Ánh nắng chiều Đà Nẵng len lỏi qua ô cửa kính, hắt lên tấm rèm cửa voan trắng muốt trong căn phòng khách của tôi. Hương trà sen thơm dịu quyện với tiếng chim hót líu lo ngoài ban công. Tôi, bà Lan, ngồi đó, tay vuốt ve tấm sổ đỏ còn thơm mùi mực. Căn nhà này, trị giá bốn tỷ đồng, là món quà hồi môn tôi dành cho con gái duy nhất của mình, Mai, chuẩn bị về nhà chồng.
Ban đầu, tôi chỉ định trả trước 1,8 tỷ đồng, phần còn lại để vợ chồng Mai tự trả góp. Tôi muốn con bé hiểu giá trị của sự nỗ lực, muốn nó cùng chồng vun đắp cho tổ ấm của mình. Nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại chùn lòng. Mai là đứa yếu đuối, nhạy cảm. Tôi sợ áp lực tài chính sẽ đè nặng lên vai con bé, sợ nó phải vật lộn với những giấy tờ vay nợ phức tạp. Hơn nữa, tôi cũng muốn tránh mọi phiền phức giấy tờ sau này. Thế là, tôi quyết định dồn hết số tiền tiết kiệm cả đời, thậm chí vay mượn thêm chút ít để mua đứt căn nhà này, và sổ đỏ hoàn toàn đứng tên tôi. Đó là cách tôi bảo vệ con bé, cách tôi trao cho con một khởi đầu trọn vẹn nhất.
Ngày cưới của Mai và Long diễn ra trong không khí ấm cúng, hạnh phúc. Long, con rể tôi, là một chàng trai khôi ngô, nhanh nhẹn. Cậu ấy tỏ ra rất vui mừng khi được bố mẹ vợ mua nhà cho. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Mai và Long, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Tôi tin rằng, căn nhà này sẽ là tổ ấm vững chắc, nơi con gái tôi được bình yên và hạnh phúc.
Tuy nhiên, niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu. Chỉ vài tháng sau hôn lễ, bà thông gia, mẹ của Long, đã viện cớ “lên chăm cháu, mong có cháu bế” để lên sống chung. Tôi biết, Mai và Long chỉ vừa mới cưới, chưa có ý định sinh con ngay. Nhưng bà thông gia cứ khăng khăng, nói rằng bà nhớ con trai, muốn lên phụ giúp con cái.
Tôi thoáng chút lo lắng. Căn hộ của Mai và Long tuy rộng rãi đối với hai vợ chồng trẻ, nhưng nếu có thêm người lớn thì sẽ chật chội. Hơn nữa, tôi biết tính bà thông gia – bà ấy là người thích kiểm soát và có vẻ ích kỷ. Nhưng tôi không nói gì. Tôi nghĩ, thôi thì bà ấy cũng là mẹ chồng của con bé, là bà nội tương lai của cháu mình. Chắc chỉ ở tạm vài bữa rồi về thôi.
Thế nhưng, “vài bữa” của bà thông gia lại kéo dài lê thê. Bà ta không chỉ đến ở, mà còn biến căn nhà của Mai thành “đại bản doanh” của gia đình bà. Chỉ trong thời gian ngắn, bà lần lượt đón cháu nội, rồi cả con trai lớn và con dâu lên ở. Từ một căn hộ ấm cúng của đôi vợ chồng trẻ, giờ đây nó biến thành một cái chợ thu nhỏ với sáu người chen chúc nhau.
Tôi nghe Mai than thở qua điện thoại. “Mẹ ơi, nhà con chật chội quá. Bà nội lại hay bắt bẻ, mà hai đứa cháu thì cứ quấy phá suốt ngày. Con mệt mỏi lắm mẹ ạ. Long thì cứ bảo con cố gắng chịu đựng, nói là mẹ và anh chị em ruột thì phải thông cảm.” Giọng Mai nghẹn ngào, pha lẫn sự ấm ức.
Tôi nghe con bé than thở mà lòng đau như cắt. Con gái tôi, đứa con gái bé bỏng của tôi, đã phải chịu đựng những chuyện như vậy. Tôi biết Mai là đứa yếu đuối, không dám phản kháng. Nó sợ làm mất lòng chồng, sợ mang tiếng “con dâu hỗn láo”.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn giận. Tôi nghĩ, hay là nói chuyện với bà thông gia một cách nhẹ nhàng, khuyên bà ấy về quê. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến những lời bà ấy nói với Mai qua điện thoại, những lời nói đầy tính chiếm hữu, coi căn nhà của tôi như là tài sản của bà ấy.
Cơn giận bùng lên trong lòng tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Căn nhà đó là mồ hôi nước mắt cả đời tôi. Tôi mua nó để con gái tôi được sống yên ổn, hạnh phúc, chứ không phải để nó biến thành nơi tụ tập của một gia đình đông đúc, không có ý thức.
Một buổi chiều, tôi mặc bộ quần áo chỉnh tề nhất, cầm theo chiếc túi xách, bên trong có cuốn sổ đỏ. Tôi bắt taxi đến thẳng nhà Mai.
Vừa bước vào cổng, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên trong. Tiếng trẻ con la hét, tiếng người lớn nói chuyện ầm ĩ. Căn nhà của Mai, ngày tôi đến thăm còn gọn gàng sạch sẽ, giờ đây bừa bộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Mẹ đến chơi à?” Mai thấy tôi, ánh mắt nó thoáng chút bất ngờ, rồi lại trở nên lo lắng. Long cũng đứng dậy chào tôi, nhưng khuôn mặt cậu ấy có vẻ hơi gượng gạo.
Bà thông gia thấy tôi, bà ta nheo mắt, nở một nụ cười xã giao nhưng không mấy thân thiện. “Bà sui đến chơi à? Lâu lắm không gặp.”
Tôi gật đầu, không đáp lại nụ cười của bà ta. Tôi đi thẳng vào vấn đề, giọng nói tôi vang rõ, dứt khoát.
“Chào bà sui. Tôi đến đây hôm nay không phải để chơi. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với bà.” Tôi nói, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào bà thông gia.
Bà thông gia nhướng mày. “Có chuyện gì mà bà làm nghiêm trọng thế?”
“Chuyện là thế này,” tôi nói, giọng tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên. “Căn nhà này, tôi mua để làm quà hồi môn cho con gái tôi, Mai. Và sổ đỏ, vẫn đứng tên tôi.”
Nói đến đây, tôi lấy cuốn sổ đỏ từ trong túi xách ra, đặt lên bàn. Bà thông gia và cả Long, Mai đều sững sờ khi nhìn thấy cuốn sổ đỏ đó.
“Tôi đã thấy bà và gia đình bà đến đây ở được một thời gian rồi. Tôi cũng biết là gia đình bà đang cần chỗ ở. Thế nên, từ tháng sau, tôi sẽ thu sáu triệu đồng mỗi tháng tiền thuê nhà.” Tôi nói, nhấn mạnh từng từ.
Cả căn phòng bỗng im lặng như tờ. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Bà thông gia, sau vài giây chết lặng, bật cười khẩy.
“Bà nói gì thế? Tiền thuê nhà? Đây là nhà của con trai tôi! Tôi là mẹ của Long, tôi đến ở với con trai tôi thì có gì sai?” Bà ta nói, giọng điệu đầy sự ngang ngược.
Tôi nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt tôi kiên quyết. “Đây không phải nhà của con trai bà. Đây là nhà của tôi. Và tôi cho con gái tôi, Mai, sử dụng. Tôi chưa bao giờ sang tên cho ai cả. Bà có thể xem tên chủ sở hữu trên sổ đỏ là ai.” Tôi nói, chỉ vào cuốn sổ đỏ trên bàn.
Bà thông gia vội vàng cầm lấy cuốn sổ đỏ, đôi mắt bà ta lướt nhanh qua từng dòng chữ. Khuôn mặt bà ta biến sắc. Tên tôi, Trần Thị Lan, rõ ràng trên từng trang giấy.
“Không thể nào! Bà lừa tôi!” Bà ta gào lên, đôi mắt bà ta đỏ ngầu. “Cái nhà này là bà mua cho thằng Long! Long! Con nói cho mẹ nghe đi con!” Bà ta quay sang Long, ánh mắt bà ta cầu khẩn.
Long cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt mẹ. Cậu ấy biết tôi nói thật. Cậu ấy biết căn nhà này chưa từng sang tên cho Mai hay cho cậu ấy.
“Thưa mẹ, mẹ Lan nói đúng. Sổ đỏ vẫn đứng tên mẹ ạ,” Long nói khẽ, giọng điệu đầy vẻ xấu hổ.
Bà thông gia như phát điên. “Mày! Mày dám cãi lời mẹ mày à? Mày quên hết công ơn mẹ nuôi mày khôn lớn à?” Bà ta quay sang tôi, ánh mắt bà ta đầy hận thù. “Bà dám làm vậy với tôi sao? Bà muốn đuổi tôi ra khỏi nhà sao?”
Tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh. “Tôi không đuổi bà. Tôi chỉ muốn nói rõ ràng về quyền lợi và trách nhiệm. Nếu bà muốn ở đây, thì bà phải trả tiền thuê nhà. Đơn giản vậy thôi. Còn nếu bà không muốn trả, thì bà có thể tìm nơi khác để ở.”
Tiếng nói của tôi vang rõ, dứt khoát, khiến cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Con trai lớn và con dâu của bà thông gia cũng đứng đó, mặt tái mét. Họ không ngờ tôi lại có thái độ cứng rắn đến vậy.
Bị dằn mặt một cách phũ phàng, bà thông gia không còn gì để nói. Bà ta đứng dậy, khuôn mặt bà ta đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa.
“Được! Được lắm! Bà muốn đuổi thì tôi đi! Tôi không thèm ở cái nhà này của bà nữa! Con ơi! Các cháu ơi! Về! Về với mẹ! Cái nhà này nó không chứa chấp mình!” Bà ta gào lên, rồi quay lưng bỏ đi, kéo theo cả con trai lớn, con dâu và hai đứa cháu nội.
Căn nhà bỗng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tôi nhìn Mai, con bé đang đứng đó, nước mắt giàn giụa. Long thì vẫn cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi.
“Mẹ ơi… mẹ… sao mẹ lại làm vậy?” Mai nức nở.
Tôi đến gần Mai, ôm con bé vào lòng. “Mẹ xin lỗi con. Nhưng mẹ không thể để con phải chịu đựng thêm nữa. Căn nhà này là của con, là tổ ấm của con. Mẹ không thể để người khác chiếm đoạt nó một cách trắng trợn như vậy.”
Long ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu ấy đầy sự xấu hổ. “Mẹ Lan… con xin lỗi mẹ. Con xin lỗi vì đã không bảo vệ được Mai, không bảo vệ được căn nhà của chúng con.”
Tôi nhìn Long. Dù cậu ấy có vẻ yếu đuối, nhưng ít ra cậu ấy đã biết nhận lỗi. “Long à, con là đàn ông, con phải mạnh mẽ hơn. Con phải biết bảo vệ vợ con, bảo vệ gia đình con. Đừng để người khác chi phối cuộc sống của con.”
Sáng hôm sau, đúng như lời bà thông gia đã tuyên bố, cả gia đình bà ta kéo nhau rời đi. Họ không nói một lời tạm biệt, chỉ để lại một căn nhà trống trải và một lời tuyên bố không bao giờ quay lại. Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng. Cuối cùng, căn nhà của Mai đã trở lại sự bình yên vốn có.
Tuy nhiên, bên cạnh sự nhẹ nhõm, tôi cũng cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc. Tôi nhìn Mai, con bé vẫn còn rụt rè, yếu đuối. Dù đã có một bài học lớn, nhưng tôi biết, nó vẫn cần thời gian để trưởng thành, để mạnh mẽ hơn.
Tôi ngồi xuống cạnh Mai, nắm lấy tay con bé. “Mai à, con thấy không? Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng. Con phải biết tự bảo vệ hạnh phúc của mình. Một người mẹ chồng thích chiếm đoạt và gây rối như vậy, nếu con không mạnh mẽ, cuộc sống sau này của con sẽ rất khó yên.”
Mai cúi gằm mặt. “Con biết mẹ ạ. Con sẽ cố gắng thay đổi.”
Tôi xoa đầu con gái. “Mẹ tôn trọng lựa chọn của con. Dù con có quyết định thế nào đi nữa, mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con. Nhưng con phải nhớ điều này: Nếu con cứ tiếp tục yếu đuối như hiện tại, thì mẹ sẽ không bao giờ sang tên căn nhà này cho con.”
Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt nó đầy sự bất ngờ.
“Căn nhà này, mẹ mua để con có một chỗ dựa vững chắc. Nhưng mẹ muốn con hiểu rằng, sự vững chắc thật sự không nằm ở tài sản, mà nằm ở sự mạnh mẽ, ở khả năng tự bảo vệ mình. Nếu con không biết tự bảo vệ mình, thì dù có bao nhiêu tài sản đi chăng nữa, con cũng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc thật sự.” Tôi nói, giọng tôi kiên quyết.
Mai ôm chặt lấy tôi. “Con hiểu rồi mẹ ạ. Con sẽ cố gắng. Con sẽ mạnh mẽ hơn.”
Tôi tin con bé. Tôi tin rằng, sau biến cố này, Mai sẽ trưởng thành hơn. Nó sẽ học cách đứng lên, học cách bảo vệ bản thân và tổ ấm của mình. Và tôi, người mẹ này, sẽ luôn ở phía sau, dõi theo từng bước đi của con, sẵn sàng dang rộng vòng tay đón con bất cứ khi nào con cần.
Thời gian trôi đi. Mai và Long bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của họ. Căn nhà trở nên gọn gàng, ấm cúng hơn. Mai bắt đầu mạnh dạn hơn trong việc bày tỏ quan điểm, không còn im lặng chịu đựng. Long cũng học được cách bảo vệ vợ, không còn để mẹ và anh em mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng.
Dù mối quan hệ với gia đình chồng vẫn còn chút căng thẳng, nhưng Mai đã có thể đối diện một cách bình tĩnh. Cô không còn sợ hãi, không còn yếu đuối. Cô đã học cách đặt ranh giới, học cách bảo vệ không gian riêng tư của mình.
Tôi vẫn thường xuyên đến thăm Mai. Mỗi lần đến, tôi lại thấy con bé trưởng thành hơn một chút. Nụ cười của nó đã rạng rỡ hơn, ánh mắt nó đã kiên định hơn.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi uống trà với Mai, con bé bỗng nhìn tôi, ánh mắt nó lấp lánh.
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Nhờ có mẹ, con mới hiểu được nhiều điều. Con biết mẹ đã làm tất cả vì con.”
Tôi mỉm cười. “Chỉ cần con gái mẹ hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.”
“Mẹ này,” Mai nói, giọng điệu có chút ngập ngừng. “Mẹ có thể… sang tên căn nhà cho con được không ạ?”
Tôi nhìn con gái. Ánh mắt tôi trìu mến. Tôi thấy trong ánh mắt nó sự trưởng thành, sự tự tin mà tôi luôn mong muốn.
“Được thôi, con gái. Mẹ sẽ sang tên cho con. Nhưng con phải nhớ, căn nhà này là của con, và con phải tự mình bảo vệ nó. Không ai có quyền chiếm đoạt hạnh phúc của con cả.”
Mai ôm chặt lấy tôi. “Con biết rồi mẹ ạ. Con sẽ bảo vệ nó, và con sẽ bảo vệ hạnh phúc của con.”
Tôi biết, hành trình của Mai vẫn còn dài. Cuộc sống hôn nhân sẽ còn nhiều thử thách. Nhưng tôi tin, với sự mạnh mẽ và kiên cường mà nó đã học được, con gái tôi sẽ vượt qua tất cả. Và tôi, người mẹ này, sẽ luôn là điểm tựa vững chắc cho con, dõi theo con trên con đường tìm kiếm hạnh phúc đích thực.
Comments
Post a Comment