Min menu

Pages

Sinh viên đại học nói d-ối mẹ là giáo viên, ch-ết s-ững khi bị bạn trai bắt gặp và nghe mẹ nói câu này...


Buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên còn e ấp đậu trên những tán lá bàng, tôi đã lén lút rời khỏi nhà. Mùi xôi nếp thơm lừng từ gánh hàng của mẹ vương vấn trong không khí, nhưng tôi lại cố tình bước nhanh hơn, như sợ nó sẽ bám víu lấy tôi, tố cáo thân phận của tôi với thế giới bên ngoài. Tôi là Linh, một sinh viên đại học năm thứ hai, và tôi đang yêu một chàng trai.

Tình yêu của tôi dành cho Nam, chàng trai có đôi mắt ấm áp và nụ cười hiền lành ấy, là một thứ gì đó thật đặc biệt. Nam là con nhà khá giả, bố mẹ anh ấy đều là những người thành đạt, có địa vị trong xã hội. Bạn bè của Nam cũng toàn là những người sành điệu, phong cách. Tôi, một cô gái lớn lên từ gánh xôi của mẹ, luôn cảm thấy mình lạc lõng, nhỏ bé giữa thế giới ấy.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là bị bạn bè phát hiện ra sự thật về mẹ. Mẹ tôi, bà Lan, là một người phụ nữ tần tảo, cả đời lam lũ với gánh xôi ở cổng trường để nuôi tôi ăn học. Tôi yêu mẹ, thương mẹ, nhưng tôi lại xấu hổ khi mẹ mình bán xôi ở cổng trường. Tôi sợ những lời xì xào, những ánh mắt dò xét, sợ mình sẽ không còn được bạn bè ngưỡng mộ, không còn được Nam yêu thương.

Vì thế, tôi đã giấu bạn trai, nói dối rằng mẹ tôi là giáo viên nghỉ hưu. Tôi bịa ra những câu chuyện về cuộc sống an nhàn của mẹ, về những chuyến đi chơi xa, về những thú vui tao nhã của một người trí thức về hưu. Tôi nói dối trơ trẽn, không một chút ngượng ngùng, chỉ vì muốn được hòa nhập vào thế giới của Nam, muốn được anh ấy chấp nhận.

Mỗi sáng đi học, tôi luôn lén tránh mẹ để không bị ai phát hiện. Tôi đi đường vòng, né tránh cổng trường, nơi gánh xôi của mẹ luôn tấp nập khách. Có những lúc, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ từ xa, lưng mẹ còng xuống dưới gánh hàng nặng trĩu, tôi lại vội vàng quay đi, giả vờ như không nhìn thấy. Lương tâm tôi cắn rứt, nhưng tôi lại không thể vượt qua được nỗi sợ hãi, nỗi xấu hổ của chính mình.

Mỗi khi Nam hỏi về gia đình, tôi lại tìm cách lảng tránh, hoặc kể những câu chuyện được thêu dệt một cách khéo léo. Tôi vẽ ra một bức tranh hoàn hảo về gia đình mình, về người mẹ giáo viên thanh tao, về cuộc sống sung túc mà tôi không hề có. Nam tin tôi, anh ấy không một chút nghi ngờ nào. Điều đó càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi lại không thể dừng lại được.

Cuộc sống giả tạo của tôi cứ thế tiếp diễn, cho đến một ngày, một sự việc bất ngờ đã xảy ra, phá vỡ tất cả những vỏ bọc mà tôi đã cố gắng dựng lên.

Sáng hôm đó, Nam rủ tôi đi ăn sáng. Anh ấy muốn dẫn tôi đến một quán ăn quen thuộc gần trường. Tôi hơi chột dạ, vì quán đó khá gần cổng trường, nơi mẹ tôi bán xôi. Nhưng tôi lại không dám từ chối Nam. Tôi nghĩ rằng, mình chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không ai phát hiện ra.

Khi chúng tôi đến quán ăn, tôi đang cố gắng đi nhanh hơn, mắt tôi đảo quanh tìm kiếm bóng dáng mẹ. Nhưng rồi, tôi lại nhìn thấy cảnh tượng mà tôi sợ hãi nhất. Mẹ tôi đang lúi húi dọn hàng ở một góc nhỏ gần quán ăn. Gánh xôi của mẹ vẫn đó, nồi xôi vẫn bốc khói nghi ngút, và mẹ vẫn đang cặm cụi múc từng thìa xôi cho khách.


Tim tôi thắt lại. Tôi hoảng loạn. Máu trong người tôi như đông cứng lại. Tôi nhìn Nam, rồi nhìn mẹ. Tôi không biết phải làm gì.

“Nam… chúng ta đi chỗ khác đi anh,” tôi nói, giọng tôi khẽ run, cố gắng kéo tay Nam bỏ đi.

Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự ngạc nhiên. “Sao vậy em? Quán này ngon mà.”

Anh ấy nhìn về phía mẹ tôi, và rồi, ánh mắt anh ấy dừng lại ở gánh xôi của mẹ. Khuôn mặt anh ấy thoáng chút khó hiểu.

Tôi càng hoảng loạn hơn. Tôi kéo mạnh tay Nam, cố gắng lôi anh ấy đi. “Không! Em không muốn ăn ở đây! Chúng ta đi chỗ khác đi!”

Nam nhìn tôi, rồi nhìn về phía mẹ tôi một lần nữa. Anh ấy không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt anh ấy.

Tôi cố gắng lôi anh ấy đi thật nhanh, bỏ lại mẹ tôi ở phía sau, bỏ lại gánh xôi thơm lừng, và cả những ánh mắt dò xét của những người xung quanh. Tôi cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vô cùng.

Tối hôm đó, tôi về nhà, lòng tôi nặng trĩu. Tôi không dám nhìn thẳng vào mẹ. Tôi sợ mẹ sẽ hỏi về buổi sáng, sợ mẹ sẽ biết tôi đã xấu hổ về bà như thế nào.

Mẹ tôi vẫn cười hiền, ánh mắt bà ấy vẫn ấm áp như ngày nào. Bà ấy không hề hỏi tôi về chuyện buổi sáng. Bà ấy chỉ múc cho tôi một bát canh nóng hổi, và nói:

“Con gái à, con đi học có mệt không? Mẹ bán xôi cũng là để con không thua ai đâu đấy.”

Lời nói của mẹ như một nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi sụp đổ. Mẹ tôi không hề biết rằng, chính vì gánh xôi của mẹ mà tôi đã tự biến mình thành một kẻ dối trá. Mẹ tôi không hề biết rằng, chính vì gánh xôi của mẹ mà tôi đang mất dần đi tình yêu, mất dần đi hạnh phúc.

Tôi không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng nuốt trôi những giọt nước mắt mặn chát.

Vài ngày sau, Nam hẹn gặp tôi. Khuôn mặt anh ấy lạnh lùng, xa cách. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không còn sự ấm áp như xưa nữa.

“Linh à, anh biết hết rồi,” Nam nói, giọng anh ấy trầm và dứt khoát. “Mẹ em không phải là giáo viên nghỉ hưu. Mẹ em bán xôi ở cổng trường, đúng không?”

Tim tôi thắt lại. Tôi sững sờ. Tôi biết, ngày này rồi cũng sẽ đến.

“Anh… anh nghe ai nói vậy?” tôi lắp bắp, giọng tôi khẽ run.

“Anh không cần biết ai nói. Anh chỉ cần biết, em đã nói dối anh. Em đã lừa dối anh suốt thời gian qua,” Nam nói, ánh mắt anh ấy đầy sự thất vọng. “Anh không thể tin tưởng một người con gái dối trá như vậy được.”

Tôi cố gắng giải thích, cố gắng thanh minh. “Anh ơi, em xin lỗi anh. Em… em chỉ là… em sợ anh sẽ không yêu em nữa nếu anh biết sự thật.”

Nam cười khẩy. “Em sợ anh không yêu em? Vậy em có nghĩ đến cảm giác của anh khi biết mình bị lừa dối không? Em có nghĩ đến cảm giác của mẹ em khi biết con gái mình xấu hổ về mình không?”


Lời nói của Nam như những nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi không thể nói gì nữa. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt tôi lăn dài trên má.

“Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây,” Nam nói, giọng anh ấy vẫn lạnh nhạt. “Anh không thể tiếp tục với một người mà anh không thể tin tưởng được.”

Nam đứng dậy, bỏ đi. Tôi ngồi đó, nhìn bóng lưng anh ấy xa dần, lòng tôi trống rỗng. Tình yêu của tôi, niềm tin của tôi, tất cả đã tan vỡ.

Tôi sụp đổ. Tôi không còn thiết tha gì nữa. Tôi bỏ học, nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai. Tôi khóc rất nhiều, khóc cho mối tình tan vỡ, khóc cho sự lừa dối của chính mình, và khóc cho người mẹ mà tôi đã làm tổn thương.

Mấy ngày sau, mẹ tôi vào phòng, thấy tôi nằm đó, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sưng húp. Mẹ tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn đôi tay mẹ, đôi tay gầy guộc, chai sạn, đầy những vết bỏng do hơi nóng từ nồi xôi. Những vết bỏng mới, những vết bỏng cũ chồng chất lên nhau, minh chứng cho bao nhiêu năm tháng mẹ đã hy sinh vì tôi.

Tôi mới thấm thía nỗi nhục của sự giả tạo. Tôi đã sống một cuộc đời giả dối, vì những thứ phù phiếm, vì những ánh mắt của người đời, mà đánh mất đi những giá trị thực sự. Tôi đã làm tổn thương người mẹ yêu quý của mình, người đã hy sinh tất cả vì tôi.

Nước mắt tôi lại tuôn rơi. “Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ. Con là đứa con bất hiếu. Con đã xấu hổ về mẹ. Con đã lừa dối mẹ.”

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi. Bà ấy không trách mắng tôi bất cứ điều gì. Bà ấy chỉ vuốt nhẹ mái tóc tôi, và nói: “Thôi mà con. Con biết lỗi là tốt rồi. Mẹ không sao đâu.”

Lời nói của mẹ như một liều thuốc xoa dịu vết thương lòng của tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tôi biết, mình đã được tha thứ.

Từ đó, cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Mỗi sáng, tôi dậy sớm phụ mẹ bán xôi. Tôi học cách vo gạo, ngâm đỗ, cách gói xôi. Tôi không còn xấu hổ nữa. Tôi tự hào về gánh xôi của mẹ, về công việc chân chính mà mẹ đang làm. Tôi tự hào về mẹ.

Tôi không còn tìm cách lẩn tránh mẹ ở cổng trường nữa. Tôi đứng cạnh mẹ, tươi cười chào hỏi khách hàng. Có những lúc, tôi gặp lại bạn bè cũ, họ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, có chút dò xét. Nhưng tôi không còn quan tâm nữa. Tôi đã học được cách sống thật với chính mình.

Tôi cũng bắt đầu học lại cách sống tử tế. Tôi không còn nói dối, không còn chạy theo những thứ phù phiếm. Tôi tập trung vào việc học, vào việc phụ giúp mẹ. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, trò chuyện với mẹ, lắng nghe mẹ.

Cuộc sống của tôi tuy không còn những buổi tiệc tùng xa hoa, không còn những món đồ hiệu đắt tiền, nhưng tôi cảm thấy bình yên hơn, hạnh phúc hơn rất nhiều. Tôi tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị, trong mùi xôi thơm lừng, trong nụ cười của mẹ, trong những lời hỏi han ân cần của khách hàng.

Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những thứ vật chất, không nằm ở sự giàu sang, phù phiếm. Hạnh phúc nằm ở tình yêu thương, ở sự chân thành, ở sự sẻ chia giữa những người thân.

Mối quan hệ giữa tôi và mẹ trở nên gắn bó, khăng khít hơn bao giờ hết. Mẹ tôi nhìn thấy sự thay đổi của tôi, bà ấy rất mừng. Bà ấy không trách mắng tôi bất cứ điều gì. Bà ấy chỉ mỉm cười, và nói: “Con gái của mẹ đã trưởng thành rồi.”

Tôi biết, mình đã may mắn biết bao khi có một người mẹ như vậy. Mẹ tôi không chỉ là người sinh ra tôi, nuôi dưỡng tôi, mà bà ấy còn là người đã dạy cho tôi một bài học quý giá về cuộc sống, về giá trị của sự thật thà, về ý nghĩa của tình yêu thương.

Và tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta sống thật với chính mình, tin vào giá trị của bản thân, và luôn giữ lấy tình yêu thương, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi chúng ta.
Nhiều năm sau đó, tôi đã tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc ổn định. Tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm phụ mẹ bán xôi. Gánh xôi của mẹ vẫn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi.

Tôi đã không còn gặp lại Nam nữa. Nhưng tôi không hối tiếc. Tôi biết, tôi đã tìm thấy một hạnh phúc khác, một hạnh phúc chân thật hơn.

Mẹ tôi, giờ đây đã già yếu hơn rất nhiều, nhưng bà ấy vẫn luôn rạng rỡ mỗi khi nhìn thấy tôi và các cháu. Bà ấy tự hào về tôi, về những gì tôi đã đạt được.

Tôi vẫn thường xuyên kể cho các cháu nghe về câu chuyện của mình, về những lỗi lầm đã qua, và về sự hy sinh của bà nội. Tôi muốn các cháu hiểu về giá trị của tình thân, về sự quan trọng của lòng biết ơn.

Và tôi tin rằng, câu chuyện về gánh xôi và nỗi nhục của sự giả tạo sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về tình yêu thương vô điều kiện, về sự chân thành, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.