Mưa lại rơi. Từng giọt, từng giọt nặng nề gõ lên mái ngói cũ, tạo nên bản nhạc buồn thảm quen thuộc trong căn nhà nhỏ. Nước mưa len lỏi qua những kẽ hở, nhỏ giọt xuống sàn nhà đất, tạo thành những vũng nước nhỏ. Bà Thao ngồi co ro trên chiếc giường tre, đôi mắt mờ đục nhìn ra ngoài trời mưa, lòng nặng trĩu. Căn nhà này đã gắn bó với bà suốt mấy chục năm, là nơi sinh ra và lớn lên của hai người con gái: Thảo và Mai.
Thảo là con cả, xinh đẹp, thông minh. Cô lên thành phố lập nghiệp, rồi lập gia đình với một người đàn ông giàu có. Cuộc sống của cô là một bức tranh lộng lẫy, đầy màu sắc. Mỗi lần về quê, cô đều lái chiếc xe hơi sang trọng, mang về những món quà đắt tiền. Mẹ cô, bà Thao, luôn tự hào về cô.
Mai là con út, không học cao, ở lại quê làm công nhân. Cuộc sống của cô giản dị, lam lũ. Cô không có tiền, nhưng cô có tình thương. Cô chăm sóc mẹ, lo cho mẹ từng bữa ăn, giấc ngủ.
Một ngày nọ, sau một trận bão lớn, mái nhà bị hư hại nặng. Nước mưa tràn vào nhà, làm hư hỏng đồ đạc. Bà Thao nhìn ngôi nhà, lòng đau như cắt.
"Thảo ơi, con về đây xem nhà đi con. Nhà hư hại nặng quá rồi," bà gọi điện cho Thảo, giọng bà run run.
"Mẹ ơi, con bận lắm. Công ty con đang có một dự án quan trọng. Mẹ cứ thuê thợ sửa đi. Con sẽ gửi tiền về cho mẹ sửa nhà," Thảo trả lời, giọng cô lạnh lùng.
Bà Thao chờ đợi. Nhưng tiền không về.
Bà gọi điện cho Thảo lần nữa. Lần này, bà không nói về tiền, bà nói về việc sửa nhà. "Thảo ơi, mẹ muốn con về đây, con xem nhà đi. Mái nhà dột nát lắm rồi."
"Mẹ ơi, mẹ không cần con về đâu. Con bận lắm. Mẹ cứ thuê thợ đi."
Bà Thao chờ đợi. Nhưng tiền không về.
Mai nhìn mẹ, lòng cô quặn thắt. Cô biết, cô phải làm một điều gì đó. Cô đến gặp mẹ. "Mẹ ơi, con sẽ sửa lại nhà cho mẹ."
"Không, con ơi. Con lấy tiền đâu ra mà sửa nhà. Con còn phải lo cho bản thân con nữa," bà nói, đôi mắt bà rưng rưng.
"Không sao đâu mẹ. Con sẽ gom góp từng đồng. Con sẽ làm việc chăm chỉ hơn."
Mai bắt đầu sửa lại nhà. Cô tự tay làm việc, cùng với những người thợ. Cô đổ mồ hôi, cô đổ nước mắt. Nhưng cô không thấy mệt mỏi. Cô chỉ thấy hạnh phúc. Mỗi đồng tiền cô kiếm được, cô đều dùng để mua vật liệu, để thuê thợ. Căn nhà dần được sửa chữa. Từ mái ngói, đến tường, đến sàn nhà, tất cả đều được làm mới.
Thảo về quê, nhìn thấy căn nhà mới, cô nhíu mày. "Sao em lại sửa nhà? Em lấy tiền đâu ra?"
"Em gom góp từng đồng, rồi đi vay mượn thêm," Mai trả lời, giọng cô điềm tĩnh.
"Em điên rồi. Em đi vay mượn để sửa cái nhà này sao? Sao không đợi chị gửi tiền về?"
"Em không đợi được. Mái nhà dột nát, mẹ không có chỗ ở."
Thảo im lặng. Cô cảm thấy một sự thất bại. Cô đã hứa, nhưng cô đã không thực hiện lời hứa.
Căn nhà mới được sửa xong. Căn nhà khang trang, sạch sẽ. Bà Thao sống trong căn nhà mới, lòng tràn đầy niềm vui và sự biết ơn.
"Mai ơi, con là người con hiếu thảo nhất," bà nói, đôi mắt bà rưng rưng.
"Mẹ ơi, con chỉ làm những gì con phải làm."
Chương 2: Di Sản Vô Hình
Sau khi bà Thao qua đời, Thảo về quê, tổ chức tang lễ một cách long trọng. Cô thuê ban nhạc, thuê xe sang, mua những món đồ đắt tiền. Cô muốn thể hiện sự giàu có của mình.
Sau đám tang, Thảo đến gặp Mai. "Mai, giờ mẹ đã mất, căn nhà này phải chia đôi. Mẹ chẳng để lại giấy tờ gì, nên chị em mình chia đôi."
Mai chết lặng. Cô không tin vào tai mình. Chị cô, người đã bỏ mặc mẹ, giờ đây lại đòi chia tài sản.
"Chị nói gì?" Mai hỏi, giọng cô run run.
"Em còn hỏi nữa sao? Mẹ không để lại di chúc, thì chị em mình chia đôi."
"Căn nhà này... là tình thương, không phải để chia," Mai nói, giọng cô nghẹn lại.
"Tình thương thì không có giá trị. Tiền mới có giá trị," Thảo nhếch mép.
Mai không nói gì. Cô lặng lẽ đi vào nhà, lấy ra một tập hồ sơ cũ kỹ. Trong đó có những hóa đơn vật liệu xây dựng, những bản hợp đồng vay mượn. Tất cả đều là tên Mai.
Thảo nhìn tập hồ sơ, khuôn mặt cô tái mét. Cô không nói được lời nào.
Mai lấy ra một chiếc điện thoại cũ. Cô bật một đoạn ghi âm.
"Mai à, con là người con hiếu thảo nhất. Mẹ không có gì cho con, mẹ chỉ có căn nhà này. Căn nhà này là tình thương, không phải để chia ba chia bảy. Mẹ muốn con giữ nó, để con có một mái ấm..."
Giọng bà Thao, khàn đục nhưng lại ấm áp, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Thảo nghe đoạn ghi âm, nước mắt cô chảy dài. Cô nhận ra mình chỉ còn lại khoảng trống trong ký ức mẹ. Mẹ cô đã yêu thương Mai hơn, đã tin tưởng Mai hơn.
"Tại sao... tại sao mẹ lại thiên vị em?" Thảo hỏi, giọng cô run rẩy.
Mai nhìn chị, đôi mắt cô đầy sự thương xót. "Chị ơi, mẹ không thiên vị. Mẹ luôn yêu thương chị. Nhưng chị chưa bao giờ thực sự báo hiếu. Chị chỉ mang về những món quà đắt tiền, nhưng chị không bao giờ mang về tình thương. Chị không bao giờ ở bên mẹ khi mẹ cần chị."
Thảo chết lặng. Cô nhớ lại những lần mẹ gọi điện, cô đều nói bận. Cô nhớ lại những lần về quê, cô chỉ ở lại vài tiếng. Cô đã quá bận rộn với công việc, với tiền bạc, mà cô quên mất điều quan trọng nhất: gia đình.
Thảo gục xuống, đôi mắt cô đẫm lệ. Cô nhìn Mai, đôi mắt cô tràn đầy sự hối hận. "Chị đã sai rồi... Chị đã sai rồi..."
Mai đỡ chị dậy, ôm lấy chị. "Chị ơi, chị đã về. Đó là điều quan trọng nhất."
Chương 3: Sự Trả Giá Của Lời Hứa
Thảo không đòi chia tài sản nữa. Cô trở về thành phố, nhưng cô không còn là Thảo của ngày xưa nữa. Cô không còn kiêu căng, ngạo mạn. Cô sống một cuộc sống khác. Cô dành thời gian cho gia đình, cho những người thân yêu.
Một ngày nọ, Thảo trở về quê, mang theo một món quà nhỏ cho Mai. "Mai, chị muốn tặng em món quà này."
Mai mở ra. Đó là một chiếc khăn len, giống hệt chiếc khăn mà mẹ cô đã thêu. Chiếc khăn được thêu tên "Thảo".
"Chị đã tìm thấy chiếc khăn này... chị đã tìm thấy nó trong tủ quần áo của mẹ," Thảo nói, giọng cô nghẹn lại. "Mẹ đã không quên chị..."
Mai ôm lấy chị, nước mắt chảy dài. "Mẹ không bao giờ quên chị. Mẹ luôn yêu chị."
Thảo ở lại quê, sống cùng Mai. Cô học cách làm vườn, học cách sống một cuộc sống giản dị. Cô không còn là người phụ nữ giàu có nữa, cô là một người em gái. Cô đã mất tất cả, nhưng cô đã tìm thấy một điều quý giá hơn cả tiền bạc: tình thân.
Thảo và Mai sống cùng nhau, chăm sóc nhau. Họ đã tha thứ cho nhau, và họ đã tìm thấy hạnh phúc.
Một buổi chiều, Thảo ngồi ở hiên nhà, nhìn ra cánh đồng lúa. Cô nhớ lại những lời Mai nói, "Chị chưa bao giờ thực sự báo hiếu." Cô biết, đó là sự thật. Cô đã trả nợ cho xã hội, nhưng cô chưa bao giờ trả nợ cho mẹ.
Cô nhìn Mai đang làm việc ngoài vườn, lòng cô tràn đầy sự biết ơn. Mai đã dạy cô một bài học. Bài học về sự tha thứ, về sự yêu thương.
Và Thảo, người chị cả kiêu ngạo ngày xưa, đã trở thành một người em gái. Cô đã học được rằng, hạnh phúc không phải là tiền bạc, không phải là quyền lực. Hạnh phúc là được ở bên gia đình, được yêu thương và được yêu thương. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.
Comments
Post a Comment