Tiếng máy may rù rì như lời ru đều đặn trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt tôi, bà Lan, khi tôi tỉ mẩn đưa từng đường kim mũi chỉ. Bên cạnh, con gái tôi, Mai, đang ngồi đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn tôi mỉm cười. Mọi thứ thật yên bình. Nhưng trong lòng tôi, một nỗi lo lắng vẫn âm ỉ cháy, nỗi lo cho hạnh phúc của Mai, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra với căn nhà – món quà hồi môn tôi dành cho con.
Mai là đứa con gái duy nhất của tôi. Từ khi sinh ra, con bé đã là cả thế giới, là ánh sáng trong cuộc đời tôi. Tôi đã làm lụng vất vả cả đời, từng đường kim mũi chỉ, từng thước vải, để dành dụm cho con. Khi Mai lớn, tôi muốn con có một cuộc sống đầy đủ, một khởi đầu tốt đẹp cho cuộc hôn nhân của mình. Và thế là, tôi quyết định mua một căn nhà làm của hồi môn cho con.
Ban đầu, tôi định chỉ trả trước 1,8 tỷ đồng, số còn lại để Mai và chồng nó, Lâm, tự trả góp. Tôi nghĩ, như vậy con bé sẽ biết trân trọng hơn, và cũng là cách để vợ chồng nó có trách nhiệm với tổ ấm của mình. Hơn nữa, việc trả góp cũng sẽ giúp Mai và Lâm có động lực để phấn đấu trong công việc.
"Mẹ ơi, mẹ không cần phải lo cho con nhiều thế đâu. Vợ chồng con tự lo được mà." Mai nói, giọng con bé đầy vẻ cảm động.
"Con bé này, con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ không lo cho con thì lo cho ai chứ. Mẹ muốn con có một khởi đầu thật tốt, không phải lo nghĩ nhiều về tiền bạc." Tôi xoa đầu con gái, lòng tôi tràn ngập yêu thương.
Tuy nhiên, khi tìm hiểu kỹ hơn về các thủ tục giấy tờ, tôi lại cảm thấy lo ngại. Việc đứng tên chung sổ đỏ, rồi trả góp hàng tháng, rất phức tạp. Tôi sợ sau này có những vấn đề phát sinh, Mai sẽ phải đau đầu giải quyết. Hơn nữa, tôi cũng không muốn con bé phải áp lực tài chính quá lớn khi vừa mới lập gia đình. Tôi muốn Mai có một cuộc sống thoải mái, ít gánh nặng.
Và thế là, tôi quyết định bỏ ra toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, 4 tỷ đồng, để mua đứt căn nhà đó. Sổ đỏ đứng tên tôi, tôi muốn căn nhà này là của riêng tôi, để tôi có thể toàn quyền quyết định nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Tôi nghĩ, sau này, khi Mai và Lâm đã ổn định, tôi sẽ sang tên căn nhà cho con. Đó là món quà, là tấm lòng của một người mẹ dành cho con gái.
Khi tôi thông báo quyết định này, Mai và Lâm đều vô cùng bất ngờ. Lâm, con rể tôi, tỏ ra vui mừng ra mặt. Anh ấy ôm chầm lấy tôi, líu lo cảm ơn. "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm! Mẹ là người mẹ vợ tuyệt vời nhất trên đời này!"
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của Lâm, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, mình đã làm điều đúng đắn. Con bé Mai của tôi sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, không phải lo lắng về nhà cửa.
Những Dấu Hiệu Bất Thường
Sau hôn lễ, Mai và Lâm dọn vào căn nhà mới. Ban đầu, mọi thứ đều êm ấm. Mai thường xuyên gọi điện về khoe với tôi về cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, về sự quan tâm của Lâm. Tôi cũng cảm thấy vui lây.
Nhưng chỉ vài tháng sau, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Một ngày, Mai gọi điện cho tôi, giọng con bé đầy vẻ ấm ức.
"Mẹ ơi, mẹ thông gia lên sống chung với bọn con rồi." Mai nói, giọng con bé nghe rõ sự không thoải mái.
Tôi ngạc nhiên: "Sao lại thế? Mẹ con không nói gì với mẹ cả."
"Dạ, mẹ bảo lên chăm cháu, mong có cháu bế. Con cũng không tiện từ chối mẹ ạ." Mai thở dài.
Tôi thoáng chút lo lắng. Căn hộ tôi mua tuy đủ cho hai vợ chồng son, nhưng nếu có thêm người lớn thì sẽ hơi chật chội. Tuy nhiên, tôi nghĩ, bà thông gia lên chăm cháu thì cũng là chuyện tốt. Chắc chỉ vài hôm là bà về thôi.
Nhưng tôi đã lầm. Chỉ trong thời gian ngắn, căn hộ của Mai và Lâm bị chen chúc một cách đáng sợ. Bà thông gia, bà Loan, lần lượt đón cháu nội (con của người con trai lớn của bà) lên ở cùng, rồi sau đó là cả con trai lớn và con dâu của bà. Thế là, từ hai người, căn hộ nhỏ bé của Mai và Lâm bỗng chen chúc thành sáu người.
Mỗi lần Mai về than vãn với tôi, giọng con bé lại đầy vẻ bất lực.
"Mẹ ơi, con mệt mỏi quá. Nhà cửa lúc nào cũng ồn ào, bừa bộn. Bà thông gia thì cứ ý kiến đủ điều. Cháu thì nghịch ngợm, phá phách đồ đạc. Con dâu bà ấy thì cứ ỷ lại, chẳng làm gì cả. Con muốn nói nhưng lại sợ Lâm khó xử." Mai nói, nước mắt con bé lưng tròng.
Tôi nghe con gái than thở, lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, Mai là đứa hiền lành, nhu mì. Con bé luôn muốn giữ hòa khí trong gia đình. Nhưng sự nhẫn nhịn của con bé đang bị lợi dụng.
Tôi cũng thử tìm cách góp ý với bà Loan một cách khéo léo.
"Bà thông gia ơi, dạo này bà ở đây có thấy thoải mái không ạ? Chắc là hơi chật chội nhỉ? Mai nó cũng đang chuẩn bị có em bé, cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi." Tôi nói, giọng tôi cố gắng dịu dàng nhất có thể.
Bà Loan cười hời hợt: "Ôi dào, có gì mà chật chội. Càng đông càng vui chứ sao. Nhà cửa là để sum vầy mà. Mà cháu nội của tôi lên ở đây thì tôi mới tiện chăm sóc. Với lại, con cái nó lớn rồi, tự nó lo được chứ sao."
Lời nói của bà Loan như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. Bà ta không hề có ý định rời đi, và còn ngầm ám chỉ rằng Mai là đứa không biết tự lo cho bản thân. Tôi cảm thấy một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng. Căn nhà này là của tôi, là quà tôi tặng cho Mai, vậy mà bà ta lại tự tiện chiếm giữ, thậm chí còn có vẻ coi thường tôi.
Quyết Định Phản Kháng Của Người Mẹ
Sự chịu đựng của tôi đã đạt đến giới hạn. Tôi biết, nếu tôi không ra tay, Mai sẽ mãi phải chịu đựng. Con bé quá yếu đuối, không biết tự bảo vệ hạnh phúc của mình. Tôi quyết định, mình phải làm gì đó.
Một buổi sáng, tôi khoác lên mình bộ đồ chỉnh tề nhất, cầm theo chiếc túi xách, trong đó có một thứ quan trọng: tấm sổ đỏ căn nhà. Tôi tự mình lái xe đến nhà Mai.
Khi tôi đến, căn nhà đang ồn ào như một cái chợ. Tiếng trẻ con la hét, tiếng người lớn nói chuyện ầm ĩ. Bà Loan và con dâu bà đang ngồi xem ti vi, vứt vỏ hạt dưa bừa bãi khắp sàn.
"Chào bà thông gia, chào các con." Tôi nói, giọng tôi kiên quyết, không hề có ý định chào hỏi xã giao.
Bà Loan ngạc nhiên nhìn tôi. "Ôi, bà sui. Sao hôm nay bà lại lên đây mà không báo trước thế?"
"Tôi có chuyện quan trọng cần nói." Tôi nói, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào bà Loan. "Từ tháng sau, tôi sẽ thu sáu triệu tiền thuê nhà mỗi tháng."
Cả phòng khách im lặng như tờ. Bà Loan, con trai lớn của bà, và con dâu bà đều nhìn tôi, đôi mắt họ mở to, vẻ mặt đầy sửng sốt. Mai, ngồi cạnh Lâm, cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
"Bà nói cái gì?" Bà Loan là người đầu tiên lên tiếng, giọng bà the thé. "Thu tiền thuê nhà? Nhà này là nhà của con trai tôi mà! Bà nói cái gì lạ vậy?"
Tôi mỉm cười lạnh lùng. Tôi từ từ lấy tấm sổ đỏ ra khỏi túi xách, đặt lên bàn. "Đây, bà xem đi. Sổ đỏ đứng tên ai?"
Bà Loan nhìn tấm sổ đỏ, khuôn mặt bà ta tái mét. Tên tôi, Nguyễn Thị Lan, hiện rõ ràng trên đó.
"Nhà này... nhà này là của bà?" Bà Loan lắp bắp.
"Đúng vậy. Căn nhà này là của tôi. Tôi mua nó làm quà tặng cho con gái tôi, Mai, để con bé có chỗ ở sau khi kết hôn. Tôi chưa từng sang tên nó cho Mai hay Lâm. Căn nhà này, vẫn là tài sản của tôi. Tôi cho Mai và Lâm ở, nhưng không có nghĩa là tôi cho cả gia đình bà đến ở ké, làm đảo lộn cuộc sống của con gái tôi." Tôi nói, giọng tôi rành mạch, rõ ràng từng câu từng chữ. "Từ tháng sau, nếu gia đình bà vẫn muốn ở đây, thì phải trả tiền thuê nhà. Sáu triệu mỗi tháng. Nếu không, xin mời gia đình bà rời đi."
Bà Loan đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi. "Mày! Mày là đồ độc ác! Mày dám đuổi gia đình tao ra khỏi nhà? Mày nghĩ mày là ai mà dám làm vậy?" Bà ta bắt đầu gào thét, ăn vạ. "Ôi làng nước ơi! Bà sui nhà tôi nó độc ác! Nó muốn đuổi cả nhà tôi ra đường! Nó không cho con trai tôi có chỗ ở!"
Con trai lớn và con dâu của bà Loan cũng xúm vào, phụ họa theo. Họ bắt đầu chỉ trích tôi, nói tôi là người tham lam, độc ác, không biết điều.
Mai, ngồi bên cạnh Lâm, run rẩy. Cô bé nhìn tôi, ánh mắt con bé vừa lo lắng, vừa có chút khâm phục. Lâm thì cúi gằm mặt xuống, không nói một lời nào. Anh ấy không đứng về phía ai, chỉ im lặng.
Tôi đứng đó, không hề lùi bước. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà Loan, ánh mắt tôi kiên quyết. "Bà Loan, bà hãy nhìn lại xem ai là người độc ác? Ai là người lợi dụng lòng tốt của người khác? Tôi đã bỏ ra 4 tỷ đồng để mua căn nhà này cho con gái tôi có một cuộc sống yên bình. Vậy mà bà lại tự tiện đưa cả gia đình bà lên ở, làm đảo lộn cuộc sống của con bé. Bà còn ngang nhiên tuyên bố đây là nhà của con trai bà? Bà hãy tự nhìn lại bản thân mình đi."
Tôi quay sang nhìn Mai và Lâm. "Mai, Lâm, các con hãy suy nghĩ kỹ. Đây là tổ ấm của các con. Các con có quyền được sống trong sự bình yên và riêng tư. Đừng để người khác lợi dụng lòng tốt của mình."
Sau khi dằn mặt xong, tôi quay người bước ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tiếng gào thét của bà Loan và những lời bàn tán xì xào của hàng xóm.
Giá Trị Của Sự Độc Lập
Buổi tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Mai. Con bé khóc nức nở.
"Mẹ ơi... Mẹ làm thế có đáng không? Bây giờ mẹ thông gia giận lắm, bà ấy bảo sẽ không bao giờ nhìn mặt con nữa." Mai nói, giọng con bé đầy vẻ tủi thân.
Tôi thở dài. "Con gái à, mẹ làm vậy là vì con, vì hạnh phúc của con. Con thấy đấy, nếu mẹ không ra tay, con sẽ còn phải chịu đựng đến bao giờ? Con quá yếu đuối, không biết tự bảo vệ bản thân mình."
"Nhưng mà... con sợ Lâm sẽ khó xử. Con sợ cuộc hôn nhân của con sẽ bị ảnh hưởng." Mai nói, giọng con bé vẫn còn run rẩy.
"Con gái à, con hãy suy nghĩ kỹ. Một người chồng yêu thương con thật lòng, sẽ không bao giờ để con phải chịu đựng như vậy. Một người chồng có trách nhiệm, sẽ không bao giờ để mẹ mình can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của vợ chồng. Con phải mạnh mẽ lên, phải biết bảo vệ hạnh phúc của mình. Nếu con cứ tiếp tục yếu đuối như hiện tại, thì mẹ sẽ không bao giờ sang tên căn nhà này cho con." Tôi nói, giọng tôi kiên quyết. Đây là điều tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi yêu con gái mình, nhưng tôi cũng muốn con phải tự lập, phải biết đứng vững trên đôi chân của mình.
Mai im lặng. Con bé không nói gì nữa. Tôi biết, con bé đang rất sốc, nhưng tôi hy vọng con bé sẽ hiểu.
Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ hàng xóm của Mai.
"Bà Lan ơi, cả gia đình bà thông gia nhà Mai kéo nhau đi rồi bà ạ. Bà ấy còn tuyên bố sẽ không bao giờ quay lại nữa." Bà hàng xóm nói, giọng bà ta đầy vẻ hóng hớt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã được giải quyết. Căn nhà của Mai và Lâm đã trở lại sự yên bình vốn có. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có một chút buồn. Buồn vì thấy con gái mình quá yếu đuối, không biết tự bảo vệ hạnh phúc. Buồn vì mối quan hệ thông gia đã trở nên căng thẳng.
Tôi gọi điện cho Mai. "Con gái à, mẹ thông gia đi rồi."
Mai im lặng một lúc, rồi giọng con bé khe khẽ. "Dạ, con biết rồi ạ."
"Con có thấy nhẹ nhõm hơn không?" Tôi hỏi.
"Dạ... con cũng không biết nữa mẹ ạ. Con thấy buồn lắm. Nhưng con cũng biết ơn mẹ đã giúp con." Mai nói, giọng con bé đầy sự phức tạp.
Tôi biết, Mai cần thời gian để suy nghĩ, để vượt qua cú sốc này. Tôi tôn trọng lựa chọn của con bé. Nhưng tôi cũng sẽ kiên quyết với quyết định của mình. Nếu Mai cứ tiếp tục yếu đuối, tôi sẽ không sang tên căn nhà đó cho con. Tôi muốn con bé phải tự đứng vững, phải biết bảo vệ những gì thuộc về mình.
Hành Trình Trưởng Thành
Thời gian trôi đi, mọi thứ dần trở lại quỹ đạo. Căn nhà của Mai và Lâm trở nên yên bình. Mai bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho bản thân, cho công việc. Cô bé không còn than vãn với tôi về những chuyện nhỏ nhặt nữa. Tôi nhận thấy Mai đã bắt đầu trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn đến thăm Mai. Tôi thấy con bé đã biết tự sắp xếp cuộc sống, biết tự chăm sóc bản thân. Lâm cũng có vẻ như đã hiểu ra vấn đề. Anh ấy không còn quá nhu nhược nữa. Anh ấy bắt đầu quan tâm đến Mai hơn, lắng nghe Mai nhiều hơn.
Một buổi chiều, khi tôi và Mai đang ngồi uống trà trong vườn, Mai bỗng nắm lấy tay tôi.
"Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Mẹ đã làm điều đúng đắn. Con đã học được rất nhiều từ chuyện này." Mai nói, giọng con bé đầy sự chân thành.
Tôi mỉm cười, nước mắt tôi chợt lăn dài. "Con gái à, con hiểu được là mẹ mừng rồi. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi."
"Con biết ạ. Con sẽ không yếu đuối nữa. Con sẽ học cách tự bảo vệ hạnh phúc của mình." Mai nói, ánh mắt con bé đầy sự kiên định.
Tôi nhìn con gái, lòng tôi tràn ngập niềm tự hào. Con bé của tôi đã trưởng thành rồi.
Vài tháng sau, Mai gọi điện cho tôi. "Mẹ ơi, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Con muốn mẹ sang tên căn nhà cho con. Con hứa sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Con sẽ tự chăm sóc tốt cho tổ ấm của con."
Tôi mỉm cười. Tôi biết, đây là thời điểm thích hợp. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi trong con gái mình. Tôi đã nhìn thấy sự mạnh mẽ, sự độc lập trong con bé.
"Được thôi con gái. Ngày mai mẹ sẽ làm thủ tục sang tên cho con." Tôi nói, giọng tôi đầy vẻ yêu thương.
Khi cầm trên tay tấm sổ đỏ với tên mình, Mai không kìm được nước mắt. Con bé ôm chầm lấy tôi. "Con cảm ơn mẹ. Con sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng đâu."
Tôi xoa đầu con gái. Tôi biết, con bé sẽ làm được. Con bé đã học được bài học quan trọng nhất: giá trị của sự độc lập và sự mạnh mẽ.
Giờ đây, mỗi khi nhìn Mai hạnh phúc trong chính ngôi nhà của mình, tôi lại cảm thấy lòng mình thanh thản. Mối quan hệ giữa Mai và Lâm cũng trở nên bền chặt hơn. Lâm đã học cách tôn trọng vợ, học cách bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
Mẹ chồng tôi, bà Loan, thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm Mai. Bà không còn nhắc đến chuyện căn nhà nữa. Tôi biết, bà ấy cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, tiếng máy may vẫn rù rì đều đặn. Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiều đang nhuộm vàng cả khu vườn. Cuộc đời vẫn tiếp diễn, với những niềm vui và nỗi buồn. Nhưng giờ đây, tôi đã không còn lo lắng nữa. Tôi biết, Mai đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi thử thách. Và tôi, một người mẹ, đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ hạnh phúc của con gái mình. Tôi đã dạy cho con một bài học quý giá, bài học về sự tự bảo vệ, về giá trị của sự độc lập. Và đó, mới là món quà hồi môn ý nghĩa nhất mà tôi có thể dành cho con.
Comments
Post a Comment