Min menu

Pages

Tưởng con gái là giám đốc thành đạt, cha mẹ ở quê ch-ết s-ững khi bí mật được hé lộ...


Sáng sớm, sương còn giăng mắc trên những hàng cây xanh mướt, phủ một lớp bạc lấp lánh lên mái ngói rêu phong của ngôi nhà cổ kính. Ông Mười, 65 tuổi, ngồi bên ấm trà nóng, nhấm nháp từng ngụm, lắng nghe tiếng chim hót líu lo ngoài vườn. Bà Mười, 63 tuổi, đang cặm cụi phơi mớ quần áo đã ngả màu vì thời gian. Cuộc sống của hai ông bà ở cái xóm nhỏ ven sông này trôi qua êm đềm, giản dị. Nhưng trong thâm tâm, một niềm tự hào lớn lao luôn thường trực, len lỏi vào từng câu chuyện, từng ánh mắt họ dành cho cô con gái út.

Niềm Kiêu Hãnh Của Cha Mẹ Và Những Lời Ca Tụng Vô Thường
Ông Mười và bà Mười có ba người con, hai trai và một gái. Cô con gái út là Mai, đứa con mà ông bà luôn dành trọn tình yêu thương và kỳ vọng. Mai xinh xắn, thông minh, và từ nhỏ đã bộc lộ sự lanh lợi, hoạt bát hơn hẳn hai anh trai. Mai luôn ấp ủ ước mơ về một cuộc sống rực rỡ, thành công nơi phố thị.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Mai lên thành phố lập nghiệp. Ban đầu, cuộc sống của cô cũng chật vật. Mai làm đủ mọi nghề để kiếm sống, và thường xuyên gọi điện về nhà than thở về những khó khăn. Ông bà Mười nghe vậy, lòng ông bà quặn thắt. Ông bà biết, con mình đang vất vả, nhưng ông bà vẫn tin tưởng rằng, Mai sẽ vượt qua tất cả.

Rồi dần dần, cuộc sống của Mai bắt đầu thay đổi. Cô ít gọi điện về nhà than thở hơn. Thay vào đó là những cuộc điện thoại đầy vẻ tự tin, những câu chuyện về những lớp học làm giàu, về những khoản thu nhập khổng lồ. Mai bắt đầu gửi tiền về cho ông bà nhiều hơn, và mỗi lần về thăm nhà, cô lại ăn mặc sang trọng, trang điểm kỹ càng, đi xe hơi đắt tiền. Cô nói cô là giám đốc một công ty mỹ phẩm, cô đi dạy làm giàu cho hàng trăm, hàng ngàn người.

Mai trở thành niềm tự hào lớn nhất của ông bà Mười, niềm ngưỡng mộ của cả xóm. Ông bà đi đâu cũng khoe về đứa con gái thành đạt của mình.

“Con Mai nhà tôi đó. Giờ nó làm giám đốc công ty mỹ phẩm lớn lắm trên thành phố. Nó còn đi dạy làm giàu nữa đó. Tiền bạc rủng rỉnh, xe hơi sang trọng, có khác gì bà hoàng đâu,” ông Mười nói, giọng ông ấy đầy vẻ tự hào, ánh mắt ông ấy lấp lánh niềm vui.

Bà Mười cũng vậy, bà thường xuyên lấy Mai ra làm gương để răn dạy con cháu, răn dạy những thanh niên trong xóm.

“Mấy đứa coi đó mà học tập con Mai nhà tôi đi. Phải có chí tiến thủ, phải vươn lên. Chứ cứ suốt ngày làm công ăn lương thì bao giờ mới khá được?” bà Mười nói, giọng bà ấy đầy vẻ trách móc.

Những lời khen ngợi, những lời ngưỡng mộ từ mọi người trong xóm càng khiến ông bà Mười thêm tự hào về đứa con gái của mình. Họ hàng ngưỡng mộ, hàng xóm ganh tị. Ông bà tin rằng, Mai là một người con hiếu thảo, một người con thành đạt, và là một tấm gương sáng để mọi người noi theo. Ông bà không hề biết rằng, đằng sau vẻ hào nhoáng đó, là một bí mật khủng khiếp, một bí mật sẽ xé toang niềm tin và đẩy cuộc sống của ông bà vào một vực sâu không đáy.

Những Dấu Hiệu Bất Thường Và Sự Mù Quáng Nơi Miền Quê
Thỉnh thoảng, cũng có những lời xì xào, bàn tán về Mai. Có người nói rằng, Mai làm ăn không chân chính, rằng cô ấy dính líu đến những chuyện mờ ám, những khóa học làm giàu “ảo”. Nhưng ông bà Mười đều gạt đi. Ông bà tin tưởng con gái mình tuyệt đối. Ông bà nghĩ rằng, những lời nói đó chỉ là do người ta ghen tỵ với sự thành công của Mai mà thôi.

“Mấy người đó ghen tỵ với con Mai nhà tôi đó mà. Thấy nó giàu có, thành đạt nên kiếm chuyện nói xấu đó mà,” ông Mười nói, giọng ông ấy đầy vẻ khinh thường.


Bà Mười cũng vậy, bà luôn đứng ra bảo vệ con gái mình. “Con Mai nhà tôi là người đàng hoàng, tử tế. Nó làm ăn chân chính, không bao giờ làm điều gì sai trái đâu.”

Mai mỗi lần về quê, cô ấy lại tỏ ra rất hiếu thảo. Cô ấy mua sắm đủ thứ đồ đạc cho ông bà, cho các anh. Cô ấy đưa ông bà đi ăn những món ngon, mua sắm những bộ quần áo đắt tiền. Cô ấy còn thường xuyên cho tiền ông bà, để ông bà có thể sống sung sướng hơn.

Ông bà Mười nhìn Mai, lòng ông bà ấy dấy lên một sự ấm áp. Ông bà tin rằng, Mai là một người con tuyệt vời. Ông bà không hề biết rằng, những đồng tiền mà Mai mang về, những món quà đắt tiền mà cô ấy tặng ông bà, tất cả đều là tiền từ những hoạt động bất chính, từ những giọt nước mắt của những người bị lừa.

Dù đôi khi, ông bà cũng cảm thấy có chút bất an. Mai thường xuyên đi sớm về khuya, và cô ấy rất ít khi nói về công việc của mình một cách rõ ràng. Cô ấy cũng thường xuyên nghe điện thoại một cách lén lút, và gương mặt cô ấy thường xuyên tỏ ra lo lắng, bồn chồn.

Nhưng ông bà Mười đều gạt đi những suy nghĩ đó. Ông bà nghĩ rằng, Mai làm ăn lớn thì phải bận rộn, phải lo lắng nhiều chuyện. Ông bà vẫn tin tưởng con gái mình tuyệt đối. Niềm tin ấy giống như một bức tường thành kiên cố, chắn ngang mọi lời đồn đại, mọi sự nghi ngờ.

Ác Mộng Sáng Bừng Trên Sóng Truyền Hình Và Sự Sụp Đổ Của Niềm Tin
Rồi một ngày, khi ông Mười và bà Mười đang ngồi ăn cơm chiều, bỗng nhiên, trên màn hình tivi, chương trình thời sự buổi tối bắt đầu với một phóng sự điều tra đặc biệt. Bản tin nói về việc triệt phá một đường dây lừa đảo đa cấp quy mô lớn, gây thiệt hại hàng trăm tỷ đồng. Những hình ảnh về những kẻ lừa đảo, những tang vật, những khoản tiền khổng lồ liên tục hiện lên trên màn hình.

Ông Mười và bà Mười nhìn nhau. Ông bà không hiểu nhiều về những chuyện đó, nhưng ông bà cũng cảm thấy có chút bất an. Những gương mặt trên tivi, những lời lẽ sắc lạnh của phóng viên, tất cả khiến ông bà cảm thấy rợn người.

Rồi bỗng nhiên, một hình ảnh xuất hiện trên màn hình, khiến ông bà Mười chết lặng. Đó là hình ảnh của Mai, con gái ông bà. Cô ấy đang bị còng tay, gương mặt cô ấy xanh xao, bơ phờ, mái tóc rối bời, không còn vẻ sang trọng, bóng bẩy thường ngày.

“Ông ơi… ông nhìn kìa… con Mai… con Mai nhà mình đó ông,” bà Mười nói, giọng bà ấy run lên bần bật, đôi mắt bà ấy mở to vì sợ hãi, như muốn vỡ ra. Bát cơm trên tay bà rơi xuống đất, vỡ tan tành.


Ông Mười không nói được lời nào. Tay ông run rẩy, chiếc đũa rơi khỏi tay. Cả hai ông bà ngồi chết lặng trước màn hình tivi, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Hình ảnh Mai, con gái cưng của họ, xuất hiện trên sóng truyền hình với tư cách là một tội phạm lừa đảo.

Ngay sau đó, điện thoại của ông Mười reo lên. Là đứa con trai cả, anh Hải. Giọng anh ấy nghẹn ngào, đầy nước mắt.

“Bố ơi, mẹ ơi… con Mai… con Mai bị bắt rồi. Nó… nó nằm trong đường dây lừa đảo đa cấp đó bố mẹ ạ.”

Tim ông Mười và bà Mười thắt lại. Cả hai ông bà không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mai… con gái ông bà… bị bắt vì tội lừa đảo sao? Giám đốc công ty mỹ phẩm, cô giáo dạy làm giàu… tất cả chỉ là một màn kịch lừa đảo?

Nước mắt ông Mười và bà Mười tuôn rơi. Cả hai ông bà ôm chặt lấy nhau, khóc nức nở. Niềm tự hào, niềm tin bấy lâu nay của ông bà về đứa con gái thành đạt, bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn, tan biến như bong bóng xà phòng.

Bão Tố Nổi Lên Từ Làng Quê Và Nỗi Đau Hơn Cả Chết
Sau tin dữ đó, cuộc sống của ông Mười và bà Mười như rơi vào địa ngục. Sáng hôm sau, cả xóm đã bàn tán xôn xao. Những lời thì thầm, những ánh mắt dò xét, những câu nói đầy mỉa mai cứ thế đổ dồn về phía ngôi nhà của ông bà.

“Thằng Mười bà Mười đó, hồi nào cũng khoe con Mai là giám đốc, là tỷ phú. Giờ thì hay rồi, giám đốc lừa đảo!” một người hàng xóm nói lớn, đủ để ông bà nghe thấy.

“Tôi nói rồi mà, nhìn mặt con nhỏ đó là thấy không thật rồi. Làm gì có chuyện làm ăn gì mà giàu nhanh đến vậy,” một người khác thêm vào, giọng điệu đầy vẻ hả hê.

Ông Mười và bà Mười không dám ra khỏi nhà. Ông bà đóng chặt cửa, kéo rèm che kín mít. Ông bà không dám ra chợ, không dám gặp bất kỳ ai. Ông bà cảm thấy xấu hổ, nhục nhã tột cùng. Niềm kiêu hãnh của họ giờ đây đã biến thành một nỗi ô nhục không thể gột rửa.

Những ngày tháng sau đó, ông bà sống trong sự đau khổ, dằn vặt. Ông bà không thể ngủ được, không thể ăn uống được. Ông bà trở nên gầy gò, xanh xao. Tinh thần ông bà suy sụp nghiêm trọng.

Ông Mười thường xuyên ngồi một mình bên hiên nhà, nhìn xa xăm về phía con đường làng, nơi mà ngày xưa ông vẫn tự hào bước đi, kể lể về con gái. Giờ đây, con đường ấy như dài hun hút, không dám bước chân ra. Ông hồi tưởng lại những kỷ niệm về Mai khi còn nhỏ, về những ngày tháng ông bà đã vất vả nuôi con ăn học. Ông nhớ những lời hứa của Mai, những lời hứa sẽ báo hiếu cho ông bà, sẽ lo cho ông bà một cuộc sống an nhàn.

Bà Mười cũng vậy, bà thường xuyên khóc thầm một mình. Bà không thể hiểu nổi tại sao con gái mình lại có thể làm những điều sai trái đến vậy. Bà không thể hiểu nổi tại sao con mình lại có thể lừa dối ông bà, lừa dối mọi người, lừa dối cả những người đã tin tưởng vào cô.

Rồi một đêm, khi ông Mười đang nằm lặng lẽ, ông ấy chợt nhận ra một điều cay đắng: Cái gọi là “thành đạt”, cái gọi là “giàu có” mà ông bà vẫn luôn tự hào, tất cả chỉ là ảo ảnh. Nó được xây dựng trên sự lừa dối, trên nỗi đau của hàng trăm, hàng ngàn người khác. Và chính ông bà, vì sự mù quáng của niềm tin, vì sự khao khát được tự hào về con cái, đã vô tình tiếp tay cho những hành vi sai trái đó. Họ đã quá tin vào những lời nói hoa mỹ, vào vẻ bề ngoài hào nhoáng mà quên đi giá trị thực sự của sự lao động chân chính.

Ông Mười và bà Mười không còn dám nhắc đến tên Mai nữa. Ông bà cũng không còn dám chê bai những thanh niên trong xóm không có chí tiến thủ nữa. Ông bà đã nhận ra rằng, tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được sự bình yên trong tâm hồn, không thể mua được sự thanh thản, và không thể mua được hạnh phúc thật sự. Cái giá của sự hão huyền, của niềm tự hào giả tạo, giờ đây là một vết sẹo không bao giờ lành trong trái tim họ.

Sự Buông Bỏ Từ Đáy Hố Sâu Và Bình Yên Tìm Về
Thời gian trôi qua, những vết sẹo trong lòng ông Mười và bà Mười dần lành lại. Ông bà vẫn phải đối mặt với những lời bàn tán, với những ánh mắt dò xét từ mọi người. Nhưng ông bà không còn cảm thấy nặng nề nữa. Ông bà đã học được cách chấp nhận sự thật, học được cách tha thứ cho chính mình, và học được cách tin tưởng trở lại, nhưng là tin tưởng vào những điều giản dị, chân thật của cuộc sống.

Ông bà Mười nhận ra rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến mấy, ông bà cũng không bao giờ đơn độc. Ông bà còn có hai người con trai hiếu thảo, luôn ở bên cạnh, động viên ông bà. Anh Hải và anh Ba, dù không giàu có như Mai, nhưng họ là những người con chân chất, sống bằng mồ hôi công sức của mình. Họ đã giúp ông bà vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Hai người con trai của ông bà, cùng với vợ con của họ, thường xuyên về thăm ông bà. Họ nấu những bữa cơm đạm bạc, trò chuyện, an ủi ông bà. Họ không bao giờ nhắc đến chuyện của Mai, không bao giờ nhắc đến những sai lầm của em gái mình. Họ chỉ lặng lẽ chăm sóc ông bà, để ông bà có thể sống những ngày cuối đời một cách thanh thản nhất.

Ông Mười và bà Mười giờ đây sống một cuộc sống giản dị, an nhiên. Ông bà không còn quá bận tâm đến những lời khen chê của thế gian. Ông bà chỉ quan tâm đến việc sống thật tốt, sống thật ý nghĩa trong những ngày tháng còn lại. Ông bà dành thời gian chăm sóc vườn tược, thăm nom hàng xóm láng giềng. Họ tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt, bình dị của cuộc sống.

Mỗi khi ông bà nhìn thấy những đứa cháu nhỏ chạy nhảy trong sân, tiếng cười trong trẻo của chúng vang vọng khắp không gian, ông bà lại cảm thấy bình yên. Ông bà biết, ông bà là những người may mắn. Ông bà có một gia đình tuyệt vời, có những người con cháu yêu thương ông bà, dù không hào nhoáng, nhưng đầy chân tình.

Ông Mười nhắm mắt lại, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Ông biết, ông là một người đàn ông may mắn. Ông đã mất đi niềm tự hào về đứa con gái, đã phải đối mặt với nỗi nhục nhã, nhưng ông đã tìm lại được chính mình, đã tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn. Ông đã học được một bài học quý giá về giá trị thật sự của cuộc sống, về sự quý giá của sự chân thật và lòng thiện lương.

Bình minh hé rạng, những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng. Ông Mười khẽ thở dài, cảm nhận sự bình yên lan tỏa trong lòng. Một ngày mới lại bắt đầu, với những hy vọng mới, và với một tình yêu thương mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ông bà Mười biết, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, ông bà cũng sẽ vượt qua tất cả. Bởi vì, ông bà có nhau, có tình yêu thương, và có những bài học quý giá từ quá khứ, những bài học được đánh đổi bằng nỗi đau và nước mắt.

Cuộc sống của ông bà Mười, dù có những vết sẹo không thể xóa nhòa, nhưng vẫn tiếp diễn. Ông bà vẫn là những người cha, người mẹ, những người lớn tuổi sống một cuộc đời đầy đủ tình yêu thương của những người xung quanh. Câu chuyện của họ là một lời nhắc nhở về những giá trị đích thực, về sự chân thật, và về cái giá phải trả cho những ảo ảnh phù phiếm, về sự nguy hiểm của niềm tự hào đặt sai chỗ.

Comments