Min menu

Pages

Ch-i 4 tỷ m-ua nhà cho con gái, vợ chồng tôi s-ốc n-ặng khi thông gia bất ngờ chuyển đến ở cùng...


Ngón tay tôi khẽ vuốt ve tấm sổ đỏ còn thơm mùi giấy mới, lòng ngập tràn một cảm giác bình yên đến lạ. Đây không chỉ là một mảnh giấy, mà là cả một tương lai, một tổ ấm mà tôi đã dành trọn tâm huyết để xây dựng cho con gái duy nhất của mình, Mai. Bốn tỷ đồng, một số tiền không hề nhỏ, nhưng tôi tin rằng nó xứng đáng. Đây là căn nhà mà tôi muốn làm của hồi môn cho con bé, để nó có một khởi đầu vững chắc, một nơi chốn bình yên khi bước vào cuộc sống hôn nhân.

Ban đầu, tôi định chỉ trả trước 1,8 tỷ đồng, phần còn lại để vợ chồng Mai và Tùng tự trả góp. Tôi nghĩ, như vậy con bé sẽ có trách nhiệm hơn với ngôi nhà của mình, và cũng là cách để hai vợ chồng trẻ cùng nhau vun đắp. Nhưng rồi, những lo lắng cứ thế ùa về. Tôi sợ con bé sẽ áp lực về tài chính, sợ những khoản nợ sẽ khiến cuộc sống hôn nhân của chúng nó trở nên nặng nề. Hơn nữa, việc trả góp cũng sẽ kéo theo nhiều thủ tục giấy tờ phiền phức, mà Mai thì lại không giỏi mấy khoản đó.

Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định một mình gánh vác tất cả. Tôi dồn hết tiền tiết kiệm, thậm chí vay mượn thêm một ít từ bạn bè thân thiết, để mua đứt căn nhà. Tôi muốn con bé có một mái ấm trọn vẹn, không vướng bận bất kỳ lo toan nào. Tôi muốn nó được sống một cuộc đời nhẹ nhàng, hạnh phúc, không phải chịu đựng những vất vả mà tôi đã từng trải qua.

Ngày tôi trao chìa khóa nhà cho Mai và Tùng, khuôn mặt con bé rạng rỡ, đôi mắt long lanh niềm hạnh phúc. Tùng cũng tỏ ra vô cùng vui mừng. Cậu ta ôm chầm lấy tôi, giọng nói đầy vẻ cảm kích: "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Mẹ đã cho chúng con một món quà quá lớn. Chúng con hứa sẽ sống thật hạnh phúc, sẽ chăm sóc cho Mai thật tốt."

Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của con gái và con rể, lòng tôi trào dâng một niềm vui khó tả. Tôi tin rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Tôi tin rằng, với căn nhà này, Mai sẽ có một cuộc sống hôn nhân viên mãn, một khởi đầu suôn sẻ. Tôi tin rằng, Tùng là một chàng trai tốt, sẽ yêu thương và che chở cho con gái tôi.

Sau hôn lễ, Mai và Tùng dọn về căn nhà mới. Tôi thường xuyên ghé thăm, thấy con bé hạnh phúc, tôi cũng vui lây. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Chỉ vài tháng sau, bà thông gia, mẹ của Tùng, bất ngờ chuyển lên sống chung.


"Chị thông gia à," bà ta nói, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tính toán. "Tôi lên đây để chăm sóc cho thằng Tùng với con Mai. Dạo này con bé nó gầy quá, tôi lo lắm. Với lại, tôi cũng mong có cháu bế nữa chứ."

Tôi nghe vậy, tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không tiện từ chối. Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ của con rể, có lẽ bà ấy chỉ muốn quan tâm đến con cháu. Tôi nghĩ, chắc bà ấy chỉ ở vài ngày thôi rồi sẽ về.

Nhưng bà ta không hề có ý định về. Chỉ trong thời gian ngắn, căn hộ nhỏ của Mai và Tùng bỗng chốc trở nên chật chội lạ thường. Bà thông gia lần lượt đón cháu nội (con của người con trai cả), rồi cả con trai lớn và con dâu lên ở. Từ một căn hộ chỉ có hai vợ chồng trẻ, giờ đây bị chen chúc thành sáu người.

Tiếng trẻ con la hét, tiếng người lớn nói chuyện ồn ào cả ngày lẫn đêm. Nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn, chén bát chất đống, quần áo phơi khắp nơi. Tôi đến thăm, thấy căn nhà mà mình đã bỏ ra 4 tỷ để mua, giờ đây chẳng khác nào một nhà trọ.

Mai thì ấm ức, nhưng con bé lại quá hiền lành, nhu nhược. Nó không dám nói gì với mẹ chồng hay anh em chồng. Mỗi lần về thăm tôi, nó lại ôm mặt khóc nức nở.

"Mẹ ơi, con mệt mỏi quá. Con không chịu nổi nữa rồi." Mai nói, giọng nghẹn ngào. "Mẹ chồng con cứ làm đủ thứ chuyện. Con muốn nói lắm, nhưng con sợ mất lòng anh Tùng, sợ mẹ chồng ghét bỏ."

Nhìn con gái tiều tụy, xanh xao, lòng tôi đau như cắt. Tôi xót xa cho con bé, giận dữ cho sự yếu đuối của nó. Tôi đã cố gắng khuyên nhủ con: "Con phải mạnh mẽ lên chứ! Đây là nhà của con, con có quyền quyết định. Con cứ để như vậy mãi thì sao mà sống được?"

Nhưng Mai chỉ biết khóc. Con bé vẫn không dám vùng lên, vẫn sợ hãi đối mặt với mẹ chồng. Tôi biết, nếu tôi không ra tay, thì cuộc sống của con gái tôi sẽ mãi chìm trong sự ấm ức và mệt mỏi này.

Sự Vùng Lên Của Người Mẹ
Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định tự mình giải quyết vấn đề. Tôi không thể nhìn con gái mình khổ sở như vậy được. Tôi phải bảo vệ con bé, bảo vệ tổ ấm mà tôi đã dày công xây dựng cho nó.

Một buổi chiều, tôi mang theo tấm sổ đỏ, đến thẳng nhà Mai. Căn nhà vẫn ồn ào, bừa bộn như mọi khi. Bà thông gia đang ngồi xem tivi, vừa xem vừa nhổ tóc bạc cho đứa cháu nội.

"Chào chị thông gia," tôi cất tiếng, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy quyền.

Bà thông gia ngước lên nhìn tôi, ánh mắt bà ta thoáng chút ngạc nhiên. "À, chị thông gia đến chơi đấy à? Vào đây ngồi đi."


Tôi không ngồi, chỉ đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào bà ta. "Tôi đến đây không phải để chơi. Tôi có chuyện muốn nói với chị."

Bà thông gia có vẻ hơi lúng túng. "Chuyện gì vậy chị?"

"Tôi thấy chị và cả gia đình chị đã ở đây khá lâu rồi," tôi nói, giọng điệu từ tốn nhưng đầy sức nặng. "Căn nhà này tuy là quà của tôi cho Mai, nhưng nó không phải là nhà trọ miễn phí. Từ tháng sau, tôi sẽ thu 6 triệu đồng mỗi tháng tiền thuê nhà."

Lời nói của tôi như một tiếng sét đánh ngang tai bà thông gia. Bà ta sững sờ, rồi khuôn mặt bà ta biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ.

"Chị nói cái gì thế?" Bà ta quát lên, đứng phắt dậy. "Đây là nhà của thằng Tùng, con trai tôi! Tôi là mẹ nó, tôi có quyền ở đây. Chị có quyền gì mà đòi thu tiền thuê nhà?"

Tôi nhìn bà ta, ánh mắt kiên quyết. "Đây không phải nhà của Tùng. Đây là nhà của tôi. Và tôi có đầy đủ bằng chứng để chứng minh điều đó."

Tôi rút tấm sổ đỏ ra, đặt lên bàn. Tấm sổ đỏ với tên tôi rõ ràng, từng nét chữ sắc nét, như một lời khẳng định đanh thép. "Căn nhà này, tôi mua đứt bằng tiền của tôi. Sổ đỏ đứng tên tôi. Tôi tặng nó cho Mai để con bé có chỗ ở, chứ tôi chưa từng sang tên cho Tùng hay cho bất kỳ ai khác."

Bà thông gia nhìn tấm sổ đỏ, khuôn mặt bà ta tái mét. Bà ta không thể tin được rằng tôi lại có thể làm như vậy. Bà ta đã quen với việc chiếm đoạt, quen với việc lợi dụng lòng tốt của người khác. Giờ đây, mọi kế hoạch của bà ta đã bị phá vỡ.

"Chị... chị dám..." Bà ta lắp bắp, không nói nên lời.

"Tôi không dám gì cả," tôi nói, giọng điệu lạnh lùng. "Tôi chỉ đang bảo vệ tài sản của mình, và bảo vệ con gái tôi. Từ tháng sau, nếu chị và gia đình chị vẫn muốn ở đây, thì chị phải trả tiền thuê nhà. Nếu không, tôi sẽ buộc lòng phải yêu cầu chị và gia đình chị rời đi."

Không khí trong nhà trở nên căng thẳng tột độ. Mai đứng đó, khuôn mặt tái mét, đôi mắt mở to. Tùng cũng xuất hiện, vẻ mặt hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bà thông gia nhìn tôi, ánh mắt bà ta đầy vẻ căm phẫn. Bà ta không nói gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn tôi, rồi quay người bỏ vào phòng.

Cái Kết Đắng Và Bài Học
Sáng hôm sau, khi tôi đến thăm Mai, tôi thấy căn nhà trống vắng lạ thường. Không còn tiếng ồn ào, không còn sự bừa bộn. Chỉ có Mai và Tùng ngồi im lặng trong phòng khách.

"Mẹ ơi, mẹ chồng con... bà ấy và cả nhà đã đi rồi." Mai nói, giọng điệu buồn bã. "Bà ấy nói là sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Bà ấy còn nói là con đã xúi giục mẹ đối xử tệ bạc với bà ấy."

Tôi nhìn Mai, lòng vừa nhẹ nhõm, vừa xót xa. Nhẹ nhõm vì cuối cùng thì sự bình yên cũng đã trở lại với con bé. Xót xa vì con bé đã phải chịu đựng quá nhiều.

"Con à," tôi nói, giọng điệu đầy sự nghiêm túc. "Mẹ biết con đang buồn. Nhưng con phải hiểu, mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho con. Mẹ không thể để con sống mãi trong sự ấm ức, trong sự lợi dụng như vậy được."

Mai cúi gằm mặt, không nói gì.

"Con nhìn xem," tôi tiếp lời, ánh mắt nhìn thẳng vào con gái. "Mẹ chồng con là người như thế nào? Bà ấy chỉ muốn lợi dụng con, muốn chiếm đoạt tài sản của con. Một người mẹ chồng như vậy, con nghĩ cuộc sống sau này của con sẽ yên ổn sao?"

Mai vẫn im lặng.

"Mẹ tôn trọng lựa chọn của con," tôi nói, giọng điệu pha chút đau lòng. "Con muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, mẹ sẽ không cấm cản. Nhưng con phải nhớ một điều. Nếu con cứ tiếp tục yếu đuối như hiện tại, không biết tự bảo vệ hạnh phúc của mình, không biết vùng lên chống lại những điều bất công, thì mẹ sẽ không bao giờ sang tên căn nhà này cho con."

Lời nói của tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim Mai. Con bé ngước lên nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ. "Mẹ... mẹ nói thật sao?"

"Mẹ nói thật," tôi nói, ánh mắt kiên quyết. "Căn nhà này là tất cả những gì mẹ dành dụm cho con. Mẹ muốn con sống hạnh phúc, được làm chủ cuộc đời mình. Chứ không phải sống trong sự yếu đuối, trong sự lệ thuộc vào người khác."

Mai bật khóc nức nở. Tôi ôm chầm lấy con bé, vỗ về. Tôi biết, con bé đang rất đau khổ, đang rất hoang mang. Nhưng tôi tin rằng, đây là bài học mà con bé cần phải học. Nó cần phải trưởng thành, cần phải biết tự bảo vệ bản thân.

Tương Lai Nơi Phía Trước
Những ngày sau đó, Mai dần lấy lại tinh thần. Con bé bắt đầu học cách mạnh mẽ hơn, học cách tự bảo vệ mình. Con bé vẫn sống với Tùng, nhưng tôi thấy con bé đã biết cách đặt ra giới hạn, đã biết cách nói "không" với những yêu cầu vô lý.

Mối quan hệ giữa Mai và mẹ chồng vẫn căng thẳng. Bà thông gia vẫn không ngừng nói xấu tôi, nói xấu Mai với bà con hàng xóm. Nhưng Mai không còn để tâm nữa. Con bé đã học được cách bỏ qua những lời thị phi, tập trung vào cuộc sống của mình.

Tôi vẫn giữ tấm sổ đỏ đứng tên mình. Tôi không vội vàng sang tên cho Mai. Tôi muốn con bé phải chứng minh cho tôi thấy, nó đã thực sự trưởng thành, đã thực sự mạnh mẽ. Tôi muốn nó phải biết trân trọng những gì mình đang có, và biết cách bảo vệ nó.

Mỗi khi tôi đến thăm, Mai đều kể cho tôi nghe về những gì con bé đã làm được, về những lần con bé đã tự mình giải quyết vấn đề. Tôi thấy con bé dần thay đổi, dần trở nên tự tin hơn.

"Mẹ ơi," một buổi chiều nọ, Mai nói với tôi, ánh mắt con bé ánh lên sự kiên định. "Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng, sẽ mạnh mẽ hơn. Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy, con xứng đáng với căn nhà này, xứng đáng với tình yêu thương của mẹ."

Tôi mỉm cười. Nước mắt tôi khẽ lăn dài. Đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự tự hào. Con gái tôi, cuối cùng, cũng đã trưởng thành.

Tôi tin rằng, Mai sẽ có một tương lai tốt đẹp. Dù cuộc sống hôn nhân có thể còn nhiều thử thách, nhưng tôi tin rằng con bé sẽ vượt qua được. Bởi vì, nó đã học được bài học quan trọng nhất: bài học về sự mạnh mẽ, về sự tự bảo vệ, và về giá trị đích thực của hạnh phúc.

Và tôi, một người mẹ, sẽ luôn ở bên cạnh con bé, dõi theo từng bước chân của con, và sẵn sàng dang rộng vòng tay nếu con bé cần. Bởi vì, hơn tất cả mọi thứ, tình yêu thương của mẹ dành cho con là vĩnh cửu, không bao giờ thay đổi.

Comments