Cái nắng hè chói chang rải vàng trên con đường đất đỏ quen thuộc, nơi tôi – một cô bé mười hai tuổi – thường đạp xe đi học. Tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá, hòa cùng tiếng trống trường tan học, tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc của tuổi thơ. Nhưng trong lòng tôi, luôn có một nốt trầm, một nỗi mặc cảm khó nói thành lời. Nỗi mặc cảm mang tên dì Lành.
Dì Lành bước vào cuộc đời tôi khi tôi lên bảy, sau khi mẹ tôi qua đời. Dì là vợ sau của bố tôi, một người phụ nữ hiền lành, nhưng câm bẩm sinh. Dì không thể nói, không thể cất lên bất kỳ âm thanh nào ngoài những tiếng ú ớ khó hiểu. Cuộc sống của dì là một chuỗi ngày lặng lẽ, chỉ có ánh mắt và những cử chỉ tay là ngôn ngữ duy nhất.
Từ nhỏ, tôi đã thường tránh né dì. Không phải vì dì xấu xa, mà vì tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi sợ ánh mắt tò mò của bạn bè, sợ những lời trêu chọc ác ý. Mỗi khi có bạn đến nhà, tôi đều tìm cách kéo dì vào phòng, hoặc bảo dì đi đâu đó để tránh mặt. Tôi sợ hãi cái nhìn khác lạ của họ khi thấy dì không thể nói. Tôi sợ hãi cái suy nghĩ: “Con bé này có mẹ kế là người câm.”
Bạn bè tôi, những đứa trẻ hồn nhiên nhưng đôi khi cũng tàn nhẫn, thường trêu chọc tôi. “Mẹ mày là người câm à? Sao bà ấy không nói gì?” “Mẹ mày có nói chuyện được không?” Những câu hỏi ấy như những mũi kim đâm vào tim tôi. Tôi không dám trả lời, chỉ biết cúi gằm mặt, lẩn tránh. Tôi chẳng dám nhận dì là mẹ trước mặt bạn bè. Trong tâm trí non nớt của tôi, dì Lành chỉ là một người phụ nữ sống chung nhà với bố tôi, là một gánh nặng mà tôi phải chịu đựng.
Bố tôi, một người đàn ông hiền lành, ít nói, cũng không nhận ra những giằng xé trong lòng tôi. Ông yêu thương dì Lành bằng cả tấm lòng, và ông luôn cố gắng bảo vệ dì trước những lời dị nghị của người đời. Ông thường nói với tôi: “Dì Lành là người tốt. Dì thương con lắm. Con phải biết nghe lời dì.” Nhưng những lời nói ấy không thể chạm đến trái tim tôi, trái tim đã bị che phủ bởi sự mặc cảm và nỗi sợ hãi.
Dì Lành vẫn âm thầm lo toan mọi việc trong nhà. Dì nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp. Dì chăm sóc tôi từng chút một, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Mỗi khi tôi đi học về, dì đều chờ sẵn ở cổng, ánh mắt dì luôn dõi theo tôi. Dì dùng những cử chỉ tay để hỏi han tôi về buổi học, về những gì tôi đã làm trong ngày. Tôi thường chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, không đáp lại nhiều. Tôi không muốn trò chuyện với dì, không muốn đối diện với sự khác biệt của dì.
Những ngày tôi bị ốm, dì thức trắng đêm bên giường. Dì đắp khăn lạnh lên trán tôi, lau mồ hôi cho tôi. Dì dùng những cử chỉ tay để hỏi tôi có đau không, có muốn ăn gì không. Tôi vẫn giữ khoảng cách. Tôi nghĩ, đó là bổn phận của dì, dì phải làm vậy.
Suốt những năm tháng tuổi thơ và cả những năm đầu cấp hai, tôi vẫn giữ thái độ ấy với dì Lành. Tôi tránh né dì, tôi mặc cảm về dì. Tôi không bao giờ nghĩ rằng dì thực sự yêu thương tôi. Tôi nghĩ, dì chỉ ở bên tôi vì bổn phận, vì bố tôi.
Cho đến một ngày, một tai nạn bất ngờ xảy ra đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi về dì Lành.
Đó là một buổi chiều cuối năm cấp hai. Trời đổ mưa tầm tã. Tôi đang trên đường đi học về, vội vàng đạp xe để tránh mưa. Bất ngờ, một chiếc xe tải lao tới từ phía sau, khuất tầm nhìn. Tôi giật mình, vội vàng đánh lái, nhưng đã quá muộn. Chiếc xe của tôi bị đổ, tôi văng xuống đường, đầu đập xuống đất. Một cơn đau nhói chạy khắp cơ thể, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã tối mịt. Tôi thấy mình nằm trên vỉa hè, toàn thân đau nhức. Chiếc xe đạp nằm chỏng chơ cách đó không xa, bánh xe đã méo mó. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể tôi không cử động được. Tôi đưa tay lên đầu, máu đang chảy. Tôi cố gắng tìm chiếc điện thoại trong cặp để gọi cho bố, nhưng chiếc điện thoại đã biến mất.
Tôi hoảng loạn. Đường vắng tanh, không một bóng người. Mưa vẫn rơi nặng hạt, thấm ướt quần áo tôi, khiến tôi run rẩy vì lạnh. Tôi không biết phải làm gì. Tôi cảm thấy cô đơn, sợ hãi tột cùng. Tôi chỉ biết nằm đó, chờ đợi, và hy vọng có ai đó sẽ đi ngang qua.
Thời gian cứ thế trôi đi. Tôi không biết đã bao lâu. Cơn đau càng ngày càng dữ dội. Tôi cảm thấy mình đang mất dần ý thức. Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến bố, nghĩ đến dì Lành. Một nỗi hối hận dâng lên trong lòng tôi. Tôi hối hận vì đã đối xử tệ bạc với dì. Tôi hối hận vì đã không nhận ra tình yêu thương của dì.
Trong lúc tôi đang dần chìm vào vô thức, tôi nghe thấy tiếng chân chạy vội vã. Rồi một bóng người mờ ảo xuất hiện. Tôi cố gắng mở mắt ra. Đó là dì Lành.
Dì Lành! Sao dì lại ở đây?
Khuôn mặt dì Lành tái mét, đôi mắt dì mở to, đầy vẻ hoảng sợ. Dì không nói được lời nào, chỉ dùng tay run rẩy chạm vào đầu tôi, rồi nhìn xuống vết máu. Nước mắt dì trào ra, lăn dài trên má. Dì không khóc thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt ấy nói lên tất cả nỗi đau, nỗi lo lắng của dì.
Dì Lành vội vàng cúi xuống, kiểm tra cơ thể tôi. Dì nhẹ nhàng nâng tôi dậy, cố gắng đưa tôi vào lề đường. Dì dùng những cử chỉ tay liên tục, hối hả, như đang nói: “Con ơi, con không sao chứ? Con đau ở đâu? Mẹ lo cho con lắm.”
Tôi muốn nói, muốn xin lỗi dì. Nhưng tôi không thể nói được lời nào. Tôi chỉ biết nhìn dì, nước mắt tôi cũng lăn dài. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được một tình yêu thương mạnh mẽ từ dì Lành. Tình yêu thương không cần lời nói, nhưng lại chạm đến tận sâu thẳm trái tim tôi.
Dì Lành cố gắng bế tôi lên, nhưng tôi quá nặng. Dì vội vàng chạy đi, rồi một lúc sau, dì quay lại với một người đàn ông lạ mặt. Dì dùng những cử chỉ tay để diễn tả lại mọi chuyện. Người đàn ông đó hiểu ý, vội vàng giúp dì đưa tôi lên xe máy.
Chúng tôi đến bệnh viện. Tôi được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Dì Lành đứng ở ngoài, khuôn mặt dì vẫn đầy vẻ lo lắng. Bác sĩ nói tôi bị chấn động não nhẹ, và vài vết thương ngoài da. Tôi cần phải nằm viện để theo dõi.
Suốt ba ngày tôi nằm viện, dì Lành không rời tôi nửa bước. Dì thức trắng bên giường bệnh, không hề chợp mắt. Bố tôi bỉnh tính, có phần lơ đễnh, đến thăm tôi một vài lần rồi lại phải về làm việc. Còn dì, người phụ nữ câm bẩm sinh ấy, lại là người ở bên tôi suốt những ngày dài đêm vắng.
Dì không nói được lời nào, nhưng chỉ dùng tay vuốt tóc tôi, đôi mắt dì luôn chan chứa tình thương. Mỗi khi tôi tỉnh dậy, dì đều mỉm cười, ánh mắt dì dịu dàng đến lạ. Dì dùng những cử chỉ tay để hỏi tôi có đói không, có khát không, có muốn đi vệ sinh không. Dì đút cháo cho tôi ăn, dì giúp tôi uống thuốc. Dì lau người, thay quần áo cho tôi. Từng động tác của dì đều nhẹ nhàng, cẩn thận.
Tôi nằm đó, nhìn dì. Tôi thấy dì mệt mỏi, đôi mắt dì thâm quầng vì thiếu ngủ. Nhưng dì không hề than vãn. Dì vẫn ở bên tôi, âm thầm chăm sóc tôi.
Tôi nhớ lại những lời trêu chọc của bạn bè, những ánh mắt dò xét của hàng xóm. Tôi nhớ lại những lần tôi đã tránh né dì, đã xấu hổ về dì. Tôi cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng. Tôi đã sai rồi. Tôi đã quá ngốc nghếch, quá vô tâm.
Một buổi chiều, khi tôi đang nằm đó, nhìn dì Lành đang gọt hoa quả cho tôi, tôi khẽ nắm lấy tay dì. Dì giật mình, quay lại nhìn tôi.
Tôi muốn nói, muốn xin lỗi dì. Nhưng tôi không biết phải nói gì. Tôi chỉ biết nhìn dì, nước mắt tôi lại lăn dài. Dì Lành không nói gì, chỉ khẽ vuốt tóc tôi, ánh mắt dì chan chứa tình thương.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: tình yêu không cần lời nói. Tình yêu không cần những lời hoa mỹ, không cần những cử chỉ phô trương. Tình yêu đôi khi chỉ là sự im lặng, sự hy sinh thầm lặng, và sự hiện diện bên cạnh khi ta cần nhất.
Và tôi biết, người phụ nữ ấy – bằng trái tim lặng lẽ – chính là người mẹ thứ hai của tôi. Dì không sinh ra tôi, nhưng dì đã yêu thương tôi hơn cả bản thân mình. Dì đã âm thầm hy sinh vì tôi, mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Khi tôi xuất viện, tôi không còn cảm thấy mặc cảm về dì Lành nữa. Tôi tự hào về dì. Tôi nắm chặt tay dì, đi bộ về nhà. Tôi không còn sợ ánh mắt của người khác. Tôi không còn sợ những lời trêu chọc của bạn bè. Tôi biết, tôi có một người mẹ tuyệt vời.
Sau tai nạn đó, tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi không còn tránh né dì Lành nữa. Tôi chủ động nói chuyện với dì bằng cử chỉ tay, bằng ánh mắt. Tôi học cách lắng nghe dì, học cách hiểu những gì dì muốn nói.
Bố tôi cũng rất vui khi thấy tôi và dì thân thiết với nhau. Ông thường nói: “Con gái bố lớn thật rồi. Con đã biết yêu thương dì Lành rồi.”
Tôi không còn xấu hổ khi bạn bè đến nhà. Tôi tự hào giới thiệu dì Lành với họ. “Đây là mẹ của mình. Mẹ mình là người câm, nhưng mẹ mình rất tuyệt vời.” Những người bạn thực sự của tôi đều hiểu và yêu quý dì Lành.
Những năm tháng sau đó, tôi và dì Lành trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Tôi kể cho dì nghe về những câu chuyện ở trường, về những ước mơ của tôi. Dì Lành lắng nghe tôi một cách chăm chú, ánh mắt dì luôn dịu dàng.
Dì vẫn là người phụ nữ ít nói, nhưng tôi cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ dì. Dì vẫn âm thầm lo toan mọi việc trong nhà, vẫn chăm sóc tôi từng chút một. Dì vẫn là người thức khuya dậy sớm, vẫn là người lo lắng cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ.
Tôi tốt nghiệp cấp ba, rồi thi đậu đại học. Ngày tôi khăn gói lên thành phố nhập học, dì Lành tiễn tôi ra bến xe. Dì không nói được lời nào, chỉ ôm chặt lấy tôi. Tôi thấy nước mắt dì lăn dài. Tôi cũng bật khóc.
“Mẹ ơi, con sẽ cố gắng học thật giỏi. Con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu,” tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào.
Dì Lành gật đầu, tay dì khẽ vuốt tóc tôi. Ánh mắt dì chan chứa tình thương.
Trong những năm tháng học đại học, tôi vẫn thường xuyên gọi điện về nhà, nói chuyện với dì. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, tôi đều nghĩ đến dì. Dì là nguồn động lực lớn nhất của tôi. Dì là người đã dạy tôi biết rằng, tình yêu thương không cần lời nói.
Nhiều năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định ở thành phố. Tôi lập gia đình và có con. Tôi vẫn thường xuyên về thăm bố mẹ. Dì Lành đã già hơn nhiều, mái tóc đã bạc trắng, dáng người gầy guộc. Nhưng ánh mắt dì vẫn ánh lên vẻ hiền từ, bao dung.
Con gái tôi, bé An, rất yêu quý dì Lành. Bé thường chạy đến ôm lấy dì, kể cho dì nghe những câu chuyện ở trường. Dì Lành khẽ cười, đôi mắt bà ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi thường kể cho con gái nghe về dì Lành, về câu chuyện của chúng tôi. Tôi muốn con gái tôi hiểu rằng, tình yêu thương không có ranh giới, không có sự phân biệt.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi cạnh dì Lành trên hiên nhà, nhìn ra khoảng sân nhỏ ngập nắng, tôi khẽ nắm lấy bàn tay gầy guộc của dì.
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ vì tất cả,” tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. “Cảm ơn mẹ vì đã yêu thương con, cảm ơn mẹ vì đã dạy con biết rằng, tình yêu không cần lời nói.”
Dì Lành nhìn tôi, đôi mắt bà ánh lên một tia sáng dịu dàng. Bà không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười của bà là câu trả lời cho tất cả.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một sự bình yên trọn vẹn. Tôi biết, tôi đã tìm thấy người mẹ thứ hai của mình. Một người mẹ không sinh ra tôi, nhưng đã cho tôi một tình yêu thương vô bờ bến. Một tình yêu thương đã âm thầm dõi theo tôi, đã nâng đỡ tôi trên mỗi bước đường đời. Và đó, chính là điều quý giá nhất mà tôi có được trong cuộc đời này.
Dì Lành không cần phải nói một lời nào để tôi hiểu được tình yêu của dì. Tình yêu ấy đã được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt, từng cử chỉ quan tâm, từng ánh mắt dịu dàng. Dì đã dạy tôi một bài học mà không một trường lớp nào có thể dạy được: bài học về sự thấu hiểu, về sự chấp nhận, và về sức mạnh của tình yêu thương không lời.
Cuộc đời tôi, từ một cô bé mặc cảm về người mẹ kế câm bẩm sinh, đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống. Và tất cả, là nhờ có dì Lành, người mẹ thứ hai của tôi.
Comments
Post a Comment