Min menu

Pages

Mẹ kế c-âm b-ẩm s-inh và lời xin lỗi muộn màng: Tôi kh-óc ò-a khi bà giúp tôi lúc h-oạn n-ạn...


Thế giới của một đứa trẻ nhỏ bé, gói gọn trong những khái niệm đơn giản: mẹ là người nói, người hát ru, người vỗ về bằng lời. Với tôi, mẹ là những âm thanh ấy, nhưng mẹ tôi đã mất sớm. Và rồi, dì Lành bước vào cuộc đời tôi, mang theo một sự im lặng tuyệt đối. Đó là sự im lặng đã từng khiến tôi xa lánh, thậm chí là xấu hổ, cho đến khi một biến cố xảy ra, vạch trần một sự thật mà trái tim tôi đã quá lâu không chịu nhìn nhận.

Tuổi Thơ Trong Im Lặng Và Nỗi Xấu Hổ Non Nớt
Ký ức về mẹ ruột tôi chỉ là những mảng màu nhạt nhòa, phảng phất hương hoa sữa và tiếng hát ru ầu ơ mỗi buổi tối. Bà mất khi tôi còn quá nhỏ để hiểu hết sự mất mát ấy. Bố tôi, một người đàn ông hiền lành, cục mịch, sau nhiều năm ở vậy nuôi con, đã đi bước nữa. Dì Lành xuất hiện trong cuộc đời tôi như một cái bóng không tiếng động. Dì là một người phụ nữ câm bẩm sinh.

Thuở nhỏ, tôi thường né tránh dì. Thế giới của dì là sự tĩnh lặng, là những cử chỉ tay vụng về thay cho lời nói. Trong mắt một đứa trẻ, sự khác biệt ấy thật đáng sợ, và đáng xấu hổ. Bạn bè tôi thường hỏi: “Mẹ mày sao không nói chuyện?” Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, giả vờ như không nghe thấy. Rồi những lời trêu chọc bắt đầu: “Mày có mẹ câm!” “Mẹ mày không biết nói!” Những lời nói ấy như những mũi kim đâm vào tim tôi, khiến tôi cảm thấy mặc cảm, ghét bỏ chính dì.

Trong những buổi họp phụ huynh, tôi luôn mong bố tôi sẽ là người đến. Nếu dì Lành đến, tôi sẽ giả vờ không quen biết. Tôi cố gắng ngồi thật xa bà, cúi mặt xuống bàn, mong sao thời gian trôi thật nhanh để kết thúc buổi họp. Tôi chẳng dám nhận dì là mẹ, thậm chí còn tránh gọi bà bằng bất cứ danh xưng nào. Với tôi, dì chỉ là “vợ sau của bố”, một người phụ nữ sống chung nhà, chứ không phải một người mẹ.

Dì Lành cũng ít khi chủ động đến gần tôi. Dì chỉ lặng lẽ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Đôi khi, tôi thấy dì đứng lặng trước cửa phòng tôi, ánh mắt nhìn tôi xa xăm, nhưng rồi dì lại quay đi, không một cử chỉ nào. Tôi giải thích sự im lặng của dì là sự thờ ơ, sự lạnh nhạt. Tôi tin rằng dì cũng không yêu thương gì tôi, có lẽ dì cũng cảm thấy gánh nặng khi phải chăm sóc một đứa con không phải của mình.

Bố tôi, ông cũng là người ít nói. Ông không bao giờ ép tôi phải gọi dì Lành là mẹ, cũng không bao giờ giải thích về sự im lặng của dì. Ông chỉ lặng lẽ quan tâm cả hai chúng tôi, vun vén cho gia đình bằng những hành động cụ thể, chứ không phải bằng lời nói. Trong ngôi nhà ấy, tôi lớn lên trong một thế giới của sự im lặng, với những cảm xúc bị kìm nén, với những định kiến mà chính tôi tự tạo ra.

Biến Cố Bất Ngờ và Sự Xuất Hiện Của Bóng Hình Lặng Lẽ
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi trong sự xa cách với dì Lành. Tôi lớn dần, những mặc cảm vẫn đeo bám dai dẳng. Cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ xảy ra, làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi về dì.

Đó là một buổi chiều tối muộn, khi tôi đạp xe về nhà sau buổi học thêm. Trời bỗng đổ mưa như trút nước, gió thổi mạnh. Con đường vắng vẻ, trơn trượt. Tôi không may bị ngã xe. Chiếc xe đổ nhào, tôi văng ra lề đường, đầu đập xuống đất. Một cơn đau nhói chạy khắp người. Chiếc điện thoại trong túi quần cũng văng ra đâu mất. Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng chân tay bủn rủn, đầu óc choáng váng. Không ai qua lại. Tôi nằm đó, giữa trời mưa lạnh giá, cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

Thời gian cứ thế trôi qua. Mưa vẫn xối xả. Tôi cảm thấy cơ thể mình lạnh cóng, ý thức dần mơ hồ. Tôi cố gắng cất tiếng kêu cứu, nhưng giọng nói yếu ớt của tôi bị nhấn chìm trong tiếng mưa gió.

Và rồi, trong màn mưa dày đặc, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Đó là dì Lành. Dì đang chạy. Dì chạy như bay, không màng đến mưa gió, không màng đến bùn đất bám đầy quần áo. Đôi mắt dì mở to, lo lắng tột cùng.

“Dì!” Tôi cố gắng gọi, nhưng tiếng gọi của tôi chỉ như một tiếng thở dài.

Dì Lành nhìn thấy tôi. Gương mặt dì bỗng tái mét, đôi mắt dì mở to hơn nữa, nhưng rồi một tia sáng mừng rỡ vụt qua. Dì lao đến bên tôi, quỳ xuống. Đôi bàn tay chai sạn của dì run rẩy chạm vào trán tôi, chạm vào vết thương trên đầu tôi. Dì cố gắng ra hiệu cho tôi, ánh mắt đầy sự hốt hoảng và lo lắng. Dì không nói được, nhưng những cử chỉ của dì lại nói lên tất cả.


Dì Lành vội vàng đỡ tôi dậy. Tôi cảm thấy đau nhói khắp người, nhưng hơi ấm từ dì lại khiến tôi cảm thấy an tâm lạ thường. Dì cố gắng nhấc chiếc xe đạp của tôi lên, nhưng xe quá nặng. Dì vội vàng bỏ lại xe, rồi dì cõng tôi trên lưng. Đôi vai gầy gò của dì run lên vì sức nặng của tôi, nhưng dì vẫn cố gắng từng bước một, men theo con đường trơn trượt.

Tôi úp mặt vào lưng dì, cảm nhận hơi ấm từ dì, cảm nhận nhịp tim đập mạnh của dì. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn rơi. Không phải vì đau, mà vì một cảm giác lạ lẫm, một cảm giác được yêu thương, được che chở mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được từ dì. Tôi tự hỏi, tại sao dì lại biết tôi ở đây? Tại sao dì lại tìm tôi?

Sau này, tôi mới biết. Khi trời đổ mưa lớn, bố tôi đang bận công việc chưa về. Dì Lành thấy trời tối mà tôi chưa về, lại đúng lúc mưa to, nên dì đã lo lắng. Dì biết tôi hay đi con đường tắt ấy để về nhà. Dì không có điện thoại để gọi cho tôi, cũng không thể nói được để hỏi han ai. Dì đã tự mình chạy khắp khu vực, tìm kiếm tôi dưới trời mưa. Dì đã chạy hết con hẻm này đến con hẻm khác, không một chút do dự, không một chút sợ hãi. Cho đến khi dì tìm thấy tôi.

Ba Ngày Trong Viện Và Sự Thức Tỉnh Muộn Màng
Dì Lành cõng tôi đến bệnh viện gần nhất. Bác sĩ kiểm tra, may mắn là tôi chỉ bị chấn động nhẹ ở đầu và một vài vết trầy xước. Tôi phải nằm viện ba ngày để theo dõi.

Suốt ba ngày tôi nằm viện, dì Lành thức trắng bên giường tôi. Dì không rời tôi nửa bước. Dì không nói được, nên dì không thể trò chuyện với tôi, không thể kể chuyện cho tôi nghe. Nhưng dì luôn ở đó. Đôi bàn tay chai sạn của dì nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đôi mắt dì luôn hướng về phía tôi, chan chứa tình thương. Mỗi khi tôi tỉnh giấc, dì lại mỉm cười hiền hậu, rồi đưa nước cho tôi uống, hay giúp tôi chỉnh lại chăn.

Có những lúc tôi cảm thấy đau đớn, dì lại nắm chặt tay tôi, ánh mắt dì như muốn nói: “Cố lên con, mẹ ở đây rồi.” Dì không nói được, nhưng ánh mắt dì, những cử chỉ của dì lại nói lên tất cả. Nó nói lên một tình yêu thương sâu sắc, một sự quan tâm vô điều kiện.

Tôi nằm đó, nhìn dì. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhìn dì Lành bằng một ánh mắt khác. Tôi nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt dì, sự lo lắng hằn sâu trên gương mặt dì. Tôi nhìn thấy đôi bàn tay chai sạn của dì, những vết chai sần từ những năm tháng lao động vất vả, từ những lần giặt giũ, nấu nướng cho gia đình.

Trong những giây phút ấy, tôi nhận ra một điều mà tôi đã bỏ quên suốt bao nhiêu năm: tình yêu không cần lời nói. Tình yêu không nhất thiết phải thể hiện bằng những lời hoa mỹ, bằng những cử chỉ lãng mạn. Tình yêu có thể là sự im lặng, là sự hy sinh thầm lặng, là những hành động cụ thể.

Dì Lành, người phụ nữ câm bẩm sinh, người mà tôi đã từng xấu hổ, đã từng né tránh, lại chính là người đã yêu thương tôi bằng cả trái tim lặng lẽ của mình. Dì đã không cần lời nói để thể hiện tình yêu. Dì đã dùng hành động, dùng sự hiện diện của mình, dùng sự hy sinh của mình để chứng minh tất cả.

Nước mắt tôi lại trào ra. Lần này, không phải vì đau đớn hay sợ hãi, mà vì sự hối hận tột cùng, và vì một tình yêu thương vừa mới được khám phá. Tôi nắm chặt tay dì, muốn nói thật nhiều lời xin lỗi, lời cảm ơn. Nhưng tôi biết, dì sẽ không nghe thấy. Tôi chỉ có thể dùng ánh mắt, dùng cử chỉ để bày tỏ lòng mình.

Khi tôi xuất viện, tôi không còn cảm thấy xa cách với dì Lành nữa. Tôi chủ động đến gần dì, chủ động nói chuyện với dì, dù dì không thể đáp lại bằng lời. Tôi kể cho dì nghe về những gì đã xảy ra ở trường, về những ước mơ của tôi. Tôi lắng nghe những cử chỉ của dì, cố gắng hiểu những gì dì muốn nói.

Bố tôi cũng nhận ra sự thay đổi trong tôi. Ông mỉm cười. Ông không nói gì, nhưng tôi biết, ông đang rất vui.


Hạnh Phúc Trong Sự Thấu Hiểu
Từ ngày đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn cảm thấy xấu hổ về dì Lành nữa. Tôi tự hào về dì. Tôi kể cho bạn bè nghe về câu chuyện của dì, về tình yêu thương vô điều kiện của dì. Và những người bạn từng trêu chọc tôi, giờ đây lại nhìn dì bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Dì Lành vẫn vậy, vẫn lặng lẽ, vẫn tần tảo. Nhưng giờ đây, trong mắt tôi, sự im lặng của dì không còn là rào cản, mà là một sự đặc biệt. Đó là sự im lặng của tình yêu thương, của sự hy sinh không lời. Dì vẫn không nói được, nhưng những cử chỉ của dì, những cái vuốt tóc nhẹ nhàng của dì, những ánh mắt chan chứa tình thương của dì, lại nói lên tất cả.

Tôi nhận ra, người phụ nữ ấy – bằng trái tim lặng lẽ – chính là người mẹ thứ hai của tôi. Không phải mẹ ruột, không phải mẹ kế theo định nghĩa xã hội. Bà là mẹ của tôi, bằng tình yêu thương không cần lời nói, bằng sự hy sinh thầm lặng, bằng sự hiện diện vô điều kiện trong cuộc đời tôi.

Nhiều năm sau, khi tôi đã trưởng thành, có công việc ổn định, tôi vẫn thường xuyên về thăm dì. Tôi vẫn thường ngồi cạnh dì, nắm lấy tay dì, và kể cho dì nghe về cuộc sống của tôi. Dì vẫn lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt dì vẫn chan chứa tình thương.

Có một lần, tôi ngồi cạnh dì, nhìn ngắm căn nhà thân quen. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, nhớ lại những mặc cảm, những nỗi xấu hổ. Tôi mỉm cười. Tôi đã từng nghĩ dì là người xa lạ, nhưng dì lại là người đã tìm thấy tôi trong đêm mưa lạnh giá, là người đã thức trắng bên tôi, là người đã yêu thương tôi bằng một tình yêu không lời.

Tôi quay sang nhìn dì, đôi mắt tôi rưng rưng. “Dì ơi,” tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. “Con yêu dì nhiều lắm.”

Dì Lành mỉm cười. Nụ cười của dì giờ đây đã rạng rỡ hơn, ấm áp hơn. Dì đưa tay vuốt tóc tôi, một cử chỉ quen thuộc, một cử chỉ đã sưởi ấm trái tim tôi suốt bao nhiêu năm.

Tôi biết, dì không thể nghe thấy lời tôi nói. Nhưng tôi cũng biết, dì đã cảm nhận được tình yêu của tôi. Bởi vì, tình yêu, không cần lời nói, nó được cảm nhận bằng trái tim.

Cuộc đời vẫn tiếp diễn. Câu chuyện của tôi và dì Lành là một lời nhắc nhở về sự thấu hiểu, về tình yêu thương không giới hạn. Đôi khi, chúng ta quá mải mê với những điều hiển hiện, mà bỏ qua những giá trị thầm lặng. Đôi khi, những người ít nói nhất lại là những người yêu thương ta nhiều nhất, bằng cả trái tim và hành động.

Và tôi biết ơn cuộc đời, vì đã cho tôi một người mẹ thứ hai, một người mẹ đặc biệt, một người mẹ đã dạy tôi rằng, tình yêu đích thực không cần bất kỳ ngôn ngữ nào để được bày tỏ.

Comments