Min menu

Pages

Linh h-oảng l-oạn khi bị bạn trai bắt gặp mẹ b-án xôi, rồi ch-ết l-ặng vì câu nói của mẹ vào tối đó...


Cổng trường đại học sầm uất mỗi buổi sáng là thế giới của tôi, Linh. Ở đó, tôi là một sinh viên năm ba năng động, thông minh, và tôi đang yêu một chàng trai tuyệt vời, Nam. Nam là con nhà khá giả, bố mẹ anh ấy là những người thành đạt, ăn nói nhỏ nhẹ, lịch thiệp. Anh ấy hiền lành, ga lăng, và luôn khiến tôi cảm thấy được trân trọng. Tình yêu của chúng tôi như một giấc mơ màu hồng, tôi tin rằng mình đã tìm thấy hạnh phúc đích thực.

Thế nhưng, giấc mơ ấy lại được xây dựng trên một nền tảng đầy dối trá. Bởi vì, đối lập hoàn toàn với cuộc sống của Nam, gia đình tôi lại vô cùng giản dị, thậm chí là nghèo khó. Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo, gầy guộc, là một người bán xôi ở ngay cổng trường tôi học. Mỗi sáng sớm, khi sương còn giăng lối, mẹ đã lúi húi chuẩn bị gánh xôi, mang ra cổng trường. Mùi xôi nếp thơm lừng, xen lẫn mùi hành phi thơm phức, là hương vị quen thuộc của tuổi thơ tôi. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành nỗi ám ảnh, một sự xấu hổ mà tôi muốn chôn giấu.

Tôi biết, mẹ bán xôi là để nuôi tôi ăn học, để tôi được như bạn bè, được cắp sách đến trường đại học danh giá này. Mẹ đã hy sinh tất cả vì tôi. Nhưng nỗi sợ hãi bị bạn bè, đặc biệt là Nam, biết được sự thật về gia đình mình đã khiến tôi trở thành một kẻ dối trá. Tôi luôn giấu bạn trai, nói với anh ấy rằng mẹ tôi là giáo viên nghỉ hưu, đang sống an nhàn ở quê. Tôi tô vẽ cho mình một gia cảnh khá giả, một cuộc sống màu hồng, chỉ để phù hợp với thế giới của Nam.

Mỗi sáng đi học, tim tôi lại đập thình thịch. Tôi luôn lén tránh mẹ để không bị ai phát hiện. Tôi đi đường vòng, nép mình vào những góc khuất, chỉ sợ một ánh mắt quen thuộc nào đó vô tình bắt gặp tôi đứng cạnh gánh xôi của mẹ. Khi thấy Nam đi cùng bạn bè, tôi lại càng hoảng loạn. Tôi sợ, một ngày nào đó, anh ấy sẽ vô tình nhìn thấy mẹ tôi, nhìn thấy gánh xôi quen thuộc, và rồi sự thật sẽ bị phơi bày. Nỗi lo sợ ấy cứ đeo bám tôi, biến tôi thành một con người giả tạo. Tôi sống trong sự giằng xé, giữa tình yêu và nỗi sợ hãi, giữa sự thật và lời nói dối.

Cuộc đời vốn trớ trêu. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Định mệnh trêu đùa tôi vào một buổi sáng định mệnh.

Hôm đó, Nam rủ tôi đi ăn sáng ở quán phở đầu ngõ. Tôi vui vẻ đồng ý, không một chút nghi ngờ. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói giòn tan. Khi đi ngang qua cổng trường, tôi bỗng thấy tim mình thắt lại. Gánh xôi của mẹ vẫn ở đó, và mẹ tôi đang lúi húi dọn hàng.

Tôi hoảng loạn. Máu trong người tôi như đông lại. Tôi nhìn Nam, nhìn gánh xôi của mẹ, rồi lại nhìn Nam. Hàng ngàn suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi. Tôi phải làm gì đây? Tôi phải giấu anh ấy bằng cách nào?

“Linh, em sao vậy?” Nam hỏi, nhìn tôi đầy vẻ lo lắng khi thấy khuôn mặt tôi tái mét.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, kéo tay Nam, gần như là lôi anh ấy đi thật nhanh. “Đi thôi anh, em… em tự nhiên thấy không khỏe.”


Nam có vẻ ngạc nhiên, nhưng anh ấy vẫn đi theo tôi. Tôi kéo anh ấy đi thật nhanh, cố gắng lướt qua gánh xôi của mẹ như một cơn gió. Nhưng tôi biết, mẹ tôi đã nhìn thấy tôi. Tôi cảm nhận được ánh mắt của mẹ đang dõi theo tôi, ánh mắt ấy đầy sự khó hiểu, sự buồn bã.

Đến khi khuất khỏi tầm nhìn của mẹ, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng tôi lại nặng trĩu. Tôi biết, tôi đã làm mẹ buồn. Tôi đã hành động như một kẻ xa lạ, một kẻ xấu hổ vì chính người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình.

Tối hôm đó, tôi về nhà. Mẹ tôi đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc. Bà ấy không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự im lặng đầy ẩn ý. Tôi cố gắng tránh ánh mắt của mẹ. Tôi ăn vội vàng, rồi định lẻn vào phòng.

“Linh à,” Mẹ tôi bất ngờ lên tiếng, giọng bà ấy vẫn hiền lành như thường lệ.

Tôi giật mình. “Dạ mẹ?”

Mẹ tôi mỉm cười, nụ cười ấy vẫn hiền hậu như ngày nào, dù khuôn mặt bà ấy đã in hằn những nếp nhăn của thời gian và sự vất vả. “Con đi đâu mà vội vàng vậy? Sao con lại kéo tay bạn trai chạy đi như vậy? Bạn trai con là ai? Sao không giới thiệu cho mẹ biết?”

Lời nói của mẹ khiến tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tôi cúi gằm mặt. “Dạ… dạ không có gì đâu mẹ. Con… con sợ muộn học thôi ạ.”

Mẹ tôi thở dài. Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy sự bao dung, không một chút trách móc. “Mẹ bán xôi cũng là để con không thua ai… Mẹ chỉ muốn con được bằng bạn bằng bè, được ăn học đàng hoàng, có một tương lai tốt đẹp. Mẹ không sợ vất vả đâu, con đừng lo.”

Nghe lời mẹ nói, nước mắt tôi lăn dài. Tôi chạy đến ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ mà khóc nức nở. Tôi khóc cho sự dối trá của mình, khóc cho sự ích kỷ của mình. Mẹ tôi vẫn vỗ về lưng tôi, như thể bà ấy đã hiểu tất cả.

Sự việc hôm đó cứ thế trôi qua, tưởng chừng như không có chuyện gì. Nhưng chỉ vài ngày sau, một tin nhắn từ Nam đã khiến tôi rụng rời.

“Linh, anh muốn nói chuyện với em.”

Giọng Nam qua điện thoại lạnh nhạt, xa cách. Tim tôi đập thình thịch. Tôi biết, điều tồi tệ nhất đã đến.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc. Nam nhìn tôi, ánh mắt anh ấy không còn sự ấm áp như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, xa cách.


“Anh biết rồi,” Nam nói, giọng anh ấy trầm xuống. “Anh biết mẹ em bán xôi ở cổng trường. Anh cũng biết em đã nói dối anh về gia đình em.”

Tôi chết lặng. Tôi muốn nói gì đó, muốn giải thích, muốn xin lỗi. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, không một lời nào có thể thốt ra.

“Tại sao em lại lừa dối anh?” Nam hỏi, ánh mắt anh ấy đầy sự thất vọng. “Em nghĩ anh là người như thế nào? Em nghĩ anh sẽ khinh thường em sao? Em không tin anh sao?”

Tôi cúi gằm mặt, nước mắt tôi lăn dài. “Em… em xin lỗi anh. Em… em chỉ sợ anh… anh không chấp nhận em.”

Nam thở dài. “Anh không chấp nhận em vì em nói dối anh. Anh không quan trọng em xuất thân từ đâu, mẹ em làm nghề gì. Điều anh cần là sự chân thật. Nhưng em đã lừa dối anh. Em đã xây dựng một mối quan hệ trên sự giả dối.”

Anh ấy đứng dậy. “Anh nghĩ chúng ta không nên tiếp tục nữa.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Nam, ánh mắt tôi đầy sự van nài. “Không… anh ơi… đừng mà… em xin lỗi anh…”

Nhưng Nam đã quay lưng bỏ đi. Tôi ngồi đó, nhìn bóng lưng anh ấy xa dần. Cả thế giới xung quanh tôi sụp đổ. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị mất mát tất cả.

Tôi trở về nhà, lòng tôi nặng trĩu. Tôi sụp đổ. Căn phòng nhỏ bỗng trở nên rộng lớn và trống rỗng. Tôi gục xuống sàn nhà, khóc nức nở. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, hòa lẫn với nỗi đau mất mát, nỗi nhục nhã của sự giả tạo.

Tôi nhìn đôi bàn tay mình, rồi tôi nhớ đến đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay chai sạn, đầy những vết bỏng do hơi nóng từ nồi xôi, do hơi nước bốc lên mỗi sáng sớm. Những vết bỏng ấy, là minh chứng cho sự vất vả, sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Và giờ đây, khi nhìn lại, tôi mới thấm thía nỗi nhục của sự giả tạo mà tôi đã tạo ra.

Tôi đã quá ngu ngốc. Tôi đã đánh đổi tình yêu chân thành, sự tin tưởng của Nam bằng những lời nói dối vụn vặt. Tôi đã tự tay phá hủy hạnh phúc của mình.

Mẹ tôi bước vào phòng, thấy tôi đang khóc nức nở. Bà ấy không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh tôi, vuốt ve mái tóc tôi. Tôi ôm chặt lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. “Mẹ ơi… con sai rồi… con là một đứa con hư… con đã lừa dối mẹ… con đã làm mẹ xấu hổ…”

Mẹ tôi vẫn vỗ về lưng tôi. “Không sao đâu con. Ai cũng có lúc mắc sai lầm. Quan trọng là con biết nhận ra lỗi lầm của mình.”

Nghe lời mẹ nói, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo, gầy guộc ấy, đã tha thứ cho tôi, đã bao dung cho tôi.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn bình thường. Tôi ra khỏi phòng, thấy mẹ tôi đang lúi húi chuẩn bị gánh xôi. Tôi đến bên mẹ, nắm lấy đôi bàn tay chai sạn của bà.

“Mẹ ơi, từ nay con sẽ phụ mẹ bán xôi,” Tôi nói, giọng tôi khẽ run.

Mẹ tôi ngạc nhiên nhìn tôi. “Con nói gì vậy? Con còn phải đi học mà.”

“Con sẽ tranh thủ thời gian. Con muốn được phụ mẹ,” Tôi nói, ánh mắt tôi đầy sự kiên quyết. “Con muốn học lại cách sống tử tế, mẹ ạ.”

Mẹ tôi mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn hiền hậu như ngày nào, nhưng ánh mắt bà ấy đã ánh lên niềm vui và sự bình yên.

Từ đó, tôi dậy sớm phụ mẹ bán xôi. Tôi học cách vo gạo, nấu xôi, gói xôi. Tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Mỗi sáng, tôi đứng cạnh mẹ, cười nói vui vẻ với khách hàng. Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản, bình yên hơn bao giờ hết.

Bạn bè trong trường nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Có đứa thì xa lánh, có đứa thì tò mò. Tôi không quan tâm. Tôi đã không còn là Linh của ngày xưa nữa. Tôi đã học được cách sống thật với chính mình.

Thời gian trôi đi, tôi vẫn tiếp tục học tập, và tôi vẫn phụ mẹ bán xôi mỗi sáng. Tôi không còn liên lạc với Nam nữa. Tôi biết, tôi đã đánh mất anh ấy. Nhưng tôi cũng biết, tôi đã tìm lại được chính mình.

Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy luôn ánh lên niềm vui và sự tự hào. Bà ấy không còn phải vất vả một mình nữa. Chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong ngày.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những thứ quý giá hơn tiền bạc, hơn bất kỳ danh vọng nào. Đó là sự chân thành, là lòng biết ơn, là tình yêu thương vô điều kiện của gia đình.

Tôi nhìn đôi bàn tay mình, giờ đây cũng đã bắt đầu có những vết chai sạn nhỏ. Những vết chai sạn ấy không còn là nỗi xấu hổ nữa, mà là niềm tự hào. Bởi vì chúng là minh chứng cho sự trưởng thành của tôi, cho sự thay đổi của tôi.

Tôi đã học được cách sống tử tế. Tôi đã học được cách trân trọng những gì mình đang có. Và tôi sẽ không bao giờ quên bài học về nỗi nhục của sự giả tạo, bài học đã giúp tôi tìm lại được chính mình.

Cuộc đời này, không phải ai cũng có một cuộc sống suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta mắc sai lầm, sẽ có những lúc chúng ta vấp ngã. Nhưng quan trọng là chúng ta biết đứng dậy, biết sửa chữa lỗi lầm, và biết sống thật với chính mình. Bởi vì, chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự.