Mùi sữa thoang thoảng từ chiếc áo sơ mi của tôi, hòa lẫn với mùi tã lót và phấn rôm trẻ em, tạo nên thứ hương vị đặc trưng của một bà mẹ bỉm sữa. Tôi, Lan, đứng trước gương, nhìn hình ảnh mình phản chiếu. Vòng eo một thời thon gọn giờ đây đã ngấn mỡ, những vết rạn da mờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo. Đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức trắng, mái tóc búi vội vàng chẳng còn chút mượt mà. Tôi thở dài, một tiếng thở dài não nề của người phụ nữ đã đánh mất chính mình sau sinh nở và những lo toan bộn bề.
Hùng, chồng tôi, là một người đàn ông tốt. Anh yêu thương tôi, yêu thương con. Nhưng công việc của anh đòi hỏi anh phải thường xuyên đi công tác xa. Mỗi lần anh đi, tôi lại ôm con, lầm lũi trong căn nhà vắng vẻ, nỗi cô đơn gặm nhấm. Tôi biết anh cũng nhớ nhà, nhớ vợ con. Chúng tôi vẫn gọi điện cho nhau mỗi tối, kể cho nhau nghe về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Anh luôn nói: “Anh nhớ em, nhớ con lắm.” Những lời nói ấy phần nào xoa dịu nỗi cô đơn trong tôi.
Cho đến một ngày, một sự việc tình cờ đã xé toạc lớp vỏ bọc bình yên ấy, đẩy tôi vào một hố sâu của tổn thương và hoài nghi.
Đó là một buổi chiều cuối tuần, Hùng vừa đi công tác về. Anh mệt mỏi, đặt chiếc vali xuống sàn rồi nằm vật ra ghế. Tôi định giúp anh dọn đồ, nhưng anh gạt đi: “Em cứ nghỉ đi, anh tự làm được.” Dù vậy, tôi vẫn muốn làm gì đó cho anh, tôi với tay vào ngăn kéo nhỏ trên vali để lấy chiếc sạc điện thoại của anh. Và rồi, tay tôi chạm vào một vật cứng. Một tập ảnh nhỏ.
Tôi cầm tập ảnh lên. Đó là những bức ảnh tôi chụp khi còn là sinh viên. Thời tôi còn son rỗi, chưa chồng con. Trong ảnh, tôi thon thả, rạng rỡ, đôi mắt long lanh đầy sức sống, mái tóc dài buông xõa bay trong gió. Tôi đứng đó, trong chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười tươi tắn, không vướng bận bất cứ điều gì.
Tim tôi chợt thắt lại. Tại sao anh lại mang theo những bức ảnh này mỗi lần đi công tác? Anh nhớ nhung “tôi của ngày xưa”, chứ không phải người vợ hiện tại với cơ thể sau sinh, bận rộn con cái?
Một cảm giác tổn thương sâu sắc trào dâng trong lòng tôi. Tôi nhìn lại mình trong gương. Người phụ nữ trong ảnh và người phụ nữ đang đứng trước gương, dường như là hai con người hoàn toàn khác biệt. Một người rạng rỡ, tự do. Một người mệt mỏi, bị trói buộc bởi những trách nhiệm.
Hùng vẫn nằm đó, đôi mắt anh nhắm nghiền. Tôi muốn hỏi anh, muốn hét lên, muốn xé nát những bức ảnh này. Nhưng tôi không thể. Tôi sợ đối diện với sự thật. Tôi sợ rằng câu trả lời của anh sẽ càng làm tôi đau hơn.
Tôi lặng lẽ đặt tập ảnh lại vào ngăn kéo, đóng vali lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi không nói với Hùng về những gì mình đã thấy. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi buồn, một sự hoài nghi cứ lớn dần.
Từ ngày hôm đó, không khí trong gia đình tôi trở nên nặng nề. Hùng vẫn yêu thương tôi, vẫn chăm sóc con. Nhưng tôi lại cảm thấy có một bức tường vô hình đang dần xây dựng giữa chúng tôi. Tôi nhìn anh, và tôi lại nghĩ đến những bức ảnh. Anh nhớ nhung tôi của ngày xưa, vậy còn tôi của hiện tại thì sao? Anh có còn khao khát tôi không? Anh có còn trân trọng tôi không?
Những đêm Hùng đi công tác, tôi lại thao thức. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh ngồi một mình trong phòng khách sạn, tay cầm những bức ảnh của tôi thời còn son. Anh nhìn chúng, và anh nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ấy. Anh nhớ về một Lan tự do, rạng rỡ, không vướng bận con cái. Anh nhớ về những chuyến đi chơi, những buổi hẹn hò lãng mạn. Và tôi, người vợ hiện tại của anh, với cơ thể sồ sề, với những vết rạn da, với những đêm thức trắng chăm con, tôi đang ở đâu trong ký ức ấy của anh?
Tôi biết anh không ngoại tình. Anh là người đàn ông chung thủy, yêu vợ con. Nhưng cách anh “giải tỏa” nỗi cô đơn lại khiến tôi cảm thấy bị loại khỏi thế giới riêng của anh. Tôi cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ đẹp để anh nhớ nhung. Tôi cảm thấy mình chỉ là một người vợ, một người mẹ, một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời anh.
Một buổi tối, khi Hùng vừa đi công tác về, anh ôm lấy tôi. “Anh nhớ em, nhớ con lắm.”
Tôi ôm anh, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi chua xót. Anh nhớ em, nhưng anh nhớ em của ngày nào? Anh có nhớ em của hiện tại, với những vết rạn trên bụng, với mái tóc rối bời, với đôi mắt thâm quầng không?
Tôi không dám hỏi anh. Tôi sợ rằng câu trả lời của anh sẽ làm tôi tan nát.
Tôi bắt đầu tìm cách thay đổi bản thân. Tôi ăn kiêng, tập thể dục, cố gắng lấy lại vóc dáng. Tôi mua sắm quần áo mới, trang điểm cẩn thận hơn. Tôi muốn trở lại là Lan của ngày xưa, người phụ nữ mà anh từng khao khát.
Nhưng mọi nỗ lực của tôi đều vô ích. Dù tôi có gầy đi một chút, dù tôi có ăn mặc đẹp hơn, thì những vết rạn da vẫn còn đó, đôi mắt thâm quầng vẫn còn đó. Và tôi vẫn là một người mẹ bận rộn với con cái, với những lo toan không tên.
Tôi nhận ra: phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát và trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng. Tôi không muốn anh yêu tôi vì tôi là Lan của ngày xưa. Tôi muốn anh yêu tôi vì tôi là Lan của hiện tại, người phụ nữ đã cùng anh xây dựng tổ ấm, đã cùng anh vượt qua bao khó khăn, đã cùng anh sinh ra những đứa con.
Tôi cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào. Tại sao anh không thể chấp nhận tôi của hiện tại? Tại sao anh không thể khao khát tôi của hiện tại? Tại sao anh lại phải tìm về quá khứ để giải tỏa nỗi cô đơn?
Những ngày tháng sau đó, tôi sống trong sự giằng xé nội tâm. Tôi yêu Hùng, nhưng tôi lại cảm thấy có một bức tường vô hình giữa chúng tôi. Tôi muốn nói ra tất cả, muốn đối diện với sự thật. Nhưng tôi lại sợ làm anh buồn, sợ làm rạn nứt tình cảm vợ chồng.
Tôi trở nên ít nói hơn, trầm tư hơn. Tôi thường xuyên nhìn Hùng, và tự hỏi, anh đang nghĩ gì? Anh có còn yêu tôi không? Anh có còn khao khát tôi không?
Hùng nhận ra sự thay đổi trong tôi. Anh thường hỏi: “Em sao vậy? Em có chuyện gì buồn sao?”
Tôi chỉ khẽ lắc đầu: “Em không sao. Em chỉ hơi mệt thôi.”
Tôi không muốn anh biết về những gì tôi đang nghĩ. Tôi sợ anh sẽ cảm thấy có lỗi, hoặc anh sẽ nghĩ tôi là một người phụ nữ quá nhạy cảm.
Một buổi tối, khi con đã ngủ say, tôi ngồi cạnh Hùng trên giường. Anh đang đọc sách. Tôi nhìn anh, rồi khẽ nói: “Anh này, anh có nhớ em của ngày xưa không?”
Hùng ngẩng đầu lên, nhìn tôi, ánh mắt anh có chút ngạc nhiên. “Sao em lại hỏi vậy?”
“Thì… thì em thấy anh hay mang theo những bức ảnh em thời còn con gái mỗi lần đi công tác,” tôi nói, giọng tôi khẽ run. “Anh nhớ em của ngày xưa, chứ không phải em của bây giờ đúng không?”
Hùng im lặng. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy sự bối rối. Anh không ngờ tôi lại phát hiện ra chuyện đó.
“Lan à… không phải vậy đâu em,” Hùng khẽ nói. “Anh… anh mang theo những bức ảnh đó là để anh nhớ em. Anh nhớ những kỷ niệm của chúng mình.”
“Anh nhớ những kỷ niệm của chúng mình, hay anh nhớ em của ngày xưa?” tôi hỏi, giọng tôi có chút gay gắt. “Anh có còn yêu em của bây giờ không? Anh có còn khao khát em của bây giờ không?”
Hùng ngồi dậy, ôm lấy tôi. “Lan à, em nói gì vậy? Anh yêu em. Anh yêu em của bây giờ, yêu em của ngày xưa, yêu em của tất cả mọi thời điểm. Em là vợ anh, là mẹ của con anh. Em là tất cả của anh.”
Tôi không nói gì. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi muốn tin anh. Nhưng những hình ảnh của tôi thời còn son vẫn ám ảnh tôi.
“Em biết anh không ngoại tình,” tôi nói. “Nhưng cách anh giải tỏa nỗi cô đơn khiến em cảm thấy bị loại khỏi thế giới riêng của anh. Em cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ đẹp để anh nhớ nhung. Em cảm thấy mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong cuộc đời anh.”
Hùng ôm chặt lấy tôi. “Lan à, anh xin lỗi. Anh không ngờ em lại nghĩ như vậy. Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương. Anh không có ý đó đâu em à.”
“Anh có biết, phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát và trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng không?” tôi hỏi, giọng tôi nghẹn ngào. “Em muốn anh yêu em vì em là em của hiện tại, với tất cả những gì em có. Em không muốn anh yêu em vì em là Lan của ngày xưa nữa.”
Hùng im lặng. Anh biết, anh đã sai. Anh đã quá vô tâm, đã không nhận ra những giằng xé trong lòng tôi.
“Anh xin lỗi em,” Hùng khẽ nói. “Anh sẽ thay đổi. Anh sẽ học cách yêu em, trân trọng em theo đúng cách em xứng đáng. Em là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Em là người đã cùng anh xây dựng tổ ấm, đã cùng anh sinh ra những đứa con. Anh yêu em, Lan à.”
Tôi nhìn Hùng, ánh mắt tôi vẫn còn chút buồn, nhưng cũng có một tia hy vọng. Tôi biết anh chân thành. Và tôi cũng biết, anh sẽ cố gắng thay đổi.
Từ ngày hôm đó, Hùng đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn mang theo những bức ảnh tôi thời còn son mỗi lần đi công tác nữa. Thay vào đó, anh mang theo những bức ảnh của tôi và con gái, những bức ảnh chúng tôi chụp gần đây nhất.
Anh cũng dành nhiều thời gian hơn cho tôi. Anh giúp tôi chăm sóc con, giúp tôi làm việc nhà. Anh thường xuyên nói những lời yêu thương, những lời động viên tôi. Anh khen tôi xinh đẹp, khen tôi giỏi giang, khen tôi là một người mẹ tuyệt vời.
Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Tôi cảm nhận được tình yêu thương chân thành của anh. Nỗi uất ức trong lòng tôi dần tan biến. Thay vào đó là một cảm giác bình yên, một sự tin tưởng.
Tôi cũng bắt đầu yêu thương bản thân hơn. Tôi không còn quá ám ảnh về ngoại hình nữa. Tôi biết rằng, vẻ đẹp của một người phụ nữ không chỉ nằm ở thân hình thon thả hay khuôn mặt rạng rỡ. Vẻ đẹp của một người phụ nữ còn nằm ở sự hy sinh, ở tình yêu thương dành cho gia đình, và ở sự mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn.
Tôi vẫn là một bà mẹ bỉm sữa bận rộn. Nhưng tôi không còn cảm thấy mệt mỏi hay cô đơn nữa. Tôi biết, tôi có một người chồng yêu thương tôi, một người chồng trân trọng tôi theo đúng cách tôi xứng đáng.
Nhiều năm sau, khi con gái tôi đã lớn, tôi và Hùng vẫn hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu thử thách. Và chúng tôi đã học được một bài học quý giá: tình yêu không chỉ là sự đam mê, sự khao khát ban đầu. Tình yêu còn là sự thấu hiểu, sự chấp nhận, và sự trân trọng những gì mình đang có.
Một buổi tối, khi tôi đang ngồi xem lại những bức ảnh cũ, Hùng đến bên tôi, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Anh này, anh có nhớ những bức ảnh này không?” tôi hỏi, tay tôi chỉ vào những bức ảnh tôi thời còn son.
Hùng mỉm cười. “Anh nhớ chứ. Đó là những kỷ niệm đẹp của chúng mình.”
“Anh có còn nhớ em của ngày xưa không?” tôi hỏi.
Hùng nhìn tôi, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương. “Anh nhớ chứ. Nhưng anh yêu em của bây giờ hơn. Yêu em của bây giờ, người vợ đã cùng anh xây dựng tổ ấm, người mẹ đã cùng anh sinh ra những đứa con. Em là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh, Lan à.”
Tôi mỉm cười. Nụ cười của tôi không còn là nụ cười gượng gạo hay đau khổ nữa. Đó là nụ cười của sự bình yên, của sự hạnh phúc.
Tôi biết, tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình. Hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận những điều không hoàn hảo. Hạnh phúc không phải là sự khao khát những gì đã mất, mà là sự trân trọng những gì mình đang có.
Và tôi, một người phụ nữ từng bị tổn thương vì nỗi nhớ nhung “tôi của ngày xưa” của chồng, giờ đây đã trở thành một người phụ nữ hạnh phúc và tự tin. Tôi đã học được cách yêu thương bản thân, và tôi đã học được cách tin tưởng vào tình yêu của chồng. Bởi vì tôi biết, anh yêu tôi không chỉ vì tôi là Lan của ngày xưa, mà anh yêu tôi vì tôi là Lan của hiện tại, với tất cả những gì tôi có.
Comments
Post a Comment