Phòng ngủ chìm trong bóng tối lờ mờ của chiếc đèn ngủ, chỉ đủ soi rõ khuôn mặt của Quân đang say giấc nồng. Tôi, Hà, nằm bên cạnh, trằn trọc không sao ngủ được. Tiếng thở đều đều của chồng, tiếng Bi, con trai ba tuổi của chúng tôi, thỉnh thoảng trở mình trong cũi, tất cả đều quen thuộc đến nao lòng. Nhưng đêm nay, một nỗi bồn chồn khó tả cứ dấy lên trong lòng tôi.
Tôi và Quân đã kết hôn được năm năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi, nhìn bề ngoài, có vẻ êm đềm và hạnh phúc. Quân là một người chồng tốt, yêu thương vợ con. Anh đi làm, tôi ở nhà chăm sóc Bi. Mọi thứ cứ thế trôi đi, bình lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cho đến ngày hôm nay.
Sáng nay, Quân đi công tác xa, như mọi khi. Anh vội vã chuẩn bị hành lý, không quên hôn tạm biệt tôi và Bi. Tôi tiễn anh ra cửa, trao cho anh chiếc vali mà tôi đã sắp xếp cẩn thận. Khi anh vừa bước ra khỏi cửa, tôi chợt nhớ ra anh quên chiếc ví tiền. Tôi vội vàng chạy vào phòng, tìm ví của anh.
Chiếc ví nằm trên bàn đầu giường, cạnh đó là chiếc cặp da công tác. Tôi mở ví ra, không thấy gì bất thường. Nhưng khi tôi định đóng ví lại, một góc ảnh nhỏ ló ra từ ngăn phụ. Tôi tò mò rút ra. Đó là một bức ảnh. Bức ảnh của tôi.
Tim tôi chợt thắt lại. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đó là tôi của ngày xưa, cách đây hơn năm năm, trước khi tôi kết hôn với Quân, trước khi tôi sinh Bi. Tôi trong ảnh có thân hình thon thả, gọn gàng, mái tóc dài buông xõa ngang vai, đôi mắt lấp lánh nụ cười rạng rỡ, không chút ưu tư, lo toan. Tôi mặc một chiếc váy trắng đơn giản, đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, ánh nắng vàng ươm chiếu rọi. Đó là bức ảnh mà Quân đã chụp cho tôi trong một lần chúng tôi đi dã ngoại.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng tôi. Nỗi buồn, sự tổn thương, và cả một chút tủi thân. Quân luôn mang theo bức ảnh này mỗi lần đi công tác xa sao? Anh nhớ nhung "tôi của ngày xưa" sao? Chứ không phải là tôi của hiện tại, một người vợ với cơ thể sau sinh đã không còn thon thả, vòng eo không còn gọn gàng, khuôn mặt luôn phờ phạc vì thiếu ngủ, vì bận rộn con cái?
Tôi đặt bức ảnh trở lại vị trí cũ, đóng ví lại, rồi đặt chiếc ví vào cặp của Quân. Tôi tiễn anh đi, nhưng trong lòng tôi, một nỗi ám ảnh đã bắt đầu lớn dần.
Cả ngày hôm đó, tôi cứ mãi nghĩ về bức ảnh. Tôi nhìn vào gương, nhìn thấy khuôn mặt mình với những quầng thâm dưới mắt, làn da không còn căng mịn như trước, và vóc dáng đã thay đổi nhiều sau khi sinh Bi. Tôi thấy mình già đi, xấu đi. Và tôi tự hỏi, liệu Quân có còn yêu tôi như trước không? Liệu anh có còn khao khát tôi không?
Tôi biết Quân không ngoại tình. Anh là một người đàn ông chung thủy, hết lòng vì gia đình. Nhưng cái cách anh "giải tỏa" nỗi cô đơn, bằng cách mang theo hình ảnh của "tôi của ngày xưa" mỗi khi xa nhà, khiến tôi cảm thấy bị loại khỏi thế giới riêng của anh. Tôi cảm thấy mình không đủ tốt, không đủ hấp dẫn để anh nhớ nhung, để anh khao khát ở hiện tại.
Những ngày Quân công tác vắng nhà, nỗi bồn chồn trong lòng tôi càng lớn. Tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì. Tôi ngồi nhìn Bi chơi đồ chơi, nhìn con cười, nhìn con ngủ, nhưng trong tâm trí tôi, hình ảnh của tôi trong bức ảnh và tôi của hiện tại cứ luân phiên xuất hiện, như một sự so sánh tàn nhẫn.
"Mẹ ơi, mẹ có sao không?" Bi hỏi, đôi mắt to tròn nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi giật mình. "Mẹ không sao đâu con. Con cứ chơi đi nhé."
Tôi ôm Bi vào lòng, cố gắng mỉm cười. Nhưng nụ cười của tôi méo mó. Tôi không muốn Bi cảm nhận được sự bất an của tôi.
Tôi bắt đầu tìm kiếm những bài viết trên mạng về tâm lý hôn nhân, về sự thay đổi của phụ nữ sau sinh, về cách giữ lửa tình yêu. Tôi đọc những lời khuyên, những chia sẻ, nhưng dường như không có điều gì có thể xoa dịu được nỗi tổn thương trong lòng tôi.
Tôi nhớ lại những ngày đầu yêu nhau. Quân luôn dành cho tôi những lời khen có cánh. Anh nói tôi đẹp, tôi thông minh, tôi rạng rỡ. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, ánh mắt của sự khao khát. Nhưng giờ đây, những ánh mắt đó đã không còn nữa. Thay vào đó, là sự quen thuộc, sự bình yên.
Tôi hiểu rằng, sau khi kết hôn, đặc biệt là sau khi có con, cuộc sống của một người phụ nữ thay đổi rất nhiều. Chúng tôi phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, phải hy sinh nhiều hơn. Chúng tôi không còn thời gian để chăm sóc bản thân, để làm đẹp. Và đôi khi, chúng tôi quên mất rằng, chúng tôi cũng cần được yêu, được khao khát, và được trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng.
Quân về nhà sau chuyến công tác. Anh ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi. "Anh nhớ em và Bi lắm."
Tôi mỉm cười gượng gạo. Lòng tôi vẫn nặng trĩu.
Tối hôm đó, khi Bi đã ngủ say, tôi và Quân ngồi trong phòng khách. Không khí im lặng, nặng nề. Tôi cố gắng tìm từ ngữ để nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Anh à," Tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng tôi run run. "Em có chuyện muốn hỏi anh."
Quân nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ khó hiểu. "Chuyện gì vậy em?"
Tôi hít một hơi thật sâu. "Anh có còn nhớ bức ảnh anh chụp cho em ở cánh đồng hoa hướng dương không?"
Quân gật đầu. "À, anh nhớ chứ. Em trong ảnh đẹp lắm."
Lời khen của anh khiến tôi thấy lòng mình nhói đau. "Anh vẫn mang theo nó mỗi lần anh đi công tác xa phải không?"
Quân giật mình. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh lộ rõ sự bối rối. "Sao… sao em lại biết?"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh. "Em đã nhìn thấy nó trong ví của anh."
Quân cúi gằm mặt xuống. Anh im lặng một lúc lâu. Tôi biết, anh đang rất khó xử.
"Anh xin lỗi em," Quân nói, giọng anh trầm xuống. "Anh… anh không có ý gì đâu em. Anh chỉ là… anh nhớ em."
"Anh nhớ tôi, hay anh nhớ 'tôi của ngày xưa'?" Tôi hỏi, giọng tôi chất chứa nỗi tổn thương. "Anh nhớ cái Hà thon thả, rạng rỡ trong bức ảnh đó, chứ không phải cái Hà của bây giờ, với cơ thể sau sinh, bận rộn con cái, đúng không anh?"
Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy vẻ bối rối và đau khổ. "Không phải vậy đâu em. Anh… anh vẫn yêu em. Anh vẫn yêu cái Hà của bây giờ."
"Vậy tại sao anh lại phải mang theo bức ảnh đó?" Tôi hỏi, nước mắt tôi đã tuôn rơi. "Tại sao anh lại phải nhìn vào nó để giải tỏa nỗi cô đơn? Có phải vì tôi bây giờ không đủ hấp dẫn anh không?"
Quân đứng dậy, bước đến bên tôi, ôm tôi vào lòng. "Không phải vậy đâu em. Em vẫn đẹp lắm. Em vẫn là người vợ mà anh yêu thương nhất."
"Vậy thì tại sao?" Tôi gào lên, đẩy anh ra. "Tại sao anh lại phải tìm đến hình ảnh của quá khứ? Tại sao anh lại phải giấu tôi cái thế giới riêng của anh? Em cảm thấy bị loại bỏ, anh biết không?"
Quân im lặng. Anh không biết phải nói gì.
Tôi tiếp tục nói, nỗi uất ức bấy lâu nay bùng nổ. "Phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát, được trân trọng theo đúng cách mình xứng đáng! Em đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này, cho anh, cho Bi. Em đã thay đổi rất nhiều. Em biết em không còn như ngày xưa. Nhưng em vẫn là em, vẫn là người vợ của anh, là mẹ của con anh. Anh có thấy được sự cố gắng của em không? Anh có thấy được những gì em đã làm không?"
Nước mắt tôi lăn dài trên má. Quân ôm tôi chặt hơn. "Anh xin lỗi em. Anh đã không hiểu được cảm xúc của em. Anh đã sai rồi."
Cuộc đối thoại đêm đó đã mở ra một vết thương lớn trong lòng tôi, nhưng đồng thời, nó cũng là khởi đầu cho một sự thay đổi. Quân, sau những lời nói của tôi, anh đã thật sự suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra rằng, anh đã vô tình làm tổn thương tôi bằng sự vô tâm của mình. Anh đã quên mất rằng, tình yêu không chỉ là sự hiện diện, mà còn là sự thấu hiểu, sự trân trọng những thay đổi của đối phương.
Những ngày sau đó, Quân thay đổi rõ rệt. Anh bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn, không chỉ bằng những lời nói mà bằng cả hành động. Anh chủ động giúp tôi chăm sóc Bi, chia sẻ những công việc nhà. Anh đưa tôi đi spa, đi mua sắm quần áo mới. Anh thường xuyên nói những lời khen ngợi tôi, không phải những lời khen chung chung, mà là những lời khen cụ thể về mái tóc, về đôi mắt, về nụ cười của tôi.
"Hà à, em mặc chiếc váy này đẹp lắm," Quân nói, khi tôi thử một chiếc váy mới. "Em vẫn đẹp lắm."
Tôi nhìn anh, và lần này, nụ cười của tôi thật lòng hơn. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt anh.
Quân cũng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho tôi. Anh rủ tôi đi xem phim, đi ăn tối, dù chỉ là những bữa ăn đơn giản. Anh muốn tái tạo lại những khoảnh khắc lãng mạn mà chúng tôi đã bỏ lỡ.
Về phần tôi, tôi cũng cố gắng thay đổi bản thân. Tôi dành thời gian chăm sóc mình nhiều hơn. Tôi tập thể dục, ăn uống khoa học hơn. Tôi muốn lấy lại vóc dáng, lấy lại sự tự tin. Không chỉ vì Quân, mà còn vì chính bản thân tôi. Tôi muốn mình đẹp hơn, rạng rỡ hơn.
Tôi cũng học cách chia sẻ nhiều hơn với Quân. Tôi không còn giữ những suy nghĩ, những cảm xúc tiêu cực trong lòng nữa. Tôi tin tưởng Quân, và tôi biết, anh sẽ luôn lắng nghe tôi.
Dần dần, vết thương trong lòng tôi cũng lành lại. Tôi không còn bị ám ảnh bởi bức ảnh của "tôi của ngày xưa" nữa. Tôi hiểu rằng, quá khứ là quá khứ, và hiện tại là hiện tại. Tôi không cần phải so sánh mình với bất cứ ai, kể cả chính bản thân tôi trong quá khứ.
Tình yêu của chúng tôi, sau cơn bão tố, đã trở nên bền chặt hơn. Quân đã học được cách yêu tôi, trân trọng tôi theo đúng cách tôi xứng đáng. Anh đã hiểu rằng, một người phụ nữ không chỉ cần được yêu, mà còn cần được khao khát, được nhìn nhận bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, ngay cả khi họ đã trải qua những thay đổi lớn lao trong cuộc đời.
Tôi nhận ra rằng, cuộc hôn nhân không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sẽ có những lúc chúng ta gặp phải những khó khăn, những hiểu lầm. Nhưng quan trọng là chúng ta có dám đối mặt với chúng hay không, có dám nói ra những suy nghĩ của mình hay không, và có dám cùng nhau vượt qua hay không.
Và tôi biết, tôi đã may mắn vì có một người chồng biết lắng nghe, biết thay đổi. Anh đã giúp tôi tìm lại được sự tự tin, tìm lại được giá trị của bản thân.
Bức ảnh của tôi thời còn son, giờ đây, tôi vẫn để trong ví của Quân. Nhưng tôi không còn cảm thấy tổn thương nữa. Tôi nhìn nó, và tôi mỉm cười. Bởi vì, tôi biết, đó là một phần của quá khứ, là một phần của hành trình mà chúng tôi đã đi qua. Và tôi tin rằng, tương lai của chúng tôi sẽ còn tươi sáng hơn nữa.
Chúng tôi tiếp tục cuộc sống, và những bài học từ sự kiện đó đã trở thành kim chỉ nam cho mối quan hệ của chúng tôi. Quân không còn mang theo bức ảnh cũ khi đi công tác nữa. Thay vào đó, anh thường xuyên gửi cho tôi những tin nhắn ngọt ngào, những cuộc gọi video để nhìn thấy tôi và Bi ngay tại thời điểm hiện tại. Anh luôn nói: "Anh yêu em của bây giờ nhất, Hà ạ. Em là người mẹ tuyệt vời của con trai chúng ta, và là người vợ đã cùng anh xây dựng tổ ấm này." Những lời nói ấy, không hoa mỹ nhưng chân thành, đã chữa lành những tổn thương sâu sắc trong lòng tôi.
Tôi cũng nhận ra rằng, việc chăm sóc bản thân không chỉ là để giữ gìn vẻ đẹp bên ngoài mà còn là để duy trì sức khỏe, tinh thần lạc quan. Tôi và Quân bắt đầu dành ra những khoảng thời gian riêng cho nhau. Những buổi hẹn hò nhỏ, những chuyến đi chơi cuối tuần không có Bi, đã giúp chúng tôi kết nối lại, làm sống dậy ngọn lửa tình yêu từng có nguy cơ lụi tàn. Quân chủ động chia sẻ gánh nặng chăm sóc Bi, để tôi có thời gian tập luyện, chăm sóc da, và đơn giản là được ngủ đủ giấc.
Một buổi tối, khi Bi đã ngủ say, chúng tôi ngồi xem phim cùng nhau. Quân bất ngờ quay sang ôm lấy tôi. "Hà à," anh nói khẽ, "anh đã từng nghĩ rằng tình yêu là sự quen thuộc, là sự bình yên. Nhưng em đã dạy cho anh biết rằng tình yêu còn cần sự thấu hiểu, sự trân trọng những thay đổi của đối phương. Anh biết ơn em vì đã dũng cảm nói ra nỗi lòng mình."
Tôi dựa vào vai anh, cảm thấy bình yên và hạnh phúc. "Em cũng cảm ơn anh, vì đã lắng nghe và đã thay đổi. Em biết, không phải ai cũng làm được như vậy."
Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua một giai đoạn khó khăn, và chính những khó khăn đó đã khiến mối quan hệ của chúng tôi trở nên sâu sắc hơn. Chúng tôi học được cách giao tiếp cởi mở, không che giấu cảm xúc. Chúng tôi hiểu rằng, trong một cuộc hôn nhân, không có ai hoàn hảo, và những vấn đề sẽ luôn phát sinh. Điều quan trọng là cách chúng ta đối mặt với chúng.
Giờ đây, khi nhìn lại bức ảnh tôi thời còn son, tôi không còn cảm thấy tổn thương nữa. Nó chỉ là một phần của quá khứ, một kỷ niệm đẹp. Tôi yêu phiên bản hiện tại của mình hơn – một người phụ nữ trưởng thành, mạnh mẽ, biết yêu thương và biết trân trọng giá trị của bản thân. Tôi biết, cơ thể tôi có thể không còn thon thả như xưa, nhưng tâm hồn tôi đã phong phú hơn rất nhiều. Tôi là mẹ của Bi, là vợ của Quân, và tôi tự hào về những gì mình đã trải qua để trở thành con người hiện tại.
Những chuyến công tác xa của Quân vẫn diễn ra, nhưng nỗi cô đơn của tôi đã được thay thế bằng sự tin tưởng và mong chờ ngày anh trở về. Chúng tôi đã xây dựng một thế giới riêng chung, nơi không có chỗ cho những bí mật hay sự loại trừ. Tôi không còn cảm thấy bị loại khỏi thế giới của anh, bởi vì chúng tôi đã hòa nhập thế giới của nhau.
Tình yêu của chúng tôi không còn là những ánh mắt khao khát ban đầu, mà là sự gắn bó sâu sắc, sự thấu hiểu, và sự trân trọng lẫn nhau. Nó không chỉ là tình yêu đôi lứa, mà còn là tình bạn, tình tri kỷ. Tôi biết, hành trình phía trước vẫn còn nhiều điều bất ngờ, nhưng tôi tin rằng, cùng với Quân, chúng tôi sẽ vượt qua mọi thứ. Bởi vì, chúng tôi đã học được cách yêu thương nhau theo đúng cách mình xứng đáng, và đó là điều quan trọng nhất.
Comments
Post a Comment