Min menu

Pages

Ngưỡng mộ con gái "làm giàu", cha mẹ b-àng h-oàng khi sự thật ph-ũ ph-àng về cô bị ph-ơ-i b-à-y...


Mảnh sân đất nện trải đầy nắng vàng hoe, nơi bà Sáu vẫn thường ngồi nhặt rau, giờ đây vắng hoe. Cơn gió đồng hun hút lùa qua những tán cây xoài xào xạc, mang theo tiếng ve ran rát và sự tĩnh lặng đến ghê người. Bà Sáu, với mái tóc bạc phơ và dáng người gầy gò, ngồi co ro trên chiếc ghế tre, đôi mắt bà vô hồn nhìn về phía xa xăm. Cạnh bà, ông Tám, chồng bà, cũng cúi gằm mặt, điếu thuốc cháy dở trên tay, khói thuốc cuộn tròn trong không khí nặng nề. Nỗi đau, sự xấu hổ và tuyệt vọng đang bóp nghẹt trái tim hai ông bà.

Ông Tám và bà Sáu là những người nông dân chân chất, sống cả đời gắn bó với đồng ruộng, với những công việc đồng áng giản dị. Cuộc sống của họ vốn dĩ cứ thế trôi đi êm đềm, không lo toan quá nhiều, cho đến khi đứa con gái duy nhất, Loan, lên thành phố lập nghiệp. Loan là một cô gái thông minh, sắc sảo, nhưng lại có tham vọng lớn và khao khát được đổi đời nhanh chóng.

Niềm Tự Hào Đáng Sợ
Mỗi lần Loan về quê, cả xóm lại xôn xao. Loan luôn ăn mặc thời thượng, trang điểm kỹ càng, nói năng lưu loát, tự tin. Cô không đi xe máy như bao người khác, mà luôn có xe riêng đưa đón, sang trọng và lịch thiệp. Loan thường mang về những món quà đắt tiền cho bố mẹ, biếu tiền cho họ hàng, và không ngớt lời kể về công việc của mình.

“Con gái tôi đấy, nó làm giám đốc công ty mỹ phẩm trên thành phố cơ!” Bà Sáu thường nói vậy với mấy bà hàng xóm, giọng bà ấy đầy vẻ tự hào. “Nó giàu có, nó thành đạt, có khác gì mấy đứa thanh niên trong làng suốt ngày chỉ biết làm thuê làm mướn đâu!”

Ông Tám cũng không kém phần hãnh diện. “Đúng vậy đấy! Con Loan nhà tôi còn hay đi dạy làm giàu cho người ta nữa cơ. Nó bảo, muốn giàu thì phải biết cách làm giàu, phải biết đầu tư, chứ cứ làm công ăn lương thì bao giờ mới ngóc đầu lên được.”

Mỗi khi Loan về, ông bà lại tổ chức những bữa cơm thịnh soạn, mời họ hàng, làng xóm đến chung vui. Trong những bữa cơm đó, ông bà không ngừng kể về những thành công của Loan, về những chuyến đi “công tác” nước ngoài, về những khoản thu nhập “khủng”. Họ hàng ngưỡng mộ, trầm trồ khen ngợi. Còn hàng xóm thì ganh tị, nhưng không thể phủ nhận sự hào nhoáng mà Loan mang lại.

“Thấy chưa? Con Loan nhà tôi đấy! Nó có khác gì thanh niên trong làng đâu. Cả đời chỉ biết bám lấy mấy sào ruộng, làm công ăn lương ba cọc ba đồng. Chẳng có chí tiến thủ gì cả!” Ông Tám thường nói vậy, giọng ông ấy đầy vẻ khinh thường, nhìn xa xăm về phía những người nông dân đang cặm cụi trên đồng. “Nhìn con Loan mà học tập! Nó lên thành phố, nó làm ăn lớn, nó kiếm tiền tỷ. Đó mới là người có chí! Đó mới là người phụ nữ thành công!”

Loan thì lại rất hưởng ứng những lời khen ngợi của bố mẹ. Cô luôn kể về những dự án “đột phá”, về những “chiến lược” kinh doanh “tầm cỡ”. Cô ấy muốn bố mẹ mình tự hào về mình, muốn mọi người trong làng phải ngưỡng mộ mình. Cô ấy không muốn bố mẹ biết về những góc khuất, những sự thật đằng sau cái vỏ bọc hào nhoáng đó. Cô ấy luôn giấu kín những chiêu trò, những lời hứa hão huyền mà cô ấy dùng để lôi kéo người khác.

Giấc Mơ Vỡ Tan

Cuộc sống của ông Tám và bà Sáu cứ thế trôi đi trong niềm tự hào về đứa con gái “giám đốc công ty mỹ phẩm” thành đạt. Họ không mảy may nghi ngờ về nguồn gốc của những đồng tiền, những món quà mà Loan mang về. Họ tin rằng, con gái mình là người tài giỏi, có năng lực, và những gì Loan có được là do cô ấy tự làm ra bằng chính sức lao động và trí tuệ của mình.


Ông bà bắt đầu sống một cuộc sống sung túc hơn. Loan thường xuyên gửi tiền về cho bố mẹ, mua sắm đồ đạc mới cho gia đình, sửa sang lại nhà cửa. Ông bà không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Họ sống an nhàn, hưởng thụ tuổi già, với niềm tin vững chắc rằng con gái mình là một người phi thường.

Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu.

Một buổi chiều định mệnh, khi cả xóm đang quây quần bên chiếc tivi cũ, chương trình thời sự bỗng nhiên đưa tin nóng. Một phóng sự điều tra vạch trần đường dây lừa đảo đa cấp quy mô lớn, với những chiêu trò tinh vi và số tiền chiếm đoạt lên đến hàng trăm tỷ đồng. Phóng sự còn phanh phui những thủ đoạn lôi kéo, dụ dỗ người nhẹ dạ cả tin tham gia vào hệ thống, hứa hẹn về những khoản lợi nhuận khổng lồ, về cuộc sống giàu sang.

Hình ảnh những đối tượng cầm đầu được công bố trên sóng truyền hình. Ông Tám và bà Sáu đang ngồi xem tivi, đôi mắt họ chăm chú theo dõi từng lời bình luận của phóng viên. Bỗng nhiên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình. Ông Tám và bà Sáu nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt họ mở to.

Ông Tám không thể tin vào mắt mình. Người phụ nữ đó… đó chính là Loan, đứa con gái duy nhất của ông bà! Loan đang bị công an dẫn đi, khuôn mặt cô ấy tái mét, không còn vẻ bảnh bao, lịch lãm như xưa nữa. Cô ấy trông tiều tụy, sợ hãi.

Tim ông Tám và bà Sáu như ngừng đập. Toàn thân họ run rẩy. Họ không thể tin vào tai mình, không thể tin vào mắt mình. Loan… đứa con gái mà ông bà luôn tự hào, lại là một kẻ lừa đảo, một tội phạm sao?

“Loan… không thể nào… Con Loan nhà mình mà… nó… nó làm sao có thể…” Bà Sáu lắp bắp, giọng bà ấy khản đặc. Nước mắt bà ấy lăn dài trên má, nhòe đi hình ảnh đứa con gái trên màn hình.

Ông Tám cũng chết lặng. Cái tên Loan, hình ảnh Loan bị bắt… tất cả như một cú sốc lớn, đánh thẳng vào tâm trí ông. Mọi thứ trước mắt ông bỗng chốc sụp đổ.

Cả xóm cũng chết lặng. Rồi tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, lan nhanh như đám cháy rừng. Cả xóm bàn tán, những ánh mắt dò xét, những lời chỉ trỏ, những tiếng thở dài đầy chua chát.

“Trời đất ơi! Con Loan nhà bà Sáu đấy à? Thế mà cứ tưởng làm ăn lương thiện!”

“Cái tội khoe khoang, chê bai người khác đây này! Giờ thì biết mặt nhau!”

“Đúng là loại lừa đảo, làm giàu trên mồ hôi nước mắt của người khác!”

Nỗi Nhục Nhã Đè Nặng
Tin tức về Loan nhanh chóng lan truyền khắp làng, khắp các ngõ ngách. Những lời bàn tán, những ánh mắt dò xét, những lời xì xào to nhỏ… tất cả đều hướng về phía căn nhà của ông Tám và bà Sáu. Ông bà cảm thấy mình như đang bị thiêu đốt bởi những ánh mắt ấy.

Ông Tám và bà Sáu không dám ra khỏi nhà. Họ phải lén đóng cửa, không dám ra chợ, không dám đi thăm họ hàng, bạn bè. Họ sống trong sự xấu hổ, tủi nhục, cô lập mình khỏi thế giới bên ngoài.


Mỗi khi có ai đó đi ngang qua nhà, ông bà lại cảm thấy như có hàng ngàn con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đang cười nhạo mình. Những lời nói mà ông bà từng dùng để chê bai thanh niên trong làng giờ đây như những mũi kim đâm ngược lại vào tim ông bà.

“Thấy chưa? Tưởng con nhà giàu có lắm! Ai dè là kẻ lừa đảo đa cấp!”

“Đúng là gieo gió gặt bão! Suốt ngày chỉ biết khoe khoang, chê bai người khác! Giờ thì con nó vào tù, tiền nó kiếm được cũng là tiền bẩn!”

Những lời nói đó cứ văng vẳng bên tai ông bà, như một bản án lương tâm, gặm nhấm từng chút một niềm tin và lòng tự trọng của họ.

Tâm lý của ông Tám và bà Sáu thay đổi rõ rệt. Họ trở nên ít nói hơn, ít cười hơn. Họ thường xuyên suy nghĩ, trằn trọc không ngủ. Họ sống trong sự dằn vặt, hối hận.

Ông Tám không còn ngồi nhâm nhi chén trà, không còn tự hào về đứa con gái nữa. Ông ấy chỉ ngồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng sân vắng. Bà Sáu thì ngày nào cũng khóc, nước mắt bà ấy cạn khô vì nỗi đau, vì sự tủi nhục.

Họ không thể tin được đứa con gái mà họ đã dành hết tình yêu thương, niềm hy vọng lại có thể trở thành một kẻ lừa đảo, một tội phạm. Họ không thể tin được Loan lại có thể giấu diếm họ một chuyện lớn như vậy, lại có thể làm những việc trái với lương tâm, trái với pháp luật.

Những đồng tiền mà Loan gửi về, những món quà sang trọng mà Loan mua cho họ, giờ đây trở thành những thứ đáng sợ, những thứ gắn liền với tội ác. Ông bà không dám dùng chúng nữa. Mỗi lần nhìn thấy, họ lại cảm thấy ghê tởm, và lòng lại đau nhói.

Sự Trả Giá
Ông Tám và bà Sáu không còn liên lạc với Loan nữa. Họ không muốn nhìn mặt Loan, không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ cô ấy. Họ cảm thấy mình bị phản bội, bị tổn thương sâu sắc. Niềm tự hào bấy lâu nay đã biến thành nỗi nhục nhã không thể nào gột rửa.

Cuộc sống của ông bà trở nên cô độc. Bạn bè, hàng xóm đều xa lánh họ. Họ sống trong sự cách biệt, bị xã hội ruồng bỏ. Căn nhà vốn dĩ ồn ào tiếng cười nói của ông bà khi có Loan về, giờ đây chìm trong sự im lặng đáng sợ.

Ông Tám và bà Sáu nhìn nhau, ánh mắt họ đầy sự tuyệt vọng. Họ không biết phải làm gì, phải sống như thế nào. Niềm tự hào bỗng chốc trở thành nỗi nhục nhã, niềm hy vọng bỗng chốc tan biến.

Ông Tám nhớ lại những lời mình đã nói với thanh niên trong làng, những lời mình đã chê bai họ không có chí tiến thủ. Giờ đây, ông ấy mới thấm thía rằng, làm công ăn lương, sống bằng sức lao động chân chính dù không giàu có, nhưng lại là điều đáng tự hào nhất, là một cuộc sống an yên nhất.

Bà Sáu nhớ lại những ngày tháng Loan còn nhỏ, Loan ngoan ngoãn, hiếu thảo. Bà không thể hiểu được tại sao Loan lại thay đổi đến vậy, tại sao Loan lại chọn con đường tội lỗi, làm giàu bằng cách lừa gạt người khác.

Họ ngồi đó, nhìn nhau, không nói một lời nào. Chỉ có tiếng gió heo hút thổi qua khe cửa, và tiếng lòng ông bà đang gào thét trong sự đau đớn tột cùng. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo, hòa vào những nếp hằn của tháng năm.

Thời gian cứ thế trôi đi. Loan bị kết án và phải chịu hình phạt thích đáng. Ông Tám và bà Sáu vẫn sống trong căn nhà cũ, nhưng căn nhà đó giờ đây như một cái lồng giam, giam cầm những nỗi đau, những sự hối hận của ông bà.

Ông Tám và bà Sáu đã già yếu hơn rất nhiều. Họ không còn sức lực để làm việc đồng áng nữa. Cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn. Những đồng tiền Hưng gửi về trước đây đã không còn, và họ không dám nhờ vả ai.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm hồn, ông bà vẫn hy vọng. Họ hy vọng rằng, một ngày nào đó, Loan sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, sẽ hối cải, và sẽ trở về với con đường lương thiện. Họ vẫn mong ước được gặp lại con, dù chỉ là qua song sắt nhà giam, để nói với con rằng họ vẫn yêu thương con, dù con đã sai lầm.

Họ vẫn thường xuyên thắp hương cho tổ tiên, cầu mong cho Loan được bình an, và cầu mong cho họ có đủ sức lực để vượt qua những ngày tháng khó khăn này, để sống hết quãng đời còn lại với nỗi day dứt khôn nguôi.

Và ông Tám, bà Sáu nhận ra rằng, sự giàu có không phải là tất cả. Quan trọng hơn là phải sống lương thiện, sống có ích cho xã hội, và sống đúng với lương tâm của mình. Họ đã hiểu rằng, một cuộc sống bình dị, không tai tiếng, dù nghèo khó một chút, vẫn quý giá hơn nhiều lần một cuộc sống hào nhoáng nhưng đầy dẫy tội lỗi và dối trá.

Tôi nhìn gia đình ông Tám và bà Sáu, lòng tôi tràn ngập sự cảm thông. Họ đã phải trả một cái giá quá đắt cho niềm tự hào mù quáng, cho sự cả tin của mình.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, không phải lúc nào mọi thứ cũng suôn sẻ. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Sẽ có những lúc chúng ta phạm sai lầm. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết nhận lỗi, biết sửa chữa sai lầm, và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.

Và tôi tin rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu thử thách, dù có bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần chúng ta sống thật với chính mình, trung thực, trách nhiệm, và luôn giữ lấy tình yêu thương, thì hạnh phúc sẽ luôn ở đó, chờ đợi chúng ta.
Nhiều năm sau đó, Loan ra tù. Cô ta trở về quê, một con người hoàn toàn khác. Cô ta không còn vẻ bảnh bao, lịch lãm như xưa nữa, mà thay vào đó là một khuôn mặt khắc khổ, một ánh mắt đầy sự hối lỗi và ăn năn.

Loan không dám đối diện với bố mẹ, không dám đối diện với làng xóm. Cô ta chỉ lặng lẽ làm những công việc đồng áng, cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình, từng chút một, từng ngày một.

Ông Tám và bà Sáu nhìn thấy sự thay đổi của Loan. Dù lòng vẫn còn đau, nhưng họ cũng cảm thấy một tia hy vọng, một sự nhẹ nhõm. Họ biết, con gái mình đã trưởng thành hơn, đã nhận ra lỗi lầm của mình, và đang cố gắng làm lại cuộc đời.

Gia đình ông Tám, bà Sáu đã không còn sự tự hào về "con gái giám đốc" nữa. Thay vào đó, họ có một sự bình yên, một sự chấp nhận về cuộc sống và về những gì đã xảy ra. Mặc dù những ánh mắt dò xét vẫn còn đó, nhưng họ đã học cách đối mặt, học cách sống với sự thật.

Và tôi tin rằng, câu chuyện về người con gái lầm lỗi và bài học về giá trị đích thực của cuộc sống sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về sự chân thành, về trách nhiệm cá nhân, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.

Comments