý giá.

“Các con, bố con đã để lại cho các con một di sản lớn,” bà nói, giọng ấm áp.

“Di sản gì ạ, mẹ?” Hùng hỏi.

“Đó là tình thương. Bố con đã dạy các con rằng, tình thân là quan trọng nhất,” bà nói.

Ba anh em nhìn nhau, mỉm cười. Họ đã hiểu. Họ đã tìm thấy một di sản vô giá.

Comments