Cuộc đời của ông Ba và bà Tư, những người nông dân hiền lành, chất phác ở một vùng quê nghèo, vốn dĩ cứ bình lặng trôi qua trong tiếng chim hót và mùi rơm rạ. Nỗi lo lớn nhất của ông bà là những mùa màng thất bát, hay những cơn đau nhức tuổi già. Nhưng trên tất cả, ông bà có một niềm tự hào lớn lao, một niềm tự hào mà ông bà luôn mang ra để kể lể với bà con hàng xóm, với họ hàng mỗi khi có dịp: cô con gái út, Mai, đang làm “giám đốc công ty mỹ phẩm” trên thành phố, một người phụ nữ thành đạt, giàu có, và luôn về quê với vẻ ngoài lộng lẫy.
Mai, mỗi lần về làng, lại như một luồng gió lạ. Cô ấy luôn ăn mặc thời trang, trang điểm kỹ càng, toát lên vẻ sang trọng, khác hẳn với những người phụ nữ lam lũ nơi thôn quê. Mai thường lái chiếc xe hơi bóng loáng về tận cổng, mang theo những món quà đắt tiền cho ông bà Ba, bà Tư, và không quên tặng cho những người hàng xóm, họ hàng những hộp mỹ phẩm cao cấp mà cô ấy bảo là “sản phẩm độc quyền của công ty con”. Mai kể về những buổi hội thảo làm giàu, về những khóa học cô ấy tổ chức, nơi hàng trăm người đổ xô đến để nghe cô ấy chia sẻ bí quyết thành công. Ông bà Ba, bà Tư nghe con gái kể, lòng ông bà ấy tràn ngập sự mãn nguyện.
Ông Ba, bà Tư lúc nào cũng kể về con gái mình. Trong mỗi buổi sáng ngồi uống trà trước hiên nhà, hay những lúc đi chợ mua mớ rau, con cá, ông bà lại thao thao bất tuyệt về Mai. “Thấy không, con Mai nhà tôi đó. Giám đốc công ty lớn trên thành phố. Tài giỏi lắm. Nó lúc nào cũng đi dạy làm giàu đó. Mấy đứa thanh niên trong làng cứ than nghèo, than khó, sao không chịu học hỏi con Mai nhà tôi mà vươn lên?”
Những lời kể của ông bà Ba, bà Tư đã trở thành đề tài quen thuộc trong làng. Họ hàng ngưỡng mộ Mai, xem cô ấy như một tấm gương sáng cho con cháu noi theo. Họ thường đến nhà ông bà Ba, bà Tư để nghe thêm những câu chuyện về sự thành công của Mai, về những bí quyết làm giàu mà cô ấy chia sẻ. Trong mắt họ, Mai là hiện thân của một cuộc đời viên mãn, một tương lai rạng rỡ.
Hàng xóm thì ganh tị. Họ nhìn vào cuộc sống sung túc của Mai, nhìn vào sự tự hào của ông bà Ba, bà Tư, rồi lại nhìn vào cuộc sống lam lũ của mình, lòng họ dấy lên sự bất mãn. Họ thầm nghĩ, tại sao Mai lại có thể thành công nhanh chóng đến vậy? Tại sao mình lại cứ mãi nghèo khó? Những câu hỏi đó cứ thế luẩn quẩn trong tâm trí họ, gieo rắc sự đố kỵ.
Ông bà Ba, bà Tư thì không hề hay biết về những suy nghĩ đó. Ông bà vẫn cứ thế, sống trong niềm tự hào và mãn nguyện về cô con gái tài giỏi của mình. Ông bà tin rằng, Mai là một người con hiếu thảo, một công dân gương mẫu, một tấm gương sáng cho cả làng noi theo. Họ tin vào những câu chuyện Mai kể về những buổi hội thảo làm giàu, về những sản phẩm mỹ phẩm thần kỳ, về những giấc mơ đổi đời mà cô ấy mang đến cho mọi người. Trong mắt ông bà, Mai là hiện thân của một cuộc đời viên mãn, một tương lai rạng rỡ.
Cuộc sống cứ thế trôi đi trong sự tự hào của ông bà Ba, bà Tư và những lời bàn tán xôn xao của làng xóm. Mai vẫn thường xuyên về thăm nhà, vẫn mang theo những món quà đắt tiền, vẫn kể những câu chuyện về sự thành công của mình. Ông bà Ba, bà Tư nghe con gái kể, lòng ông bà ấy lại càng thêm vui.
Duy chỉ có một vài người trong làng, những người có chút hiểu biết về cuộc sống thành phố, thỉnh thoảng lại có những ánh mắt nghi ngờ khi Mai về. Họ thấy Mai quá hào nhoáng, quá phô trương. Những sản phẩm mỹ phẩm mà Mai mang về, họ thấy không có nhãn mác rõ ràng, hay giá cả thì quá đắt so với chất lượng. Nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị lu mờ bởi sự ngưỡng mộ của số đông và niềm tin tuyệt đối của ông bà Ba, bà Tư.
Rồi một ngày, bầu trời yên bình của làng quê bỗng chốc sụp đổ. Đó là một buổi trưa oi ả, cả làng đang ngồi nghỉ ngơi sau buổi làm đồng. Tiếng tivi trong nhà hàng xóm bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là một phóng sự điều tra về một đường dây lừa đảo đa cấp quy mô lớn vừa bị triệt phá.
Mọi người bắt đầu xúm lại xem tivi. Phóng sự vạch trần những chiêu trò lừa đảo tinh vi, những thủ đoạn chiếm đoạt tiền bạc của những người nhẹ dạ cả tin. Những hình ảnh, đoạn phim được đưa lên màn hình, khiến mọi người không khỏi bàng hoàng.
Và rồi, một hình ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện trên sóng truyền hình. Đó là hình ảnh của Mai. Hình ảnh con gái ông bà Ba, bà Tư xuất hiện trên sóng truyền hình, với khuôn mặt nghiêm nghị, đang bị phỏng vấn, đang bị chất vấn về những hoạt động lừa đảo của mình.
Cả xóm chết lặng. Tiếng bàn tán xôn xao bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nhà ông bà Ba, bà Tư.
Ông Ba, bà Tư đang ngồi ăn cơm trưa. Ông Ba nghe tiếng xôn xao bên ngoài, ông ấy tò mò nhìn ra. Và rồi, ông ấy nhìn thấy hình ảnh Mai trên tivi nhà hàng xóm. Ông Thành chết lặng. Bát cơm trên tay ông ấy rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Bà Tư nhìn thấy hình ảnh Mai trên tivi, đôi mắt bà ấy mở to, không thể tin nổi. Bà ấy ngã quỵ. “Không thể nào! Con Mai nhà tôi… Con Mai nhà tôi sao lại có thể…?”
Nước mắt bà Tư lăn dài trên gò má nhăn nheo. “Không! Đây không phải là sự thật!”
Ông Ba vẫn ngồi sững sờ, ánh mắt ông ấy trống rỗng. Niềm tự hào bấy lâu nay, bỗng chốc tan vỡ vụn. Những lời kể, những lời tự hào về Mai, giờ đây trở thành những nhát dao đâm thẳng vào tim ông bà.
Cả xóm bàn tán, xì xào. Những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm đầy vẻ thương hại, hay thậm chí là hả hê, bắt đầu hướng về phía nhà ông bà Ba, bà Tư. Ông bà không còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa. Nỗi nhục nhã, sự xấu hổ bao trùm lên căn nhà nhỏ.
Ông bà Ba, bà Tư chạy vào nhà, như muốn trốn tránh khỏi ánh mắt của mọi người. Ông Ba nhanh chóng lén đóng cửa chính, rồi cả cửa sổ, như muốn ngăn cách mình khỏi thế giới bên ngoài. Ông bà không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, không muốn nghe bất kỳ lời bàn tán nào.
Bà Tư khóc nức nở. “Ông ơi, tại sao con Mai nhà mình lại ra nông nỗi này? Tại sao nó lại làm những chuyện trái với lương tâm?”
Ông Ba chỉ biết thở dài. Ông không biết phải trả lời bà Tư như thế nào. Ông cũng không hiểu, tại sao con gái mình lại thay đổi đến vậy. Phải chăng, sự giàu có đã làm Mai mờ mắt, đã khiến Mai quên đi đạo đức, quên đi lương tâm?
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của ông bà Ba, bà Tư chìm trong sự đau khổ và hổ thẹn. Ông bà không dám ra khỏi nhà, không dám ra chợ. Mỗi khi cần mua thức ăn, bà Tư lại phải nhờ hàng xóm mua hộ, hoặc phải đợi đến lúc trời tối hẳn mới dám lén lút ra ngoài.
Những bữa cơm không còn ngon miệng. Những giấc ngủ không còn yên bình. Mỗi đêm, ông bà lại trằn trọc, không ngủ được. Ông bà nhớ lại những ngày tháng Mai về thăm nhà, nhớ lại những bộ quần áo bảnh bao, những chiếc xe hơi sang trọng. Giờ đây, tất cả những hình ảnh đó đều trở thành nỗi ám ảnh.
Họ hàng, bạn bè cũng đến thăm ông bà, động viên, an ủi. Nhưng những lời an ủi đó không thể nào xoa dịu được nỗi đau trong lòng ông bà. Ông bà cảm thấy mình đã mất tất cả. Mất đi đứa con gái mà ông bà đã đặt bao nhiêu kỳ vọng. Mất đi niềm tự hào bấy lâu nay. Mất đi cả thể diện với bà con làng xóm.
Ông Ba nhớ lại những lời ông bà đã từng chê bai thanh niên trong làng: “Mấy đứa trẻ bây giờ, chả có chí tiến thủ gì cả. Suốt ngày chỉ biết làm công ăn lương, lẹt đẹt mãi. Chẳng đứa nào chịu khó vươn lên như thằng Khải nhà tôi?” Giờ đây, ông mới thấm thía rằng, những người thanh niên làm công ăn lương đó, tuy không giàu có, nhưng họ sống lương thiện, không làm điều gì trái với lương tâm. Còn con gái ông, người mà ông đã từng tự hào, lại vướng vào vòng lao lý vì lừa đảo.
Sự thật phũ phàng đã giáng một đòn nặng nề vào tâm lý của ông bà Ba, bà Tư. Ông bà không còn tin vào những gì mình đã từng tin tưởng. Ông bà không còn dám tự hào về con gái mình nữa. Niềm kiêu hãnh bấy lâu nay đã tan thành mây khói.
Cả xóm bàn tán, những câu chuyện về Mai cứ thế được thêu dệt, thêm thắt. Có người thương hại, có người trách móc, có người lại hả hê. Những lời đó, như những mũi kim châm vào trái tim ông bà Ba, bà Tư.
Ông bà không còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa. Mỗi khi có tiếng bước chân ngoài cổng, ông bà lại giật mình, sợ hãi. Ông bà muốn biến mất, muốn trốn chạy khỏi thực tại nghiệt ngã này.
Bà Tư thường xuyên hỏi ông Ba: “Ông ơi, mình phải làm sao bây giờ? Mình không dám ra đường nữa rồi.”
Ông Ba chỉ biết thở dài. Ông không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau của bà Tư, không biết làm gì để xoa dịu nỗi đau của chính mình.
Những ngày tháng sau đó, ông bà Ba, bà Tư sống trong sự dằn vặt và hối hận. Ông bà hối hận vì đã quá tin tưởng con gái, hối hận vì đã quá tự hào về sự giàu có mà không tìm hiểu rõ nguồn gốc. Ông bà hối hận vì đã từng chê bai những người thanh niên lương thiện trong làng.
Ông bà bắt đầu nhìn nhận lại cuộc sống. Ông bà nhận ra rằng, sự giàu có không phải là tất cả. Điều quan trọng nhất là sống lương thiện, sống có đạo đức, không làm điều gì trái với lương tâm.
Ông bà Ba, bà Tư vẫn tiếp tục cuộc sống của mình ở làng quê. Ông bà không còn nhắc đến Mai nữa. Tên của cô ấy trở thành một nỗi ám ảnh, một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng ông bà.
Họ không còn tự hào về con gái mình nữa. Thay vào đó là một nỗi đau âm ỉ, một sự hổ thẹn không thể giãi bày. Ông bà chỉ mong Mai sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, sẽ cải tạo tốt để sớm trở về với gia đình.
Thời gian trôi đi, làng quê vẫn cứ thế, bình yên và giản dị. Những thanh niên trong làng vẫn cần cù lao động, sống một cuộc sống lương thiện. Ông bà Ba, bà Tư cũng dần dần nguôi ngoai nỗi đau. Ông bà đã học được một bài học xương máu về giá trị của cuộc sống.
Một buổi chiều, khi ông Ba đang ngồi hóng mát đầu đình, ông nhìn những đứa trẻ trong làng đang chơi đùa. Ông mỉm cười. Ông biết, cuộc đời này còn rất nhiều điều tốt đẹp. Và ông sẽ tiếp tục sống với trái tim rộng mở, với tình yêu thương và sự bao dung.
Ông Ba nhìn sang những thanh niên trong làng đang cặm cụi làm việc. Ông không còn chê bai họ nữa. Thay vào đó là một sự trân trọng. Ông biết, họ đang sống một cuộc đời lương thiện, một cuộc đời có ý nghĩa.
Câu chuyện về cô con gái “giám đốc công ty mỹ phẩm” và sự thật phũ phàng đã trở thành một bài học sâu sắc trong cuộc đời ông bà Ba, bà Tư. Một bài học về giá trị của sự lương thiện, về ý nghĩa của cuộc sống, và về những điều thực sự quan trọng trong cuộc đời. Dù quá khứ có đau buồn, nhưng ông bà đã học được cách sống mạnh mẽ hơn, và trân trọng những giá trị đích thực.
Ông bà Ba và bà Tư không bao giờ còn nói về Mai với niềm tự hào cũ. Mỗi lần nhắc đến tên Mai, chỉ có một nỗi buồn sâu thẳm, một sự nặng nề không thể diễn tả. Những bộ quần áo thời trang, những chiếc xe sang trọng, những lời kể về việc “dạy làm giàu” giờ đây chỉ là minh chứng cho một sự lừa dối, một bi kịch. Dù đã tha thứ cho Mai trong thâm tâm, nhưng vết sẹo của sự thật vẫn còn đó, mãi mãi nhắc nhở ông bà về cái giá phải trả cho sự kiêu hãnh mù quáng và sự phô trương bề ngoài.
Comments
Post a Comment