Cuộc sống hôn nhân của tôi và Việt đã bước sang năm thứ bảy. Bảy năm không quá dài, nhưng đủ để chúng tôi xây dựng một gia đình nhỏ với hai đứa trẻ kháu khỉnh: bé Na 5 tuổi và cu Tít 2 tuổi. Việt là một người chồng tốt, một người cha mẫu mực. Anh ấy chu đáo, quan tâm, và luôn cố gắng vun vén cho tổ ấm của mình. Tôi, Lan, cũng là một người vợ, người mẹ hết lòng vì gia đình. Công việc văn phòng bận rộn, về nhà lại quay cuồng với bỉm sữa, cơm nước, dọn dẹp. Cuộc sống của tôi, như bao bà mẹ bỉm sữa khác, là những vòng lặp không ngừng nghỉ của trách nhiệm và sự hy sinh.
Thân hình tôi, sau hai lần sinh nở, không còn thon thả như thời con gái. Vòng eo ngấn mỡ, những vết rạn chằng chịt, và cả sự mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt. Tôi ít có thời gian chăm sóc bản thân, những bộ váy áo lộng lẫy ngày xưa giờ được thay bằng những bộ đồ rộng thùng thình, thoải mái. Tôi chấp nhận điều đó như một phần tất yếu của cuộc đời người phụ nữ đã làm mẹ, làm vợ. Tôi tin rằng, Việt yêu tôi vì con người tôi, vì sự tận tâm của tôi với gia đình, chứ không phải vì vẻ ngoài.
Việt thường xuyên phải đi công tác xa, những chuyến đi kéo dài vài ngày, thậm chí cả tuần. Mỗi lần anh đi, tôi lại chuẩn bị hành lý cho anh thật cẩn thận, từ quần áo, vật dụng cá nhân, đến những món ăn vặt anh thích. Và tôi luôn đặt một bức ảnh gia đình nhỏ của chúng tôi vào ngăn túi nhỏ trong vali anh, để anh có thể nhìn thấy chúng tôi, vơi đi nỗi nhớ nhà.
Một lần, Việt vừa đi công tác về, tôi giúp anh dọn dẹp vali. Tôi lấy từng món đồ ra, sắp xếp lại vào tủ. Bỗng nhiên, tay tôi chạm vào một vật cứng trong ngăn khóa bí mật của vali. Tôi tò mò mở ra. Bên trong là một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại. Tôi nhẹ nhàng mở hộp.
Và rồi, trái tim tôi như ngừng đập. Bên trong chiếc hộp là một tập ảnh tôi thời còn son. Những bức ảnh ấy, với thân hình thon thả, vòng eo con kiến, làn da căng mịn, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lấp lánh sự vô tư. Đó là tôi của 8, 9 năm về trước, khi chưa làm vợ, làm mẹ.
Tôi cầm những bức ảnh, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt tim tôi. Tại sao anh ấy lại giữ những bức ảnh này? Tại sao lại cất giấu chúng kỹ đến vậy, trong một chiếc hộp riêng biệt, trong ngăn khóa bí mật của vali? Và tại sao, anh ấy lại mang chúng theo mỗi lần đi công tác xa?
Một suy nghĩ đau đớn vụt qua trong đầu tôi: anh ấy nhớ nhung “tôi của ngày xưa”, chứ không phải người vợ hiện tại với cơ thể sau sinh, bận rộn con cái, và đầy những lo toan. Nụ cười rạng rỡ trên những bức ảnh ấy bỗng trở thành một mũi dao, đâm thẳng vào nỗi tự ti của tôi. Tôi nhìn xuống cơ thể mình, nhìn những vết rạn chằng chịt, nhìn đôi bàn tay thô ráp vì công việc nhà. Tôi cảm thấy mình thật xấu xí, thật kém cỏi.
Tôi đặt những bức ảnh trở lại hộp, đóng nắp lại và cất vào chỗ cũ. Tôi không nói gì với Việt. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi buồn sâu sắc, một nỗi tổn thương âm ỉ bắt đầu gặm nhấm.
Nỗi Cô Đơn Trong Lòng Người Vợ
Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến Việt nhiều hơn, nhưng không phải bằng ánh mắt yêu thương như trước, mà bằng sự dò xét, sự nghi ngờ. Mỗi khi anh đi công tác, tôi lại tự hỏi, anh ấy có lại lén lút mở chiếc hộp đó ra không? Anh ấy có lại ngắm nhìn “tôi của ngày xưa” và thở dài tiếc nuối không?
Tôi biết, Việt không ngoại tình. Anh ấy vẫn chu đáo, vẫn quan tâm đến tôi và các con. Nhưng cách anh ấy “giải tỏa” nỗi cô đơn, cách anh ấy tìm kiếm sự an ủi từ những kỷ niệm cũ, lại khiến tôi cảm thấy bị loại khỏi thế giới riêng của anh ấy. Tôi cảm thấy mình không đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng anh ấy. Tôi cảm thấy mình không còn là người phụ nữ mà anh ấy khao khát.
Những buổi tối, khi các con đã ngủ say, tôi nằm cạnh Việt. Anh ấy vòng tay ôm tôi, hôn lên tóc tôi. Nhưng tôi không còn cảm nhận được sự ấm áp trọn vẹn như trước. Tôi tự hỏi, liệu anh ấy có đang nghĩ đến “tôi của ngày xưa” khi ôm tôi không? Liệu anh ấy có đang so sánh tôi của hiện tại với tôi của quá khứ không?
Tôi không dám hỏi Việt. Tôi sợ câu trả lời. Tôi sợ anh ấy sẽ thừa nhận rằng anh ấy nhớ nhung một quá khứ không thể quay lại. Tôi sợ anh ấy sẽ nói rằng tôi đã không còn như xưa. Tôi sợ rằng sự thật sẽ còn đau đớn hơn.
Tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, cô đơn ngay cả khi nằm cạnh người chồng mình yêu thương. Tôi nhận ra một điều quan trọng: phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát và trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng. Tôi muốn được Việt khao khát, không phải vì thân hình thon thả của quá khứ, mà vì con người tôi của hiện tại, vì những hy sinh của tôi, vì những gì tôi đã làm cho gia đình này.
Giọt Nước Mắt Bất Lực và Sự Rạn Nứt
Nỗi đau cứ lớn dần trong lòng tôi. Tôi trở nên cáu kỉnh hơn, dễ giận dỗi hơn. Những bữa cơm gia đình không còn ấm áp như trước. Tôi thường xuyên trách móc Việt vì những chuyện nhỏ nhặt, dù trong lòng tôi, điều tôi muốn trách móc nhất lại không thể nói ra.
Việt cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Anh ấy cố gắng hỏi han, cố gắng làm hòa. “Em sao vậy? Dạo này em hay cáu gắt, hay buồn bã. Có chuyện gì vậy?”
Tôi chỉ lắc đầu, cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. “Không có gì đâu anh. Em chỉ hơi mệt thôi. Em lo cho con cái nhiều quá.”
Một buổi tối, khi Việt chuẩn bị đi công tác. Tôi vẫn giúp anh chuẩn bị hành lý. Tôi thấy anh lén lút đặt chiếc hộp kim loại vào ngăn khóa bí mật. Tim tôi lại nhói lên.
Khi anh ấy quay lưng đi, tôi không thể kìm nén được nữa. Nước mắt tôi trào ra. Tôi chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
“Anh… anh có nhớ em của ngày xưa không?” Tôi hỏi, giọng tôi run run, nghẹn ngào.
Việt giật mình. Anh ấy quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. “Sao em lại hỏi vậy? Anh nhớ em chứ. Anh nhớ em của hiện tại.”
“Thật không?” Tôi bật khóc nức nở. “Anh có biết không? Em… em tìm thấy những bức ảnh của em thời còn son trong vali anh. Anh luôn mang chúng theo mỗi lần đi công tác. Anh nhớ em của ngày xưa, chứ không phải em của hiện tại, người vợ đầu bù tóc rối, thân hình sồ sề sau sinh. Anh có biết em buồn thế nào không?”
Việt sững sờ. Anh ấy không ngờ tôi lại phát hiện ra bí mật đó. Khuôn mặt anh ấy tái mét. Anh ấy cúi gằm mặt, không nói gì.
“Anh nói đi!” Tôi gào lên, nước mắt tôi tuôn như mưa. “Anh có thấy em xấu xí không? Anh có thấy em không còn hấp dẫn không? Anh có thấy em không còn là người phụ nữ mà anh khao khát nữa không?”
Việt ôm chặt lấy tôi. “An à, em đừng nói vậy. Anh xin lỗi em. Anh… anh không có ý đó.”
“Không có ý đó là ý gì?” Tôi đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh mang theo ảnh của em ngày xưa, anh ngắm chúng mỗi khi cô đơn. Vậy em của hiện tại thì sao? Em của hiện tại không đủ để anh vượt qua nỗi cô đơn sao? Anh có biết, em cảm thấy thế nào không? Em cảm thấy mình bị loại khỏi thế giới riêng của anh. Em cảm thấy mình không đủ để lấp đầy khoảng trống trong lòng anh.”
Việt vẫn im lặng. Anh ấy không biết phải nói gì. Anh ấy biết anh ấy đã sai. Anh ấy đã vô tình làm tổn thương tôi.
Lời Thú Nhận và Sự Hối Hận
Sau một hồi im lặng, Việt cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh ấy trầm buồn, chất chứa sự hối hận.
“An à, anh xin lỗi em. Anh… anh không ngờ em lại nghĩ như vậy. Anh mang theo những bức ảnh đó, không phải vì anh nhớ nhung ‘em của ngày xưa’ mà quên đi ‘em của hiện tại.’ Anh mang theo chúng, vì chúng là kỷ niệm của chúng ta, là những khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu chúng ta. Mỗi khi anh đi công tác xa, anh cảm thấy cô đơn. Anh nhìn những bức ảnh đó, anh nhớ lại những kỷ niệm đẹp, nhớ lại những ngày chúng ta mới yêu nhau. Anh muốn giữ những kỷ niệm đó, để anh cảm thấy gần em hơn, để anh có động lực để làm việc.”
“Nhưng anh không nghĩ đến cảm giác của em sao?” Tôi hỏi, giọng tôi vẫn còn sự tổn thương. “Anh có biết, khi em nhìn thấy những bức ảnh đó, em cảm thấy mình thật tệ hại không? Em cảm thấy mình không còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa.”
Việt ôm chặt lấy tôi. “Anh xin lỗi em. Anh đã không nghĩ kỹ. Anh đã vô tâm. Anh đã không hiểu được cảm giác của em. Anh xin lỗi vì đã làm em buồn, làm em tổn thương.”
Anh ấy tiếp tục, giọng anh ấy nghẹn ngào. “Anh yêu em, An à. Anh yêu em của hiện tại, người vợ tần tảo, người mẹ tuyệt vời của các con anh. Anh yêu những vết rạn trên bụng em, yêu cả những quầng thâm dưới mắt em. Bởi vì chúng là minh chứng cho sự hy sinh của em, cho tình yêu của em dành cho gia đình này. Anh không bao giờ so sánh em của hiện tại với em của quá khứ. Anh chỉ muốn em biết rằng, em là tất cả đối với anh.”
Những lời nói của Việt, dù đơn giản, lại chạm đến trái tim tôi. Tôi nhìn anh ấy, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ấy. Tôi biết anh ấy nói thật. Anh ấy không lừa dối tôi. Anh ấy chỉ là một người đàn ông vô tâm, không khéo léo trong cách thể hiện tình cảm.
Tôi ôm chặt lấy anh. Nước mắt tôi vẫn chảy, nhưng không phải vì nỗi đau nữa, mà vì sự nhẹ nhõm, vì tình yêu thương đã được tìm thấy lại.
Sự Thấu Hiểu và Gắn Kết
Từ hôm đó, mối quan hệ của chúng tôi thay đổi. Tôi không còn nghi ngờ Việt nữa. Tôi hiểu rằng anh ấy yêu tôi, yêu cả con người tôi của hiện tại, với tất cả những khuyết điểm và sự thay đổi của thời gian.
Việt cũng học được cách thể hiện tình cảm của mình một cách rõ ràng hơn. Anh ấy không còn giấu giếm những bức ảnh cũ nữa. Anh ấy đặt chúng vào album ảnh gia đình, cùng với những bức ảnh của chúng tôi hiện tại. Anh ấy thường xuyên khen ngợi tôi, dù là những lời khen nhỏ nhặt nhất. Anh ấy dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với tôi, để lắng nghe những tâm sự của tôi. Anh ấy cố gắng giúp tôi san sẻ gánh nặng công việc nhà, để tôi có thời gian chăm sóc bản thân.
Tôi cũng học được cách yêu thương bản thân mình hơn. Tôi không còn tự ti về ngoại hình của mình nữa. Tôi biết rằng, vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ nằm ở thân hình thon thả, mà còn ở sự tự tin, ở tình yêu thương mà cô ấy dành cho gia đình.
Tôi bắt đầu tập thể dục, chăm sóc da, và diện những bộ đồ mà tôi yêu thích. Tôi không làm điều đó để lấy lòng Việt, mà là để tôi cảm thấy hạnh phúc hơn, tự tin hơn. Và khi tôi yêu thương bản thân mình hơn, tôi cảm thấy tình yêu của Việt dành cho tôi cũng trở nên trọn vẹn hơn.
Một buổi tối, khi Việt đi công tác về, tôi thấy anh ấy mở vali. Anh ấy lấy ra một món quà nhỏ. Đó là một chiếc váy mới, một chiếc váy mà tôi đã từng rất thích nhưng không dám mua.
“Anh mua tặng em đấy,” Việt nói, giọng anh ấy nhẹ nhàng. “Em mặc nó vào, anh tin em sẽ đẹp lắm.”
Tôi mỉm cười. Nụ cười của tôi giờ đây đã rạng rỡ hơn, tự tin hơn. Tôi ôm chặt lấy Việt. “Cảm ơn anh. Em yêu anh nhiều lắm.”
Việt hôn lên tóc tôi. “Anh cũng yêu em. Yêu em của hiện tại, yêu em của tương lai.”
Tôi biết, chúng tôi đã vượt qua một thử thách. Tôi đã học được rằng, tình yêu không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là sự thấu hiểu, sự sẻ chia, và sự trân trọng. Phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát, được trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng, với tất cả những gì mình đang có, với tất cả những gì mình đã hy sinh.
Và tôi biết, hành trình yêu thương và thấu hiểu của chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục. Nhưng giờ đây, chúng tôi đã có thêm một bài học quý giá, một bài học đã giúp chúng tôi gắn kết hơn, yêu thương nhau trọn vẹn hơn.
Comments
Post a Comment