Min menu

Pages

C-oi th-ường người quét dọn, thư ký giám đốc phải trả gi-á khi biết th-ân ph-ận thật của ông ấy...


Gió tháng Bảy thổi qua cửa sổ kính của tòa nhà văn phòng cao tầng, mang theo cái nóng hầm hập của thành phố. Linh, thư ký giám đốc, ngồi trong văn phòng sang trọng trên tầng 12, nhìn ra ngoài. Cô xinh đẹp, thông minh, và luôn tự tin về vị trí của mình. Cô là cánh tay phải của giám đốc, là người quyết định mọi cuộc hẹn, mọi cuộc họp. Cô cảm thấy mình đứng trên đỉnh cao của thế giới.

Trong mắt Linh, những người khác chỉ là những cái bóng mờ nhạt. Đặc biệt là ông lão quét dọn tầng 12. Ông ấy già nua, lưng còng, tay cầm cây chổi cũ kỹ. Ông lúc nào cũng im lặng, lầm lũi làm việc. Linh thường coi ông như một phần của đồ vật, như chiếc bàn, chiếc ghế. Thỉnh thoảng, cô lại cau mày khi thấy ông đi qua.

“Này ông, ông quét chỗ này sạch hơn đi chứ. Bụi bẩn thế này làm sao làm việc được?” Linh nói, giọng điệu kiêu căng.

Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn Linh, đôi mắt ông hiền từ. Ông không nói gì, chỉ cúi đầu, quét lại.

Linh thấy bực mình vì thái độ của ông. “Ông có nghe tôi nói gì không đấy?”

Ông lão gật đầu, rồi tiếp tục công việc.

Linh cảm thấy bực bội. Cô nghĩ, những người như ông lão chỉ là tầng lớp thấp kém trong xã hội. Họ không có quyền lực, không có danh vọng. Họ chỉ là những con kiến bé nhỏ.

Một ngày nọ, công ty công bố cơ cấu lại bộ máy. Một cổ đông sáng lập, người đã rời công ty hơn mười năm, sẽ quay lại. Mọi người đều bàn tán xôn xao.

“Nghe nói ông ta là một người rất giỏi, rất khó tính,” một nhân viên nói.

“Đúng vậy. Ông ta đã xây dựng công ty này từ hai bàn tay trắng,” một người khác thêm vào.

Linh cảm thấy háo hức. Cô nghĩ, đây là cơ hội để cô thể hiện bản thân, để cô được thăng chức.

Ngày vị cổ đông sáng lập trở về, cả công ty đều chờ đợi ở sảnh chính. Giám đốc đích thân ra đón. Linh đứng cạnh giám đốc, mặc chiếc váy hàng hiệu, trang điểm kỹ lưỡng.

Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại. Một người đàn ông bước xuống. Anh ta mặc vest đen, đi giày da bóng loáng. Sau lưng anh ta, một người đàn ông khác bước xuống.


Linh sững sờ. Đó là ông lão quét dọn tầng 12.

Ông lão mặc một bộ vest sang trọng, khuôn mặt ông hiền từ, nhưng ánh mắt lại sắc sảo. Ông bước vào sảnh, tay bắt mặt mừng với giám đốc.

“Chào ông, đã lâu không gặp,” giám đốc nói.

“Chào anh. Tôi quay lại rồi đây,” ông lão nói, giọng điệu điềm đạm.

Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô không tin vào mắt mình. Ông lão quét dọn… chính là cổ đông sáng lập.

Một cảm giác xấu hổ và sợ hãi bủa vây lấy cô. Cô nhớ lại những lần cô coi thường ông, những lần cô quát mắng ông. Cô cảm thấy mình như một con kiến bé nhỏ, đang đứng trước một con voi khổng lồ.

Sau đó, một cuộc họp được tổ chức. Giám đốc công bố quyết định cơ cấu lại bộ máy.

“Bắt đầu từ hôm nay, cô Linh sẽ được điều chuyển xuống làm nhân viên hành chính trong kho,” giám đốc nói, giọng nghiêm nghị. “Cô sẽ không còn làm thư ký nữa.”

Linh chết lặng. Cô không tin vào tai mình. Cô bị giáng chức.

“Tại sao?” Linh hỏi, giọng run rẩy.

“Một người làm việc ở vị trí cao cần phải có sự khiêm tốn và tôn trọng người khác,” ông lão nói, nhìn thẳng vào mắt Linh. “Cô đã không có những điều đó.”

Linh cúi gằm mặt xuống. Cô biết, cô đã bị trừng phạt.

Linh bắt đầu làm việc ở kho hàng. Công việc vất vả, nặng nhọc. Cô phải bốc vác, phải sắp xếp hàng hóa. Những ngày đầu, cô cảm thấy chán nản, mệt mỏi. Cô nhớ lại những ngày cô ngồi ở văn phòng sang trọng, uống cà phê, làm việc với những chiếc máy tính hiện đại. Cô muốn bỏ cuộc.

Nhưng rồi, cô lại nhớ đến ánh mắt của ông lão. Ánh mắt hiền từ nhưng đầy sự nghiêm nghị. Cô bắt đầu suy nghĩ về bản thân. Cô nhận ra rằng, cô đã sống một cuộc đời kiêu căng, ngạo mạn. Cô đã coi thường người khác, coi thường những người làm công việc thấp kém hơn mình.

Linh bắt đầu thay đổi. Cô không còn kiêu căng nữa. Cô học cách lắng nghe, học cách tôn trọng người khác. Cô làm việc chăm chỉ, nhiệt tình. Cô giúp đỡ đồng nghiệp, học hỏi từ họ. Cô nhận ra rằng, ở kho hàng, có những người làm việc chăm chỉ hơn cô, có những người có nhiều kinh nghiệm hơn cô. Cô đã học được rất nhiều từ họ.

Một buổi chiều, ông lão đến thăm kho hàng. Ông thấy Linh đang cặm cụi bốc vác, mồ hôi nhễ nhại. Linh thấy ông, vội vàng cúi đầu.


“Chào ông ạ,” Linh nói, giọng lễ phép.

Ông lão mỉm cười. “Cháu làm tốt lắm.”

Linh cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô biết rằng, ông lão vẫn đang dõi theo cô.

Sau một năm, Linh được gọi trở lại phòng điều hành. Cô bước vào, thấy giám đốc và ông lão đang ngồi đó.

“Cô đã thay đổi rất nhiều,” ông lão nói. “Tôi thấy ở cô sự khiêm tốn, sự nỗ lực. Cô đã vượt qua bài kiểm tra của tôi.”

Linh không nói nên lời. Cô chỉ biết cúi đầu cảm ơn.

“Bây giờ, cô có thể trở lại vị trí thư ký giám đốc. Nhưng tôi muốn cô nhớ một điều,” ông lão nói, giọng nghiêm nghị. “Sự thành công không chỉ đến từ tài năng, mà còn đến từ sự tử tế. Hãy luôn là một người tốt, một người khiêm tốn.”

Linh gật đầu. Cô biết, cô sẽ không bao giờ quên bài học này. Cô đã mất đi danh vọng, nhưng đã tìm lại được chính mình.

Linh trở lại vị trí cũ, nhưng cô đã thay đổi hoàn toàn. Cô không còn kiêu căng nữa. Cô đối xử với mọi người bằng sự tôn trọng, từ giám đốc đến nhân viên quét dọn. Cô trở thành một người được mọi người yêu quý và nể trọng.

Một buổi chiều, Linh đi qua hành lang, thấy ông lão đang quét dọn. Cô dừng lại, mỉm cười.

“Cháu chào ông ạ,” Linh nói, giọng ấm áp.

Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn cô, đôi mắt ông hiền từ. Ông không nói gì, chỉ mỉm cười.

Linh hiểu. Nụ cười ấy đã nói lên tất cả. Nó nói rằng, cô đã trở thành một người tốt.

Và Linh biết, đó là điều quan trọng nhất. Hạnh phúc không đến từ danh vọng, mà đến từ sự tử tế.

Comments